Từ sau khi Kỷ Khinh Khinh mang thai, dì Bùi liên tục biến tấu nấu rất nhiều món ăn ngon.
Thời kỳ đầu mang thai, Kỷ Khinh Khinh nôn nghén rất dữ dội, không thể ăn thức ăn mặn, mỗi bữa trên bàn ăn đều là đồ thanh đạm.
Sau đó khắp bàn là đồ ăn thanh đạm, cô vẫn buồn nôn, đặc biệt là trứng gà, mùi tanh của trứng cách cả phòng khách mà cô vẫn có thể ngửi được, khứu giác vô cùng mẫn cảm.
Mấy ngày sau đó Kỷ Khinh Khinh nôn nghén đến long trời lở đất, cả ngày không phải ở toilet chính là đang trên đường đi đến toilet, chỉ kém ở luôn bên bồn cầu.
Lục Lệ Hành thấy mà lòng xót xa, rồi lại chỉ có thể đứng nhìn, cuối cùng anh vẫn mời đầu bếp chuyên nấu ăn cho người mang thai đến, lúc này mới giảm bớt trạng thái nôn nghén của Kỷ Khinh Khinh.
Ngày mùng ba tháng tám, ngày hôm sau chính là ngày phải đến đoàn làm phim.
Mấy ngày này Kỷ Khinh Khinh vẫn luôn đắn đo không biết phải nói chuyện mình đi đóng phim với ông Lục thế nào, chần chừ tới lui đã đến ngày cuối cùng rồi, không thể không nói, lúc này mới lấy hết dũng khí đi tìm ông Lục thẳng thắn nói việc này.
Ông cụ đang ở trong phòng cho trẻ quan sát công nhân làm việc.
Mấy ngày hôm trước người cháu bên ngoại làm ở công ty thiết kế nhà ở của ông Lục đã đích thân tới nhà một chuyến, sửa sang căn phòng bên cạnh phòng ngủ của Kỷ Khinh Khinh và Lục Lệ Hành thành phòng cho trẻ, công nhân lập tức thi công, mấy thứ như sơn tường sẽ không dùng tới đã được đưa đến phòng chứa đồ, sau đó kê một chiếc giường em bé cùng với một số món đồ chơi của trẻ con, dùng giấy dán tường, toàn bộ căn phòng đã đổi sang phong cách đã dễ thương lại còn có vẻ mềm mại.
Kỷ Khinh Khinh nhìn lướt qua, khắp phòng đều là đồ chơi cho trẻ nhỏ.
“Ông nội à, còn chưa biết là con trai hay con gái nữa mà?”
Ông Lục cười ha hả nói: “Là con trai cũng không sao, đến lúc đó sửa lại là được. Đúng rồi, còn có cái phòng chơi cho trẻ vẫn chưa sửa, cũng mau chóng chuẩn bị đi.”
Kỷ Khinh Khinh đứng một bên không dám nói lời nào.
Công nhân bận rộn sửa sang xong phòng cho trẻ, ông Lục kiểm tra một lần, hài lòng gật đầu rồi quay đầu lại, thấy Kỷ Khinh Khinh vẫn còn ở đây, thấy kỳ lạ bèn hỏi: “Khinh Khinh, làm sao vậy? Có việc tìm ông nội sao?”
Kỷ Khinh Khinh gật đầu lia lịa: “Có chút việc ạ.”
“Chuyện gì thế?”
Kỷ Khinh Khinh ấp úng nói: “Là thế này ạ, trước khi làm đám cưới, cháu đã đi tham gia thử vai ở một đoàn phim, là một bộ phim có kịch bản về đề tài tình yêu chốn đô thị, đạo diễn cảm thấy cháu rất thích hợp với vai nữ chính trong kịch bản nên lúc ấy đã ký hợp đồng.”
Ông Lục lẳng lặng nhìn cô, lắng nghe cô nói.
“Quyết định khởi quay vào tháng tám này, lúc ấy cháu không biết bản thân đang mang thai, cho nên đã đồng ý sẽ tham gia vào đoàn phim đúng giờ…” Kỷ Khinh Khinh khó xử nhìn ông Lục.
Ông Lục gật gù: “Tháng tám đi à? Ngày mấy tháng tám?”
“… Ngày mùng bốn tháng tám này ạ.”
Kỷ Khinh Khinh chuẩn bị sẵn tâm lý bị mắng một trận.
Ai bảo cô dùng dằng lâu như vậy chứ?
Chần chừ đắn đo đến bây giờ mới nói.
“Ngày mùng bốn tháng tám sao?” Ông Lục cân nhắc một chút: “Thế không phải là ngày mai à?”
“Vâng ạ, chính là ngày mai.”
“Cái con bé này, không nói sớm? Nói sớm thì có phải bảo dì Bùi chuẩn bị sẵn đồ đạc cho cháu, tối nay lại vội vội vàng vàng…” Ông Lục đi ra ngoài, cao giọng gọi: “Dì Bùi ơi.”
Giọng nói của dì Bùi từ phòng khách truyền đến: “Có chuyện gì vậy ông chủ?”
“Ngày mai Khinh Khinh phải đi quay phim rồi, bà nhanh chóng giúp con bé thu xếp đồ đạc, chuẩn bị đầy đủ.” Nói xong quay đầu lại nói với Kỷ Khinh Khinh: “Chút nữa cháu cũng đi theo nhìn xem có thiếu gì hay không.”
Kỷ Khinh Khinh đã làm tốt công tác chuẩn bị tinh thần để ăn mắng, trong giây lát lại không dự đoán được sẽ có kết quả như thế này.
“Ông nội, ông… không trách cháu sao?”
“Trách cháu cái gì?”
“Cháu đã mang thai, còn muốn đi ra ngoài làm việc chạy đôn chạy đáo, không ở nhà dưỡng thai.”
Ông Lục cười cười, trong ánh mắt toàn là sự từ ái: “Cháu là người trưởng thành, ông nội tin tưởng dù làm việc gì thì trong lòng cháu đều biết đúng mực, đúng là cháu đang mang thai, nhưng ông nội cũng không thể lấy lý do này mà nhốt cháu ở trong nhà, bây giờ bắt cháu ở lì trong nhà, sau này đứa bé sinh ra, chẳng lẽ lại bởi vì con quá bé cần chăm sóc mà tiếp tục ở nhà trông con sao?”
“Nhưng mà trước đó Lệ Hành lại không đồng ý, lo lắng làm việc sẽ ảnh hưởng đến đứa bé.”
“Đó là do nó còn chưa trải qua, không hiểu, thật lòng muốn tốt cho cháu, không muốn cháu làm bất kỳ chuyện gì có khả năng phải chịu tổn thương, dù là việc này chỉ có tỉ lệ xảy ra rất nhỏ. Nhưng ông nội thì trải qua rồi, trước đây khi ông nội còn làm việc, trong công ty có không ít nhân viên nữ, đa phần sau khi mang thai họ đều làm việc đến trước khi sinh một tháng, chỉ rất ít người biết mình mang thai thì xin nghỉ, chuyện mang thai này không đáng sợ, cháu có lòng tin sẽ chăm sóc tốt cho mình và con, vậy thì đi làm đi, đừng để đứa bé làm vướng tay chân mình.”
Mặc dù ông Lục tuổi đã cao nhưng cũng không cổ hủ khư khư cố chấp như vẻ ngoài, cũng biết đi theo trào lưu, hiểu biết một chút suy nghĩ của lớp trẻ bây giờ, lòng dạ rất rộng lượng.
“Ông nội…” Chóp mũi Kỷ Khinh Khinh bỗng chua xót: “Cảm ơn ông.”
“Cảm ơn ông làm gì? Bộ phim này là do con tự mình giành được, nếu như con đã ký hợp đồng thì nên đi làm hết trách nhiệm của bản thân, nhưng mà cũng phải chú ý nhé, ông nghe nói đoàn làm phim ngẫu nhiên còn có fan hâm mộ đến thăm, hơn nữa nhân viên làm việc trong đoàn phim nhiều, lúc nào cháu phải tự chăm sóc tốt cho mình, cơ thể có chỗ nào không thoải mái phải nói ra, không thể che giấu nhẫn nhịn, biết không?”
Kỷ Khinh Khinh nghiêm chỉnh gật đầu, bảo đảm nói: “Dạ, ông yên tâm, cháu sẽ làm vậy!”
Sau khi được sự đồng ý của ông cụ Lục và Lục Lệ Hành, hôm sau Kỷ Khinh Khinh ngồi trên xe đưa đón của công ty đi đến đoàn làm phim, tham gia nghi thức khởi quay của đoàn làm phim.
Ôn Nhu biết cô đang mang thai, trên đường đi vẫn luôn cẩn thận như nâng trứng, cứ năm phút lại hỏi một câu có mệt hay không, mười phút lại hỏi một câu muốn uống nước hay không, công ty còn phái năm người trợ lý đi theo cô, chỉ kém nước khiêng Kỷ Khinh Khinh đi.
Kỷ Khinh Khinh dở khóc dở cười.
Đạo diễn Nhậm nghe thấy cô mang thai còn đúng giờ tiến
vào đoàn, sau khi bày tỏ sự cảm kích của mình thì tỏ vẻ sẽ thay đổi hai chỗ có hơi nguy hiểm một chút trong kịch bản, hoặc là dùng thế thân.
Kỷ Khinh Khinh biết đạo diễn Nhậm nói đến hai cảnh nào, một cảnh là tình tiết cô lái xe truy đuổi, còn có một chỗ là nhảy cực cốt truyện, này cảnh này trong kịch bản đúng là không phù hợp cô tự mình ra trận.
Sau khi hoàn thành nghi thức khởi động máy, đoàn phim chính thức khởi công.
Kỷ Khinh Khinh cũng không tính là bận rộn, một ngày bốn phân cảnh diễn đối với cô mà nói thì vẫn nằm trong phạm vi có thể chấp nhận, bây giờ mang thai được hơn một tháng, bụng còn chưa nhô lên, hành động tất nhiên cũng không khác người bình thường, chỉ có lúc cơm trưa sẽ ăn cơm trong xe bảo mẫu, mỗi bữa nhà họ Lục đều đưa những món ăn thanh đạm đã chuẩn bị sẵn cho cô tới, không khiến cô cảm thấy buồn nôn.
Ngày đầu tiên vào ekip, lúc kết thúc công việc là vào khoảng bốn giờ chiều, nhận được điện thoại Lục Lệ Hành nói muốn đến đón cô.
Nơi này cách trung tâm thành phố không xa, đoàn làm phim cũng không cần sắp xếp khách sạn cho mọi người, để thuận tiện cho việc đi lại, Lục Lệ Hành mua lại một căn chung cư ở gần đây, sau khi Kỷ Khinh Khinh kết thúc công việc thì có thể đến đó nghỉ ngơi, chỉ tốn vài phút chạy xe.
Khoảng năm giờ Lục Lệ Hành tới rồi, Kỷ Khinh Khinh làm xong việc rồi, đoàn phim còn chưa kết thúc công việc, Kỷ Khinh Khinh đang ngồi ở đó đọc kịch bản đợi người, đầu gật gù, mơ màng sắp ngủ.
Cũng không thể trách cô, sau khi mang thai vốn dĩ đã thích ngủ, sau một ngày căng thẳng tinh thần được thả lỏng lại càng cảm thấy buồn ngủ hơn, kịch bản trong tay che hết lên mặt rồi cũng không biết, tựa vào lưng ghế cứ thế ngủ thϊếp đi.
Lúc Lục Lệ Hành đến thì nhìn thấy Ôn Nhu đang chuẩn bị gọi cô dậy.
Anh nhìn Ôn Nhu khẽ suỵt một tiếng, sau khi chào hỏi đạo diễn thì lấy kịch bản đang nằm trên gương mặt Kỷ Khinh Khinh xuống, một tay đặt ở sau lưng Kỷ Khinh Khinh, một tay vòng qua đầu gối, cánh tay bỗng dùng sức, lặng lẽ, không hề phát ra tiếng động bế bổng Kỷ Khinh Khinh lên.
Kỷ Khinh Khinh không hề hay biết, hiển nhiên là đã ngủ rất say, đầu thuận thế dựa vào vai Lục Lệ Hành, hơi thở đều đều.
Không ngồi vào chiếc Bentley kia mà ngồi lên chiếc xe bảo mẫu rộng rãi thoải mái của Kỷ Khinh Khinh, cả quãng đường anh đều ôm lấy Kỷ Khinh Khinh, khiến cho cô ngủ ngon an ổn một chút, đến tận khi trở về nhà, đặt cô nằm xuống giường, cũng không để cô giật mình tỉnh dậy.
Đến khi bóng đêm hoàn toàn buông xuống, lúc này Kỷ Khinh Khinh mới khó chịu nhíu mày, từ trong cơn mơ tỉnh lại, hốt hoảng mở mắt ra, cả căn phòng tối om, một tia sảng mỏng manh xuyên qua khe hở của tấm rèm cửa.
Đây là đâu?
Trong ký ức rời rạc của cô, chỉ nhớ loáng thoáng là mình đang đọc kịch bản ở đoàn làm phim.
“Tỉnh rồi à?”
Một ngọn đèn lờ mờ trên đầu giường sáng đèn, Kỷ Khinh Khinh bị kí©h thí©ɧ nhắm mắt lại, mở mắt ra lần nữa thì Lục Lệ Hành đã bước đến bên đầu giường rồi, đưa sờ sờ trán của cô: “Không thoải mái ở đâu sao?”
Kỷ Khinh Khinh ngồi dậy, thoải mái duỗi eo: “Không khó chịu chỗ nào cả. Anh đưa em về à?”
“Thấy em ở đoàn phim mệt đến mức ngủ say, nên anh đã ôm em về, còn buồn ngủ không?” Lục Lệ Hành tới gần cô, mùi hương nhàn nhạt xâm nhập vào trong cánh mũi.
Kỷ Khinh Khinh cảm nhận được anh đang đến gần, ngả người ra sau, cách xa anh một chút.
Vui đùa gì vậy, chuyện này không khỏi quá nguy hiểm.
Kỷ Khinh Khinh nghĩ đến những hành vi hoang đường trước khi mình mang thai của Lục Lệ Hành cũng thấy hơi sợ.
May mắn là đứa bé trong bụng cô kiên cường, không có việc gì, nếu không Lục Lệ Hành khó thoát khỏi liên quan!
“Cũng không buồn ngủ, chỉ hơi đói chút thôi.” Cô ôm chiếc bụng nhỏ của mình, đẩy anh ra: “Có đồ ăn không?”
Tính từ lúc Kỷ Khinh Khinh mang thai, anh đã bị cấm dục nửa tháng.
Rất kỳ quái chính là lúc chưa chạm vào cô, Lục Lệ Hành không hề có cảm giác gì, nhưng từ khi chung chăn chung gối, lại được nếm trải mùi vị ngon nhất, chỉ đến gần ngửi được một chút hơi thở thơm ngọt thỗi cũng có thể khơi gợi ham muốn trong anh.
Vừa nghĩ đến đến tám tháng tiếp theo, Lục Lệ Hành lực bất tòng tâm.
Yết hầu anh khẽ chuyển động, giọng nói hơi khàn khàn đứt quãng: “Có, đứng lên đi, đã chuẩn bị xong cho em rồi.”
Lục Lệ Hành đứng dậy, lúc này Kỷ Khinh Khinh mới thở phào nhẹ nhõm.
Lục Lệ Hành chợt cảm thấy buồn cười: “Anh không biết kiềm chế như vậy sao?”
Kỷ Khinh Khinh rời giường xộc xệch cởϊ qυầи áo, bờ vai gầy guộc lộ ra, quyến rũ không tả xiết, nghe thấy vậy thì nhướng mày: “Anh chắc chắn anh có thể kiềm chế được?”
Lục Lệ Hành nhìn ánh mắt cười của cô, đè giọng nói: “Em còn như vậy, anh thật sự không thể chắc chắn mình có thể kiềm chế được hay không.”
Hơi thở nóng bỏng lại nguy hiểm.
Kỷ Khinh Khinh dùng một tay kéo áo che lại đầu vai, không dám lại chọc người đàn ông đã cấm dục nửa tháng này nữa.
Trên bàn ăn trong phòng ăn đã bày đầy những món thanh đạm cho Kỷ Khinh Khinh, tuy rằng không nhiều chất béo, nhưng mỗi món ăn đều được đầu bếp tỉ mỉ làm, rất hợp khẩu vị của Kỷ Khinh Khinh.
Kỷ Khinh Khinh uống một hớp canh rau, tươi mát sướиɠ miệng, càng khiến cô thèm ăn hơn.
Lục Lệ Hành ngồi xuống, xắn ống tay áo cùng Kỷ Khinh Khinh ăn bữa cơm không nhiều “chất béo” này.
“Chồng ơi, dạo này em thèm ăn chua, anh nói xem có phải là em mang thai con trai không?”
Nam chua nữ cay, các cụ ngày xưa hay thường nói như vậy.
Lục Lệ Hành nghe thế bèn nói: “Thèm ăn chua? Đợi lát nữa anh bảo người đưa đến mấy loại trái cây chua đến, còn thèm gì nữa không?”
“Anh cũng không tò mò là con trai hay con sao?”
Lục Lệ Hành hỏi lại: “Chuyện này thì có gì mà phải tò mò?”
Thái độ của anh rất thản nhiên, thật sự không để ý vấn đề này, không hề tò mò chút nào.
Dáng vẻ ấy giống như muốn nói, là nam hay nữ cũng mặc kệ em muốn đẻ thế nào cũng được.
“Vậy anh muốn con trai hay là con gái?”
“Đều được.”
Kỷ Khinh Khinh nghiến răng, nhìn dáng vẻ này của Lục Lệ Hành thế thì không thể là con trai được, nếu con trai giống tính ba nó thì suốt ngày khiến cô tức chết mất, hơn nữa Lục Lệ Hành có vẻ như sẽ không cưng chiều con trai, nếu là con gái, có khi sẽ yêu thương hơn một chút.
Nhưng mà nếu như là con trai cũng không tệ, vẻ ngoài của Lục Lệ Hành như thế này, con trai chắc chắn cũng sẽ không thua kém, chắc chắn là soái ca nhỏ.
Lục Lệ Hành hơi giật mình, đột nhiên cảm nhận được áp suất thấp, không rõ mình đã nói sai câu gì.
Quả nhiên, phụ nữ mang thai thì cảm xúc không được ổn định, may mắn trước đó anh đã tìm hiểu tâm trạng của mẹ bầu.
Vì thế sửa miệng: “Em thích con trai thì đẻ con trai, thích con gái thì sinh con gái, anh thì thế nào cũng được.”
Kỷ Khinh Khinh: “…” Không buồn nói.
Cứ như vậy, cuộc sống trong đoàn làm phim của Kỷ Khinh Khinh đã bắt đầu.
Mỗi ngày rời giường, ngồi xe năm phút đến đoàn phim, thỉnh thoảng giữa trưa Lục Lệ Hành cũng chạy đến đây ăn cơm cùng cô, buổi tối đón cô về chung cư. Đạo diễn Nhậm ưu ái cho Kỷ Khinh Khinh đang mang thai, có cảnh diễn tối cũng sẽ không quay đến quá muộn, cố gắng kết thúc công việc khi còn sớm.
Sau hai tháng ở đoàn làm phim, bụng của Kỷ Khinh Khinh cuối cùng cũng hơi thay đổi, không thể mặc những bộ đồ bó sát người, chủ yếu mặc những trang phục rộng rãi để che đi bụng của mình trước máy quay.
Thoắt một cái đã qua bốn tháng, đoàn phim thành công đóng máy, bụng bầu của Kỷ Khinh Khinh đã lớn đến mức quần áo cũng không che được, chỉ có thể về nhà dưỡng thai.