Tuy chiến dịch thương mại này rất mạnh nhưng cũng không phải bất thình lình, đã ấp ủ lâu ngày ở nước ngoài, những công ty quốc nội cỡ lớn còn có đủ thực lực để tự bảo vệ mình, nhưng tình cảnh của các công ty vừa và nhỏ rất bi thảm.
Lục thị không có chi nhánh ở nước ngoài, chỉ thỉnh thoảng trực tiếp hợp tác qua lại, trong khoảng thời gian này vì việc này mà Lục Lệ Hành chân không chạm đất.
Trợ lý của anh, Trần Tịnh ôm một chồng giấy tờ đến cho anh ký, sau đó hỏi anh: "Tổng giám đốc Lục, chuyến bay ngày mai đi nước ngoài của anh là mười giờ sáng, thời gian về anh xem..."
Năm ngày sau là hôn lễ của Lục Lệ Hành, toàn bộ nhân viên của Lục thị đều biết, nhưng ngay giờ phút quan trọng này lại xảy ra việc này, hôn lễ chắc phải lùi lại.
Trong lòng Trần Tịnh rất rõ nên chưa định thời gian về nước cho anh.
Dù sao việc này cũng không phải ngày một ngày hai là có thể giải quyết xong.
Lục Lệ Hành lật giấy tờ trong tay, im lặng một lúc lâu mới ngẩng đầu: "Hai ngày sau về."
Chỉ ở lại hai ngày?
Trong lòng Trần Tịnh giật mình.
Chuyện này liên quan đến toàn bộ thị trường nước ngoài, giành giật từng giây, vậy mà chỉ ở lại hai ngày?
Thời gian hai ngày, ngay cả người phụ trách nước ngoài còn không gặp nổi, càng đừng nói đến chuyện giải quyết. Sau khi trở về là hôn lễ, phải ở trong nước hai ngày, không biết tình hình ở nước ngoài có nhiều nghiêm trọng không.
Nhưng Trần Tịnh cũng biết rõ bổn phận của bản thân, chuyện như thế này, trong lòng Lục Lệ Hành hiểu hơn ai khác, không có chỗ cho cô ấy xen vào.
"Tổng giám đốc Lục, còn một việc nữa."
"Chuyện gì?"
"Hôm qua Khoa học kỹ thuật Trí Đình bị thu mua rồi."
Lục Lệ Hành từ từ cau mày: "Thu mua rồi?"
Trần Tịnh gật đầu: "Đúng vậy, là... anh Lục Lệ Đình đồng ý thu mua, đồng thời còn trong lúc thu mua hôm qua đã đệ đơn từ chức."
Khoa học kỹ thuật Trí Đình là công ty do Lục Lệ Đình gây dựng nên từ hai bàn tay trắng, hai năm qua phát triển không tồi, nếu không bị chiến dịch thương mại lần này ảnh hưởng, làm lên chuyện lớn chỉ là điều sớm hay muộn.
Nhưng cho dù có bị trận chiến thương mại lần này ảnh hưởng, theo hiểu biết của anh, cũng chưa đến mức cùng đường, bị thu mua.
Hơn nữa công ty này do một tay Lục Lệ Đình sáng lập, ngày đêm bỏ ra tâm huyết, cho dù chỉ có một con đường sống cũng sẽ không từ bỏ, sao lại đồng ý bị thu mua?
Lục Lệ Hành nghĩ một lát rồi không nghĩ nữa, không cần dành nhiều tâm sức cho chuyện này, nguy cơ của Lục Thị đang rất gấp, bây giờ anh không hề có sức để ý những chuyện khác.
"Tôi biết rồi, cô đi ra ngoài trước đi!"
Trần Tịnh xoay người rời khỏi phòng làm việc.
Cửa phòng làm việc đóng lại, Lục Lệ Hành để bút xuống ngả ra sau, ngón tay xoa xoa mi tâm đầy mệt mỏi.
Lúc trước, chế độ làm việc 996 vô cùng rắc rối, nghiêm túc mà nói, anh rất ung dung với chế độ làm việc 996, nhưng năm tháng gần đây anh gần như không làm việc trong cường độ cao như vậy, trong khoảng thời gian ngắn hơi không thích nghi được, thể xác và tinh thần đều mỏi mệt, vô cùng mệt mỏi.
Nghỉ ngơi chưa được một phút, ngoài cửa truyền tới tiếng gõ cửa: "Tổng giám đốc Lục, hội nghị bắt đầu rồi."
Lục Lệ Hành hít sâu, mạnh mẽ lên tinh thần, tỉnh táo hẳn lên.
Tối hôm đó lúc Lục Lệ Hành về nhà đã hơn mười giờ.
Chân trước vừa xuống xe, chân sau xe Lục Lệ Đình cũng về đến, đậu xe trong sân xong, Lục Lệ Hành đứng đợi trong sân, thấy Lục Lệ Đình ủ rũ bước xuống từ ghế lái, đúng lúc đυ.ng Lục Lệ Hành.
Đèn trong sân mờ mịt, nhìn không rõ.
"Anh cả..." Liếc nhau một cái, Lục Lệ Đình im lặng rũ mắt, tránh ánh mắt của Lục Lệ Hành.
"Công ty bị thu mua rồi?"
Lục Lệ Đình buồn phiền lên tiếng: "Vâng."
Lục Lệ Hành hơi nhíu mày, có thể nói trong khoảng thời gian này chân mày anh chưa lúc nào được thẳng. Hơi thở dài, thấp giọng nói: "Vào đi."
Đẩy cửa ra, phòng khách xưa nay luôn tắt đèn sớm, hôm nay vẫn sáng trưng.
Ông Lục và Kỷ Khinh Khinh ngồi trên ghế salon vừa nói vừa cười trong phòng khách, hiển nhiên đang chờ hai người họ.
"Ông nội, ông còn chưa ngủ à?"
Ông Lục cười nói: "Chờ cháu đấy. Hôm nay sao trùng hợp vậy, về cùng lúc hả?"
Lục Lệ Đình: "Ông nội."
"Ngồi xuống đi, ông và Khinh Khinh có chuyện muốn nói với cháu."
Lục Lệ Hành nhìn Kỷ Khinh Khinh, nhìn vẻ mặt ung dung của cô, chắc không phải chuyện lớn gì.
"Ông đã hiểu rõ chuyện của công ty hai ngày vừa rồi, hôm nay cũng đã đến bệnh viện thăm ông Cô, tình trạng của ông ấy rất không tốt, dù là cơ thể hay công ty, dù Cô thị thoát được nguy cơ lần này, nhưng sau này thực lực cũng khó khôi phục lại được: " Nói đến đây, ông Lục thở dài: "Ban đầu còn trông cậy vào Cố Thiếu Ngu có thể có chút tác dụng, bây giờ xem ra cũng chỉ là một kẻ hèn nhát không gánh nổi."
Nói đến đây, ông Lục nhìn Lục Lệ Hành: "Lục thị nhờ có cháu, vất vả cho cháu rồi."
Lúc còn trẻ, Lục Cô Thị và Lục thị không kém nhau bao nhiêu, nhưng bây giờ vì ông Cô nằm viện, không có ai đứng ra gánh vác nhà họ Cô, có duy nhất một đứa cháu nội Cố Thiếu Ngu nhưng lại là một đứa ăn chơi trác táng, cả ngày chỉ biết ăn chơi đàng điếm, không trông cậy nổi, một công ty lớn như thế, không hề có chút sức trong chiến dịch thương mại này.
Lục thị có thể có ngày hôm nay, tất cả đều nhờ công lao của Lục Lệ Hành.
"Chuyện ở nước ngoài thế nào rồi?"
Nghe vậy, Lục Lệ Hành đưa mắt Kỷ Khinh Khinh: "Ngày mai đi Mỹ, hai ngày sau sẽ về."
"Chuyện lớn như vậy, hai ngày có thể giải quyết nổi không?"
Lục Lệ Hành không quen hứa suông, chỉ nói: "Cháu sẽ cố gắng hết sức."
Ông Lục im lặng, không nói gì.
Kỷ Khinh Khinh cười nói: "Hoãn hôn lễ của chúng ta lại đi!"
"Hõan lại?"
Kỷ Khinh Khinh gật đầu: "Em biết chuyện này nghiêm trọng, hai ngày có thể giải quyết được vấn đề gì? Cho nên em muốn hoãn hôn lễ lại, ổn định chuyện này lại đã rồi cử hành hôn lễ."
"Nhưng…"
"Cái gì mà nhưng nhị, chờ anh giải quyết xong việc này, chúng ta có đầy thời gian kết hôn, hơn nữa em không muốn quá vội vàng chuyện kết hôn, anh thấy sao?"
Lục Lệ Hành im lặng nhìn cô.
Thị trường nước ngoài rung chuyển, quả thực thời gian hai ngày không thể giải quyết vấn đề gì, hoãn hôn lễ lại là biện pháp tốt nhất hiện giờ, nhưng hôn lễ là chuyện Khinh Khinh, ông cụ và dì Bùi đã chuẩn bị từ rất lâu, ngày kết hôn định rồi, thiệp cũng đã phát, mọi chuyện đã chuẩn bị xong, gần sát ngày lại nói ngày khác, cho dù thế nào cũng thấy hơi mất mát.
Lục Lệ Hành há mồm muốn nói, lại bị Kỷ Khinh Khinh mở miệng chặn lời: "Anh đã không phản đối, vậy trước tiên cứ như vậy đi, hoãn hôn lễ lại, đợi phong ba lần này hoàn toàn qu đi, chúng ta lại quyết định chuyện hôn lễ."
Lục Lệ Hành cúi đầu bật cười: "Khinh Khinh, cám ơn em."
"Không cần cảm ơn, vợ chồng nên tin tưởng và hiểu nhau không phải sao? Chuyện làm ăn không thể tránh khỏi, em biết."
Ông Lục cũng nhìn Kỷ Khinh Khinh: "Khinh Khinh, ông nội cũng cám ơn cháu."
"Ông nội…"
"Để cháu đi."
Kỷ Khinh Khinh và Lục Lệ Đình trăm miệng một lời.
Ba người lập tức đồng loạt nhìn về phía Lục Lệ Đình luôn im lặng.
Đối diện với ánh mắt của ba người, Lục Lệ Đình thấp giọng nói: "Ông nội, công ty của cháu bị thu mua rồi."
"Thu mua?" Ông Lục trầm giọng hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra?"
"Cháu không chống đỡ nổi qua trận chiến thương mại này, công ty cũng không có thực lực tiếp tục gánh vác, bị thu mua dù sao cũng hơn hiếu thắng để rồi phải đóng cửa." Tâm huyết nửa đời trước hủy hoại chỉ trong chốc lát, không đau lòng là giả, anh ta miễn cưỡng cười cười: "Tuy công ty đã bị thu mua, nhưng cháu cũng hiểu chút ít về nghiệp vụ của Lục thị ở nước ngoài, cháu đoán hiện tại bên kia chủ yếu cần một người có tiếng nói, cháu cũng là người nhà họ Lục, cháu cảm thấy cháu xuất hiện rất thích hợp."
Ông Lục và Lục Lệ Hành nhìn nhau.
"Cậu đi?"
Lục Lệ Đình hỏi lại: "Không được sao?"
Mấy năm nay Lục Lệ Đình có thể dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, dưới tình trạng thị trường gay gắt như vậy, một mình mở công ty, dù quy mô không lớn, nhưng nói tóm lại, không tệ.
"Vé máy bay đã đặt ngày kia, ngày mai đến công ty bàn chuyện cụ thể." Lục Lệ Đình đứng dậy, nhìn Kỷ Khinh Khinh, cười khẽ: "Chỉ không thể tham dự hôn lễ của cô, rất tiếc nuối."
Nhưng khuôn mặt, đáy mắt không hề tiếc nuối chút nào.
Cùng lúc đó, một tòa nhà ở trung tâm thành phố vẫn sáng đèn.
Cô Thị nổi tiếng ngang Lục thị, vậy mà lại xuống dốc trong trận chiến thương mại này, quả thật khiến người ta không ngừng thổn thức.
Tài liệu chất đống trên bàn trong phòng làm việc, Cô Thiếu Ngu ngồi sau bàn làm việc, nhìn đống giấy tờ trước mặt mà không biết bắt đầu từ đâu.
Từ nhỏ anh ta đã là một đứa ăn chơi trác táng, ăn nhậu chơi bời, không làm việc, ông Cô biết sức anh ta thế nào, đã tìm đường lui cho anh ta xong, sẽ giao công ty cho giám đốc đáng tin nào đó quản lí, nhưng không ngờ trận chiến thương mại đã trực tiếp đẩy Cô thị lên đầu sóng ngọn gió.
Tiếng gõ cửa vang lên, trợ lý vội vã cầm một tập giấy tờ đến.
"Tổng giám đốc Cô, đây là giấy tờ cấp bách cần chữ ký của anh."
Trợ lý đặt giấy tờ xuống trước mặt Cố Thiếu Ngu, Cố Thiếu Ngu nhìn chữ chính phủ trên hợp đồng đã thấy đau đầu, anh ta biết hết mặt chữ, nhưng tổ hợp lại thì lại hơi không hiểu.
Rất nhanh ký tên của mình vào chỗ cần ký, trợ lý cầm giấy tờ vội vội vàng vàng rời khỏi.
Nhìn giấy tờ chồng chất như núi trước mắt, Cố Thiếu Ngu không nhịn được ném bút một cái, dựa vào sau, kéo cái nơ trước cổ, thở mạnh mấy cái.
Anh ta vốn không ngờ đến chuyện nà.
Anh ta không cứu được công ty.
Không cứu được bất cứ kẻ nào.
Tại sao phải giao trọng trách nặng nề như vậy cho anh ta?
Anh ta sẽ chỉ khiến chuyện trở nên hỏng bét hơn.
Cố Thiếu Ngu tuyệt vọng nghĩ.
Điện thoại trên bàn reo lên, Cố Thiếu Ngu không nghe, nhưng sau khi chuông vang lên, bên kia đột nhiên cúp máy, tiếng chuông ngừng bặt.
Cố Thiếu Ngu yên tĩnh một lúc, một phút sau, chuông điện thoại lại vang lên.
Bị làm phiền, lúc này Cố Thiếu Ngu mới cầm lên xem, là Thẩm Vi Vi.
Cố Thiếu Ngu hơi ngây người, vội vàng nghe điện thoại: "Vi Vi, em tìm anh có chuyện gì à?"
"Rất nhiều ngày rồi anh không gọi điện thoại cho em, đã xảy ra chuyện gì à?"
Cố Thiếu Ngu đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ, cười nói: "Không có việc gì, chỉ là ông nội nằm viện, công ty... công ty hơi bận."
"Ông nội nằm viện? Bệnh viện nào? Em đến thăm ông."
"Được, ngày kia nhé! Ngày kia anh đi với em."
"Vâng."
Trong điện thoại tĩnh lại yên tĩnh, Thẩm Vi Vi nói: "Thiếu Ngu, phòng làm việc Vi Tinh đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Phòng làm việc Vi Tinh là Cố Thiếu Ngu mở cho cô ta, toàn bộ ekip đều do Cố Thiếu Ngu đập một số tiền lớn vào, toàn tâm toàn ý hoạt động vì Thẩm Vi Vi.
Nhưng khoảng thời gian trước, phòng làm việc xảy ra chuyện.
Đầu tiên là tài chính mãi không tới, dự án đã bàn bạc xong đột nhiên thay đổi, bây giờ tin đồn nhảm về phòng làm việc bay đầy trời, nói là Cô thị gặp nguy hiểm, phòng làm việc dựa vào Cô thị chỉ sợ khó mà giữ được.
Đợi mấy ngày mãi vẫn không thấy điện thoại của Cố Thiếu Ngu, lúc này Thẩm Vi Vi mới không ngồi yên được nữa, gọi điện cho anh ta.
Cố Thiếu Ngu im lặng, quan sát cảnh đêm của cả thành phố từ trên cao, cảm giác bất lực xuất hiện rồi từ từ dâng lên: "Vi Vi, xin lỗi, phòng làm việc... có lẽ tạm thời anh không thể để ý đến được."
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Cô Thị đã xảy ra chuyện, ông nội lại nằm viện, anh không nắm chắc có thể chống đỡ được Cô thị."
Anh ta thật sự là một tên phế vật.
Nếu cháu trai của ông nội là Lục Lệ Hành, nhất định Cô thị có thể thuận lợi vượt qua cửa ải khó khăn này.
Nhưng cháu trai của ông nội là anh ta, một đứa chỉ biết ăn chơi trác táng.
Đầu kia điện thoại mãi không đáp lời.
"Vi Vi? Em còn đó không?"
"Em đây." Thẩm Vi Vi cười nói: "Không sao, cố gắng lên, anh phải tin chính anh, đừng ủ rũ, anh có thể mà!"
"Vi Vi, cảm ơn em đã cổ vũ anh, anh sẽ cố gắng."
"Vâng, em không quấy rầy anh làm việc nữa, anh cố lên nhé."
Điện thoại cúp rồi.
Cố Thiếu Ngu vẫn lẳng lặng để điện thoại bên tai, sau đó thở phào nhẹ nhõm, uể oải trên mặt được hoàn toàn biến mất.
Sau khi Thẩm Vi Vi cúp điện thoại, nụ cười chợt biến mất, lông mày nhíu chặt cầm điện thoại.
Chuyện Cô thị cô ta có nghe thấy, nhưng một công ty lớn như vậy, không thể nói sụp là sụp đổ được, nhưng tại sao nghe lời của Cố Thiếu Ngu thì có vẻ như không vượt qua được cửa ải khó khăn này?
Nếu Cô thị ngã, vậy thì phòng làm việc Vi Tinh cũng không còn ý nghĩa gì.
Ông Cô nằm viện, Cố Thiếu Ngu không chống đỡ nổi Cô thị.
Khoảnh khắc Thẩm Vi Vi im lặng suy tư, một tin tức trên điện thoại hấp dẫn sự chú ý của cô ta.
“Công ty của Lục Lệ Đình bị thu mua.”
Thẩm Vi Vi kinh ngạc nhìn đoạn tin nhắn ngắn này, mày càng nhíu chặt.
Sáng sớm hôm sau, Lục Lệ Đình đến công ty cùng Lục Lệ Hành, cả ngày ngồi trong phòng hội nghị, lập tức tìm hiểu nghiệp vụ của công ty ở nước ngoài, sau khi đã hiểu rõ, rạng sáng ngày hôm sau đã cùng phó tổng phụ trách thị trường nước ngoài sang nước ngoài.
Phó tổng họ Tôn, hơn năm mươi tuổi, là người quản lý thị trường nước ngoài được ông Lục cất nhắc, Lục Lệ Hành rất tôn kính ông ấy.
“Giám đốc Lục, nửa tiếng sau chúng ta lên máy bay."
Lục Lệ Đình cười nói: "Chú Tôn đừng khách sáo như vậy, gọi Lệ Đình là được rồi, tư chất của cháu còn thấp, sau này ở nước ngoài, phải nhờ chú chăm sóc rồi."
"Sau này?"
Lục Lệ Đình cười cười: "Sau này có về hay không còn chưa biết. Đi thôi."
Mấy người đi vào cửa an ninh.
"Lục Lệ Đình!"
Sân bay người đến người đi truyền tới một giọng nói.
Lục Lệ Đình nhìn về sau, chỉ thấy Thẩm Vi Vi thở hồng hộc chạy tới, trên trán còn ướt mồ hôi.
Cho đến khi Thẩm Vi Vi chạy đến trước mặt, Lục Lệ Đình cau chặt mày, kinh ngạc nói: "Sao cô lại tới đây?"
Thẩm Vi Vi há to miệng thở gấp, tâm trạng ổn định mới nói: "Em tới tiễn anh."
Lục Lệ Đình hơi ngẩn ra, nhưng một lát sau lại cười nói: "Cảm ơn cô đã đến tiễn tôi."
Phó tổng Tôn và một với nhân viên biết điều đi ra chỗ khác, dành không gian riêng cho hai người.
Thẩm Vi Vi nhìn Lục Lệ Đình, giống như không biết nên nói gì, vẻ mặt lo lắng bất an.
"Chúc anh... thuận buồm xuôi gió."
Lục Lệ Đình gật đầu.
Thẩm Vi Vi thấy thái độ lạnh nhạt của anh ta, cắn răng hỏi: "Lần này anh đi Mỹ... khi nào về?"
Lục Lệ Đình cười thở dài, nhìn đại sảnh sân bay người đến người đi, xuyên qua cửa sổ sát đất nhìn trời xanh mây trắng bên ngoài: "Không biết."
"Không biết?"
Lục Lệ Đình nói: "Vi Vi, có thể tôi sẽ không về."
Sắc mặt Thẩm Vi Vi cứng đờ: "Sẽ không... về là ý gì?"
"Nghiệp vụ ở nước ngoài của Lục thị nặng nề, có lẽ lần này đi, sau này tôi sẽ ở lại nước ngoài gánh vác công việc." Cứ như là đã làm hòa với cô ta, Lục Lệ Đình cười cười, thái độ ôn hòa, giống như bạn bè: "Những năm này tôi chưa giúp anh trai tôi được gì, gánh nặng mà anh ấy phải gánh vác từ khi tôi tự mở công ty, tôi có thể cảm nhận được, anh ấy sắp kết hôn rồi, tôi sẽ giải quyết thay anh ấy những ưu phiền ở nước ngoài này, sau này anh ấy đỡ phải chạy đi chạy lại trong ngoài nước, ảnh hưởng tình cảm vợ chồng."
Đáy mắt Thẩm Vi Vi dính một tầng sương mù mỏng, giọng nói mang theo nghẹn ngào: "Anh... thật sự không trở lại?"
Lục Lệ Đình vẫn cười ôn hòa: "Đúng vậy, không trở lại, lần gặp gỡ này của chúng ta có thể là lần cuối cùng."
"Vì sao không trở lại?"
Lục Lệ Đình suy nghĩ một chút, bởi vì bận rộn công việc ở nước ngoài?
Có lẽ bởi vì không muốn tham gia hôn lễ của Kỷ Khinh Khinh?
Cũng có thể không muốn chứng kiến tình yêu đẹp đẽ của Kỷ Khinh Khinh và Lục Lệ Hành.
Với lại... không muốn ở mãi trong nước, nhìn những tòa nhà cao tầng, nhìn những người thân quen, những chi tiết và cuộc sống quen thuộc này, nhắc nhở anh ta rằng anh ta đã từng thất bại thế nào?
Không biết.
Lục Lệ Đình né tránh, chỉ nhìn cô ta, chân thành cười cười: "Vi Vi, nếu cô gặp được một người đàn ông thích cô thật lòng thì hãy lấy anh ta! Đừng lừa anh ta, cũng đừng phụ lòng anh ta, thật lòng thật dạ với anh ta, anh ta sẽ quý trọng cô cả đời."
Thẩm Vi Vi kinh ngạc, không nói gì.
Lục Lệ Đình giơ tay nhìn đồng hồ: "Tôi phải lên máy bay rồi, Vi Vi, giữ gìn sức khỏe."
Nói xong, Lục Lệ Đình dứt khoát xoay người, đi vào cửa kiểm tra an ninh.
Thẩm Vi Vi đứng phía sau ngây người nhìn anh ta mãi đến khi bóng lưng Lục Lệ Đình đi qua của an ninh.
Không quay đầu lại.