Liễu Duệ thực sự tức giận rồi.
Cố Hiểu Thần nhìn khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc của anh, trong đầu chỉ nảy ra được suy nghĩ.
“ Cần phải báo cho cảnh sát xử lý. ” Trong sự việc này, Liễu Duệ kiên quyết không thỏa hiệp.
Thấy thái độ của anh kiên quyết như thế, Cố Hiểu Thần cũng không thể phản bác được, chỉ có thể nghe theo. Tiếp theo sẽ hóa to thành nhỏ, biến nhỏ thành không có chuyện gì: “ Đã biết. ”
“ Biết cũng vô dụng. ” Liễu Duệ sớm đã nhìn thấu tâm tư của cô, không chừa cho cô bất kì đường lui nào: “ Anh sẽ tự xử lý. ”
Cố Hiểu Thần hoảng sợ: “ Anh muốn đi xử lý? ”
Đôi mắt âm trầm của Liễu Duệ nhìn thẳng vào cô, không hề chớp mắt.
Cố Hiểu Thần nhận thua, khí thế tụt xuống: “ Vậy được rồi, để anh xử lý. ”
Cánh tay trái đang chống lên ghế bỗng thu về, anh lấy điện thoại từ trong túi quần ra, bắt đầu gọi điện.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, Cố Hiểu Thần có thể nghe được tiếng tút tút trong điện thoại rất rõ ràng. Từng tiếng vang lên như đang bóp chặt lấy trái tim cô.
Chờ tới khi đầu dây bên kia vang lên một giọng nam thì Cố Hiểu Thần vểnh tai lên nghe cuộc trò chuyện giữa hai người.
“ Đang ở đâu? ” Liễu Duệ hỏi.
“ Đang ở cục cảnh sát. ”
“ Đến Hiệp Hòa một chuyến đi. ”
“ Sao thế? Xảy ra chuyện gì à? ”
“ Náo loạn trong bệnh viện. ”
“ Náo loạn trong bệnh viện? ” Người đầu dây bên kia hơi ngừng lại, giây sau, giọng nói trở nên kích động: “ Hiệp Hòa? Náo loạn trong bệnh viện? Liên quan tới người phụ nữ của cậu à? ”
Liên quan tới vấn đề này, Liễu Duệ không trả lời mà trực tiếp cúp điện thoại.
Cuộc gọi kết thúc, Giang Phong nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại thông báo, mắng to một tiếng: “ Mẹ nó!! ”
…
Lúc Giang Phong chạy tới nơi thì đã là chuyện của 20 phút sau. Hắn tìm được Liễu Duệ đang đứng ở bãi đỗ xe, đầu tiên phải đi tìm hiểu sơ qua tình hình đã.
Liễu Duệ để cho Cố Hiểu Thần kể lại tình hình lúc đó. Cố Hiểu Thần tránh nặng tìm nhẹ, nói những từ ngữ tương đối ôn hòa như không cẩn thận, tình thế cấp bách, chuyện ngoài ý muốn.
Nghe kể lại xong, Giang Phong nhíu mày, liếc mắt đã nhìn thấu được tâm tư Cố Hiểu Thần: “ Xem ra chị dâu không muốn truy cứu việc này. ”
Liễu Duệ nhìn Cố Hiểu Thần, lạnh giọng cảnh cáo: “ Cố Hiểu Thần, trong phòng cấp cứu có camera. ”
Anh mà không nhắc thì Cố Hiểu Thần cũng quên luôn việc này. Trong nháy mắt, sắc mặt cô cứng đờ, sau đó, cô vội vàng sửa lại lời khai, dùng những từ ngữ khách quan nhất có thể để miêu tả.
Xong việc, Giang Phong dùng ánh mắt kỳ quái quan sát sắc mặt Liễu Duệ, nó khó coi tới mức làm cho người đối diện hít thở không thông. Không ngờ cô gái này có thể làm cho người không chút cảm xúc gì như Liễu Duệ tức giận đến thế. Hắn lại quan sát Cố Hiểu Thần một chút, ngoại trừ việc lớn lên trông có chút xinh đẹp, khí chất lạnh lùng thì cũng không có gì đặc biệt.
Ánh mắt Liễu Duệ lại quét về phía này, Giang Phong nhanh chóng hoàn hồn, giây sau hắn cười ha hả: “ Tôi đi vào xem camera đã. ”
Liễu Duệ tặng hắn một ánh mắt ‘đi thong thả, không tiễn’
Giang Phong chợt cảm thấy lạnh gáy, vội vàng bỏ chạy.
Liễu Duệ cúi đầu nhìn Cố Hiểu Thần đang rất mệt mỏi: “ Chuyện này để cho Giang Phong xử lý, chúng ta về thôi. ”
Cố Hiểu Thần gật đầu: “ Ừm. ”
“ Cố Hiểu Thần, điều này không chỉ vì em. ” Bỗng nhiên, Liễu Duệ nói một cách rất nghiêm túc: “ Nếu lúc ấy không phải anh đang ở bãi đỗ xe thì rất có thể vị bác sĩ kia sẽ bị người nhà bệnh nhân đánh cho phải vào phòng phẫu thuật. ”
Ý của anh, cô hiểu, gật đầu: “ Em biết. ”
Đưa tay xoa xoa đầu cô, giọng nói tràn ngập vẻ cưng chiều: “ Nhưng anh đang vì em. ”
Anh chỉ muốn bảo vệ.
Anh làm là vì em.
Hai câu nói này đã khiến trái tim cô hoàn toàn nằm ở chỗ anh.
“ Liễu Duệ. ” Bỗng nhiên, Cố Hiểu Thần gọi tên anh.
“ Hửm? ”
“ Em cũng vì anh. ” Cô nói một câu.
Liễu Duệ nhíu mày: “ Vì anh? Làm gì vì anh? ”
“ Tất cả. ” Cô nói.
Không suy nghĩ nhiều về câu nói đó, anh chỉ dịu dàng xoa đầu cô: “ Về nhà thôi. ”