Đệ bát chương
「 Hắc hắc hắc......」
「 Anh làm ơn đừng có cười quỷ dị như vậy được không?」
Thụy Thu tức giận trừng mắt với hắn, từ khi hắn trở lại vị trí trợ lý đặc biệt, cô nàng luôn trưng ra bộ mặt sắp chết kia, xem ra nàng tối không chào đón hắn quay trở lại văn phòng này, cho nên để làm tâm tình của nàng khó chịu hơn, hắn sẽ thi lên lớp cao cấp, hơn nữa tiếng Anh của hắn càng học càng giỏi, bây giờ thì những câu tiếng Anh bình thường đã không còn làm khó được hắn, Thụy Thu hiện tại không có biện pháp tìm hắn gây phiền toái, nên lúc nào cũng có bộ dáng thực không cam lòng, khiến hắn càng nhìn càng thấy vui.
Hắn cũng đã về nhà tìm lại album kỷ niệm tốt nghiệp, đơn giản là hắn muốn nhớ lại Phong Chú Ngôn là ai, để vạn nhất y hỏi hắn thì hắn mới có thể trả lời.
Chẳng qua chuyện này cũng không phải là nguyên nhân chủ yếu, bởi vì hắn hiện tại cùng Phong Chú Ngôn đang ngọt ngào mật mật, hắn thật sự rất muốn tìm được ảnh chụp hồi nhỏ của Phong Chú Ngôn để xem xem hình dáng lúc nhỏ của y đáng yêu đến thế nào.
Sau khi lật tung cả nhà lên, rốt cục từ một góc nhỏ cũng tìm thấy album kỷ niệm, hắn mở quyển sách ố vàng ra, bắt đầu tìm theo từng năm học, cũng tìm không thấy ai có hình dạng giống Phong Chú Ngôn.
Cũng có thể có người khi lớn lên thì hình dạng không giống với lúc nhỏ, cho nên hắn bắt đầu tìm theo tên họ, hắn nhớ rõ Phong Chú Ngôn từng nói qua khi đó y theo họ mẹ là họ Phương.
Tìm nửa ngày, nhưng hoàn toàn không có họ Phương trong lớp, hắn lại tìm ở lớp khác, cũng không có ai tên gọi là Phương Chú Ngôn, hắn lại lật lại một lần nữa, thậm chí cả trung học cũng tìm hết, bên trong tất cả đều không có ai là Phương Chú Ngôn cả.
「 Này...... Này...... Làm cái gì? Hắn đổi cả tên sao chứ?」
Càng xem càng kỳ quái, lại mơ hồ có cảm giác điềm xấu quái dị, hắn đành đem toàn bộ cất lại vào ngăn tủ, để chúng nó lại tiếp tục mốc meo.
「 A Trí, con tại làm gì? Mau đến ăn cơm a.」
Từ trong nhà bếp truyền đến thanh âm của mẹ hắn là Vu Lâm Ngọc Hỉ, hắn hiếm khi về nhà, nên lão mẹ liền bắt đầu nấu rất nhiều đồ ăn, hắn vỗ vỗ tro bụi trên tay, xuống nhà ăn ăn cơm.
「 Mẹ, trước giờ con có từng bị đánh tại một cây cầu lớn không?」
Vu Lâm Ngọc Hỉ xới một bát cơm đầy cho hắn, lớn tiếng cười nói:「 Con nằm mơ mơ thấy con bị bắt nạt à? Con khi đó chuyên môn gây chuyện cho mẹ giải quyết, mẹ lúc nào cũng bị con làm cho tức chết, con không đi trêu chọc người khác là may lắm rồi, làm gì có chuyện bị kẻ khác bắt nạt?」
「 Mẹ, mẹ nhớ không lầm chứ? Con thực sự chưa từng bị bắt nạt sao?」 Trí nhớ của hắn đích thực là chưa từng bị bắt nạt, nhưng mà Phong Chú Ngôn không có khả năng đem loại chuyện này ra lừa hắn.
「 Không có đâu, bổn đản, trí nhớ của mẹ ngươi còn không có kém đến mức mấy chuyện nhỏ như vậy cũng không nhớ nổi đâu.」
Vu Nhân Trí cầm bát lên và cơm vài cái, rồi tiếp tục hỏi:「 Mẹ, có thể mẹ nhớ lầm không? Con nhớ rõ hồi đó có đánh nhau trên một cây cầu lớn mà?」
Hắn lại hỏi nữa, làm Vu Lâm Ngọc Hỉ cười phá lên:「 Tiểu hài tử này, chúng ta sống ở đại đô thị, ở đây có cây cầu lớn có thể cho con bị đánh à, tới giờ hầu như đô thị không có đổi mới, cũng không có khu đất trống nào lớn, ngõ hẻm thì lại nhỏ, mọi người chen chúc trong một căn phòng, con lại còn quậy phá như vậy, vạn nhất đánh nhau trên cầu thì người khác thế nào cũng văng miểng, mẹ sẽ phải bồi thường rất nhiều, nhất định phải nhớ rõ.」
Vu Nhân Trí không ăn nữa, sắc mặt là lạ, mẹ hắn liền hỏi:「 Làm sao vậy, A Trí, sắc mặt sao tự nhiên lại khó coi như vậy.」
「 Mẹ, con bỗng nhiên không thoải mái, con đi nằm một chút.」
「 Được, cứ đi nằm một chút, có thể là do công tác quá mệt mỏi, đã về nhà rồi thì cứ thoải mái nghỉ ngơi, uống bát canh xong, liền đi ngủ đi.」
「 Cám ơn, mẹ.」
Hắn uống hai chén canh, sau đó không ăn gì nữa mà buông bát, trở về phòng, hắn gục mặt vào gối, cái gì cũng không cần quan tâm mới là thượng sách.
Cho dù là Phong Chú Ngôn hiểu lầm thì đã sao, dù sao bọn họ thực sự yêu nhau, hắn là chính là Tiểu Trí trong mắt của y, không phải đủ rồi sao?
Hắn tuyệt đối sẽ không tự mình chuốc lấy phiền não đem chuyện này lộ ra cho Phong Chú Ngôn biết, bọn họ đang rất yêu nhau, mặc kệ hắn có phải là Tiểu Trí hay không, tuyệt đối sẽ không thay đổi.
Vu Nhân Trí quang minh chính đại vào ở trong nhà của Phong Chú Ngôn, lý do là phòng tắm siêu lớn, hơn nữa lại có một bồn tắm mát xa lớn kinh người, bên trong phòng tắm còn có phòng tắm hơi rất tốt cho sắc đẹp, đối với một người yêu vẻ đẹp như hắn mà nói, đương nhiên là phải chuyển đến ở ngay, hắn liền lập tức trả căn phòng nhỏ mà hắn đang thuê, tiết kiệm được một khoản tiền không nhỏ a.
Lần đầu tiên bọn họ cùng nhau tắm rửa, hắn còn thấy Phong Chú Ngôn đỏ mặt, làm hắn càng thích thú hơn, hiện tại mọi chuyện đã qua rồi, hai người cùng nhau tắm rửa thân mật, hắn cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
「 Ngôn, giúp em chà lưng.」
Hắn đưa khăn tắm, Phong Chú Ngôn liền ngoan ngoãn chà lưng cho hắn, y cực kỳ cẩn thận ôn nhu chà khắp người hắn, bọn họ đã lập ước pháp tam chương chỉ được làʍ t̠ìиɦ theo ngày quy định.
Nguyên nhân tại vì mỗi lần hắn làm xong, thí thí rất đau, đi làm cũng không thoải mái, cho nên Phong Chú Ngôn phải nhượng hắn, bọn họ ước định thứ năm, sáu hàng tuần mới có thể làm, như vậy thân thể hắn mới có thể nghỉ ngơi, Phong Chú Ngôn cũng rất thức thời mà đáp ứng.
「 A...... Thật thoải mái......」
Hôm nay là thứ ba, có khi ngày thường hai người cùng nhau tắm rửa, khiến cho trong lòng thực ấm áp, hắn thoải mái nhắm mắt lại, phao táo nước ấm(phao=bọt, táo=xao động???), bên trong còn thả thêm rất nhiều phấn hương, là hàng Pháp quốc nhập khẩu, mùi siêu thơm làm hắn vô cùng thoải mái, đương nhiên đây là Phong Chú Ngôn trả tiền.
Phong Chú Ngôn vứt khăn tắm sang một bên, ôm lấy hắn nằm tựa vào thành bồn,「 Tiếng Anh của em càng ngày càng tốt, Tiểu Trí.」
「 Đương nhiên, sợ chưa, sợ rằng em càng được nhiều phụ nữ hoan nghênh không a?」 (chém ạ)
Hắn mở một mắt, muốn tễ mi lộng nhãn, không thể tưởng được Phong Chú Ngôn đột nhiên căng thẳng, siết chặt hắn, sắc mặt khẩn trương, Vu Nhân Trí trong lòng lặng lẽ thở dài, ngốc đầu gỗ này chuyện gì cũng tưởng thật, nghe không hiểu mấy lời nói đùa này, thật là ngốc nghếch mà.
Hắn xoay người lại, định giải thích là mình chỉ nói đùa thôi, đột nhiên từ trong phòng truyền đến tiếng di động của Phong Chú Ngôn.
「 Di động của anh kêu kìa, nhanh đi nghe đi.」
Công việc của Phong Chú Ngôn tuy rất nhiều, nhưng y cực chú trọng riêng tư, mọi người trong công ty đều biết, cho nên nếu có điện thoại ngoài giờ làm việc, liền đại biểu nhất định là rất quan trọng, bằng không không ai ngu ngốc đến độ dám quấy rầy y.
Y bước ra khỏi bồn tắm, thân mình cường tráng nhờ tập thể hình trần trụi làm nước miếng Vu Nhân Trí chảy ròng ròng, nếu không phải mỗi lần y làʍ t̠ìиɦ đều khiến hắn ngày hôm sau rất khó đi đứng, hắn cam đoan chính mình đã sớm nhảy lên trên người y rồi.
Tưởng tượng tới thời khắc nhiệt tình, Vu Nhân Trí nghĩ thấy thể lực của Phong Chú Ngôn thật đúng là không phải của người thường mà, mặt hắn lập tức hồng hồng khi nhớ tới lúc ôn nhu nhiệt tình, đột nhiên nghe thấy ngoài cửa Phong Chú Ngôn hét lớn một tiếng:「 Anh nói bậy bạ gì đó?」
Hắn chưa bao giờ thấy y gầm rú như vậy, Vu Nhân Trí đứng dậy, quấn khăn tắm đi ra, sắc mặt Phong Chú Ngôn trông cực kỳ nghiêm trọng, hắn đi tới, ôm lấy vai y, tò mò hỏi:「 Có chuyện gì vậy? Sao lại la lớn như vậy? Công ty xảy ra chuyện hay sao?」
Vu Nhân Trí đang tính nói tiếp thì Phong Chú Ngôn rút cánh tay ra, y vội vã chuyển hướng đi vào thư phòng, sau đó khóa cửa phòng lại, tự nhốt mình bên trong nói điện thoại, ngẫu nhiên còn có thể nghe được vài tiếng rống to của y.
「 Làm sao vậy?」
Vu Nhân Trí không hiểu y bị cái gì, y chưa từng lạnh lùng như vậy, làm hắn có chút tổn thương, hắn bực bội mặc đồ ngủ vào, nằm trên giường, hắn quyết định hôm nay phải kéo dài đề tài kim phát mỹ nữ kia cho Phong Chú Ngôn tức chết mới thôi.
Hắn đợi một lúc thì ngủ quên mất, sáng hôm sau, khi hắn tỉnh lại thì Phong Chú Ngôn đã sớm không thấy bóng dáng, mặt khác một bên giường căn bản là không có dấu vết ai nằm qua, đại biểu y không ngủ cả đêm.
Vu Nhân Trí bắt đầu có điểm khẩn trương, Phong Chú Ngôn bởi vì công việc rất nhiều, cho nên phi thường chú ý chất lượng giấc ngủ, y tuyệt đối không có khả năng không ngủ, sau đó để mình không có tinh thần xử lý công việc...... Trừ phi có chuyện gì đó khẩn cấp phát sinh khiến y không ngủ được.
Hắn đến công ty, Phong Chú Ngôn điện thoại cho Thụy Thu, nói hai ngày này y có công việc khẩn cấp, không tới công ty, Thụy Thu không biết quan hệ của bọn họ nên châm chọc hắn:「 Trợ lý tổng tài, tổng tài sao không nhắn lại cho anh rằng mình không đến công ty nhỉ?」
Hắn siêu cấp bất mãn Phong Chú Ngôn, có bất kỳ chuyện gì, bọn họ đều có thể nói, sao đột nhiên lại thần bí hề hề vậy, đã vậy còn chơi trò mất tích nữa, y rốt cuộc định làm cái gì?
Hắn không có tâm tình cùng Thụy Thu so đo, buổi tối quay về nhà Phong Chú Ngôn, hắn quyết định nếu Phong Chú Ngôn trở về, nhất định phải mắng cho y một trận tối tăm mặt mũi luôn, nhưng tới ngày thứ tư, thứ năm y cũng chưa đi làm, cũng không có về nhà.
Thứ sáu, ngày y không cần đi làm, nhưng y cũng không về nhà, Vu Nhân Trí liên tục gọi di động cho y, nhưng Phong Chú Ngôn tất cả đều không có tiếp, rõ ràng điện thoại vẫn thông, y chính là không tiếp, bỏ qua không đem hắn để vào mắt.
Điều này làm cho Vu Nhân Trí tức điên, hắn nhìn gối đầu mắng:「 Tôi sẽ không cho anh bính tôi nữa, anh là đồ hỗn đản, hỗn đản, hỗn đản!」
Hết một tuần y vẫn không trở về, làm Vu Nhân Trí từ tức giận biến thành lo lắng, y chưa bao giờ mất liên liên lạc lâu như vậy, sẽ không phải là đã xảy ra chuyện không hay gì chứ.
Hắn vô cùng lo lắng, mất ngủ đến nửa đêm mới ngủ, ngủ rất say, cho nên không có nghe thấy tiếng Phong Chú Ngôn lặng lẽ đóng cửa.
Phong Chú Ngôn vẻ mặt tiều tụy tiến vào phòng, y kéo ghế dựa ngồi ở bên giường, Vu Nhân Trí bởi vì quá mệt mỏi, ngủ rất say, hoàn toàn không phát hiện sự tồn tại của y.
Phong Chú Ngôn lăng lăng nhìn hắn ngủ, Vu Nhân Trí xoay mình, chăn bị tuột xuống, lộ ra cánh tay, Phong Chú Ngôn đưa tay ra định kéo chăn lại cho hắn, bỗng nhiên tạm dừng tại giữa không trung được vài giây, lại thu tay về.
「 Thực xin lỗi, Tiểu Trí, thực xin lỗi!」
Y thì thào niệm vài câu, rồi lại khẩn cấp cải tên,「 Không đúng, em là Vu Nhân Trí, em không phải là Tiểu Trí của tôi.」
Y rốt cục cũng đứng lên, liếc mắt nhìn Vu Nhân Trí một cái cuối cùng, y liền khép lại cửa phòng, đóng cửa chính, tựa như muốn đem người đang ngủ trên giường, đồng dạng cũng nhốt bên ngoài trái tim.
...
「 Anh đã đi làm a?」
Vu Nhân Trí đáng lý nên phát tiết cơn giận không tiêu mấy ngày nay, nhưng gặp lại Phong Chú Ngôn trong nháy mắt, đột nhiên trong lòng cảm thấy yên ổn, cơn giận cũng biến mất, hắn nhịn không được lộ ra hai má lúm đồng tiền cười nói:「 Em không nhìn thấy anh mấy ngày nay, anh mà lại biến mất, em sẽ đi báo cảnh sát đó.」
「 Ân, tôi đã trở lại.」
Phong Chú Ngôn ngẩng đầu lên nhìn hắn, Vu Nhân Trí thiếu chút nữa kêu thảm thiết, hắn siêu yêu thương hỏi.「 Anh làm cái gì mà tiều tụy như vậy? Sao tự nhiên lại biến mình thành như vậy?」
Vu Nhân Trí đưa hai tay lên định ôm lấy gương mặt anh tuấn gầy yếu kia, Phong Chú Ngôn lại tựa vào ghế, làm hắn chạm vào khoảng không, ý tứ cự tuyệt của y không cần nói cũng biết, Vu Nhân Trí ngốc lăng.
Lúc ở trong văn phòng, Phong Chú Ngôn thực không thích nhìn hắn, y từng thật thà thú nhận, bởi vì nhìn thấy Vu Nhân Trí, sẽ làm y nhịn không được muốn hắn, cho nên trong lúc y làm những việc quan trọng sẽ không nhìn hắn, nếu như phải nhìn hắn, cũng sẽ đưa ra vẻ mặt hàn khốc, nhưng hiên tại Phong Chú Ngôn hiện tại đã nhìn hắn được vài phút, cho tới bây giờ y chưa từng ở tại công ty mà nhìn hắn lâu như vậy.
「 Tôi...... Tôi mới mời một trợ lý mới, phiền cậu giao tiếp.」
「 Cái gì?」
Vu Nhân Trí trong thời gian ngắn nghe không hiểu y đang nói gì, Phong Chú Ngôn nắm chặt tay, thanh âm thập phần khàn khàn nói:「 Tôi bảo là cậu gặp trợ lý mới, tên hắn là Bạch Nhân Trí, cậu chờ một chút sẽ nhìn thấy hắn.」
「 Cái gì? Anh rốt cuộc đang nói cái gì?」
Hắn càng nghe càng kỳ quái, trái tim lại thẳng thắn loạn khiêu, phảng phất cảm thấy có cái gì rất xấu sắp xảy ra, mà việc này hắn một chút cũng không muốn phát sinh.
Phong Chú Ngôn cắn răng nói:「 Cậu không phải Tiểu Trí của tôi, Tiểu Trí của tôi là Bạch Nhân Trí.」
Vu Nhân Trí run rẩy, trong chớp mắt hắn đã hiểu ra, Phong Chú Ngôn đã tìm được Tiểu Trí rồi.
Hắn cười nhàn nhạt, thật sự rất muốn đánh nhau, hắn không muốn mất đi Phong Chú Ngôn, không muốn......
「 Anh nói cái gì, em chính là Tiểu Trí a!」
Phong Chú Ngôn thống khổ nói:「 Tôi biết chuyện này đối với cậu mà nói rất khó tiếp nhận, trước đây thám tử tìm người đưa cho tôi kết luận sai lầm, hắn cho rằng Tiểu Trí là cậu, hiện tại hắn đã tìm được Tiểu Trí chân chính, tôi chỉ có thể nói với cậu lời xin lỗi, tôi cũng sẽ hết sức bù lại cho cậu, nhưng mà tôi không có biện pháp với cậu cùng một chỗ nữa, tôi phải điều cậu rời khỏi vị trí trợ lý, cũng mời cậu rời khỏi chỗ ở của tôi......」
Thấy hoa mắt, Vu Nhân Trí choáng váng hoa mắt, trái tim hắn thắt lại, thiếu chút nữa không thở được, hắn hô hấp khó khăn, giống như bị chết đuối.
Phong Chú Ngôn nhìn hắn nói:「 Không, cậu không cần dọn đi, tôi biết cậu thực thích căn nhà đó, tôi tặng cho cậu, cho nên chúng ta nhất đao lưỡng đoạn.」
「 Tức là anh muốn ...... chia tay?」 Hắn phát ra thanh âm cao vυ"t, tựa như không phải là của mình phát ra, cân não sôi trào, đầu óc chỉ có một câu Phong Chú Ngôn muốn cùng hắn chia tay.
「 Nhất đao lưỡng đoạn, anh nói thành ngữ gì, tôi nghe không hiểu, tóm lại chính là anh có đối tượng mới đúng không?」
「 Cậu muốn nói như vậy cũng được.」 Thanh âm của Phong Chú Ngôn thực vững vàng, nhưng là ngữ câu so với bình thường nói càng chậm, bàn tay cầm bút lại ẩn ẩn run rẩy.
「 Hỗn đản, anh thượng tôi mấy lần, mất tích bao nhiêu ngày, liền nói phải chia tay, anh nghĩ rằng Vu Nhân Trí tôi dễ trêu chọc như vậy sao? Tôi không phải nhuyễn quả hồng, anh muốn chia tay, lấy một triệu ra, bằng không tôi tuyệt đối sẽ không chia tay với anh!」
Thanh âm hắn càng nói càng cao vυ"t, bén nhọn làm lỗ tai oanh oanh rung động, Phong Chú Ngôn không nói hai lời xuất ra chi phiếu, y viết mười tờ, mỗi tờ đều là mười vạn, trầm mặc đưa đến trước mặt hắn.
Vu Nhân Trí dùng sức siết chặt chi phiếu, cơ hồ muốn đem chi phiếu vuốt ve thành hai nửa, hắn không biết mình đang khóc, đến khi hắn phát hiện thì, hắn đã toàn thân phát run mà khóc lớn.
Hắn không nghĩ Phong Chú Ngôn lại chia tay dễ dàng như vậy, giống như khoảng thời gian ngọt ngào trước kia của bọn họ căn bản là không quan trọng, hắn cố ý đòi một triệu phí chia tay, không thể tưởng được y dù chất nhận xuất ra một triệu cũng phải cùng hắn chia tay, còn muốn ở cùng Tiểu Trí thật kia.
Y thật sự làm hắn tổn thương nặng nề, hắn là Tiểu Trí giả thì sao, tình cảm của hắn là thật mà, chân tình hắn trao cho y cũng là thật, tại sao y lại đối xử với hắn như vậy, thương tổn hắn, nếu không phải hắn thực thích y, làm gì chấp nhận dị tính luyến, cùng y lên giường, lại cam nguyện nằm dưới thân y.
Hắn bịt miệng khóc nấc lên:「 Tôi nguyền rủa anh với Tiểu Trí của anh không có kết cục tốt, Phong Chú Ngôn, anh là tên hỗn đản, anh là tên đại hỗn đản, cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho anh......」
Phong Chú Ngôn nhắm mắt lại, y không nói một lời mà chỉ cúi đầu, giống như trầm mặc chính là lời xin lỗi của y với Nhân Trí, Vu Nhân Trí chạy ra khỏi văn phòng.
Vu Nhân Trí khóc cả buổi sáng, Phong Chú Ngôn hỗn đản không có gì hay hết, chỉ mong Tiểu Trí của y vừa xấu lại vừa nát, y sẽ biết chia tay hắn là hành vi ngu xuẩn nhất.
Tới buổi chiều, hắn rốt cục cũng nhìn thấy Tiểu Trí chân chính, làn da giống như bởi vì phơi nắng quá nhiều, còn mang theo một ít tước ban (tước= trắng, ban=đốm><), so với Nhân Trí thì hắn ốm hơn một chút, ánh mắt búp bê toát ra thuần phác cùng nhiệt tình, nhưng diện mạo thì thực bình thường.
「 Xin chào, Tiểu Ngôn bảo tôi học việc của trợ lý, tôi gọi là Bạch......」
Vu Nhân Trí khi thấy hắn chính là một bụng lửa giận, dung mạo như sửu bát quái, xem ra chính là vừa xấu lại vừa nát, hắn cất giọng lạnh lùng nói:「 Tôi biết cậu tên là Bạch Nhân Trí, đây là tư liệu, trước tiên cậu đọc hết toàn bộ một lần rồi nói sau.」
Hắn đem sổ sách ba một tiếng nện lên trên bàn, Bạch Nhân Trí bị hành động này dọa sốc, Vu Nhân Trí hất cằm lên hỏi:「 Cậu nói được tiếng Anh chứ? Chúng tôi có rất nhiều khách hàng cùng dự án cần dùng tiếng Anh để giao dịch.」
「 Tôi...... tiếng Anh của tôi không được tốt......」 Vẻ mặt hắn khốn quẫn.
「 Vậy thì học a, đồ ngu ngốc, cả tiếng Anh cũng không hiểu, còn dám làm trợ lý!」
Hắn mắng thập phần khó nghe, Bạch Nhân Trí mở to mắt, hắn không nói gì, nhưng trong mắt đã tràn ngập nước mắt thụ nhục, Vu Nhân Trí không thèm quan tâm, hắn quay người đi, đi đến cạnh cửa thì, Phong Chú Ngôn đã đứng ngay đó, không biết đã xem bao lâu, vừa rồi một bộ ma dạng ác bà bà khi dễ người vợ nhỏ của hắn, chỉ sợ đã bị Phong Chú Ngôn nhìn thấy hết.
Phong Chú Ngôn sắc mặt thập phần khó coi, hắn vốn tâm hoảng, nhưng là lập tức lấy lại tinh thần, sợ cái gì, dù sao Phong Chú Ngôn đã không cần hắn, bản tính của hắn chính là như vậy, để xem y làm như thế nào.
Phong Chú Ngôn ngăn hắn lại, băn khoăn Bạch Nhân Trí ở đây, y thấp giọng nói:「 Cậu đây là thái độ gì, khi cậu mới vừa đến, lúc đó chẳng phải không hiểu tiếng Anh sao?」
Hắn đẩy cánh tay muốn ngăn hắn của Phong Chú Ngôn, cố ý lớn tiếng nói:「 Tổng tài, ngài tính xử lý thái độ của tôi sao? Tân trợ lý khi nào thì có đặc quyền? Tôi đối xử với hắn thế nào, ngài đây lại ra mặt, hắn với ngài có quan hệ mờ ám gì sao?」
Sắc mặt Phong Chú Ngôn đại biến, Bạch Nhân Trí đang ngồi liều mạng lắc đầu với Phong Chú Ngôn, Vu Nhân Trí mở cửa, trong mắt hắn rực lửa, quay sang Phong Chú Ngôn, ác tính tất cả đều bộc lộ.
「 Như thế nào? Hiện tại cửa đang mở, anh muốn tôi nói lớn hơn nữa không, để Thụy Thu bọn họ tất cả đều nghe thấy quan hệ đặc biệt của anh cùng tân trợ lý?」
「 Tiểu Trí, cậu......」
Nghe hai tiếng Tiểu Trí, làm tim Vu Nhân Trí thiếu chút nữa liệt thành hai nửa, hắn quát khẽ nói:「 Tôi không phải là Tiểu Trí của anh! Bằng không anh lập tức khai trừ tôi, bảo Thụy Thu đến chỉ dẫn hắn đi, thái độ của Thụy Thu sẽ không khác gì tôi đâu.」 Càng nói càng giận,「 Anh đối với hắn thật là yêu thương nhỉ, trước kia Thụy Thu đối xử với tôi như vậy, sao không thấy anh đi ra nói lời công đạo nào?」
「 Cậu không biết phân biệt thị phi, tôi cho tới bây giờ chưa hề thấy Thụy Thu đối với cậu không tốt!」 Phong Chú Ngôn tức giận nói, y hoàn toàn không nghĩ Vu Nhân Trí lại là kẻ không biết lý lẽ như vậy.
Vu Nhân Trí thật muốn đánh y một trận.「 Anh không thấy không có nghĩa là không có.」
「 Cậu không được cố ý đối phó với cậu ấy, tôi không cho phép, nghe không?」
Một câu không cho phép, khiến hắn đau đớn vạn phần, Vu Nhân Trí đau lòng đến thiếu chút nữa rơi nước mắt, hắn mặc kệ, phải ở trong này xem Phong Chú Ngôn cùng Tiểu Trí của y khanh khanh ta ta, ngươi nông ta nông, hắn mặc kệ.
「 Tôi mặc kệ! Trợ lý căn bản là không cần làm cái gì, chỉ cần năng cùng tổng tài lên giường, làm tổng tài thích là được, giống như tôi đã cho anh thích!」
Phong Chú Ngôn nghe vậy rất giận dữ, tát hắn một bạt tay, Vu Nhân Trí cắn môi, không cho nước mắt rơi ra, hắn nghiến răng lại mà rít lên.
「 Anh là đồ hỗn đản, tôi không cần anh, anh nghe cho rõ, là tôi bỏ tên hỗn đản là anh.」
Bởi vì cửa đang mở, thanh âm bàn tay đánh bên ngoài đều nghe, cả Thụy Thu cũng nhìn thấy, Thụy Thu há hốc miệng, nàng cho tới bây giờ chưa từng thấy qua Phong Chú Ngôn sắc mặt tái nhợt như bụi.
Vu Nhân Trí bước ra khỏi văn phòng, đến gần chỗ Thụy Thu ngồi thì hắn dùng sức đạp ghế của Thụy Thu, làm Thụy Thu sợ tới mức thét lên, sự thật, nhìn qua sắc mặt hiện tại của Vu Nhân Trí, tuyệt đối không có ai muốn cùng hắn tranh cãi, cả Thụy Thu thích khi dễ hắn, cũng không dám phía sau châm chọc hắn.
「 Thụy Thu chết tiệt, tôi đã nhịn cô lâu lắm rồi, hôm nay tôi muốn nói cho cô biết, cô nếu đi thi tuyển ngai vàng sửu nữ thế giới nội tâm, cô nhất định sẽ là đệ nhất, cô là đồ sửu nữ âm hiểm.」
Thụy Thu nghe vậy, miệng không khép lại được, Vu Nhân Trí còn ngẩng đầu lên, cười, hắn rốt cục có thể đem lời nói thật nội tâm mà nhổ ra, thật sự là sướиɠ quá a.
—————————————–
「 A Trí......」
「 Abbey......」
Lần này không nhiệt tình ôm ấp nữa, mà là Abbey miệng một biển ai oán:「 A Trí, cậu thực không có tình nghĩa huynh đệ, lần trước tôi say ngủ ở ven đường, đau hết cả lưng, vậy mà cậu cứ thế mà bỏ mặc ta, sau đó lại thần bí hề hề đổi địa chỉ, muốn đi tìm cậu, cậu đều nói không thể, cậu căn bản không phải là huynh đệ tốt của tôi mà.」
Lần trước hắn cùng Phong Chú Ngôn làm lành, lập tức lên giường, quên mất Abbey say rượu ngủ ở bên vệ đường, sau đó hắn lại dọn đến nhà Phong Chú Ngôn ở, tự nhiên cũng không tiện để Abbey tới chơi.
Vu Nhân Trí cúi đầu giải thích:「 Thực xin lỗi, Abbey, đều là tôi không tốt, hôm nay cứ uống đi, tôi mời.」
「 Ở đây rất đắt nha, cậu xác định cậu mời a?」
Abbey nhíu mày hồ nghi, Vu Nhân Trí chụp bả vai hắn nói:「 Tôi thất tình, đi uống rượu với tôi.」
「 Thất tình? A Trí, cậu không phải cùng với kim phát cô em rất tốt sao? Nàng phải về Mỹ à?」
「 Kim phát cô em?」
Vu Nhân Trí lập tức nhớ ra, lần trước hắn nói với Abbey rằng mình đang học tiếng Anh, cho nên Abbey cứ nghĩ hắn đang cặp với một cô bé ngoại quốc, hắn cũng chẳng muốn giải thích nhiều, hiện giờ chỉ cần nhớ tới Phong Chú Ngôn là lòng hắn đau như dao cắt.
「 Ăn cơm đi.」
Abbey thấy sắc mặt hắn như vậy, không dám hỏi tiếp, Vu Nhân Trí trước tiên khui một bình cao lương làm Abbey há hốc miệng, hắn chưa từng thấy A Trí uống qua loại rượu này, xem ra lần này thất tình rất nghiêm trọng.
「 A Trí, ăn trước thứ gì lót dạ đi, nếu không uống rượu vào sẽ khó chịu lắm.」
Vu Nhân Trí ăn một chén canh, còn lại phần lớn là uống rượu, Abbey thấy tâm tình của hắn như thế bèn cố gắng pha trò, thậm chí kể cả chuyện ngày xưa để tóc dài gặp rắc rối ra sao để chọc Vu Nhân Trí cười.
Bọn họ uống tới mười một giờ, Vu Nhân Trí đã say đến gần như hôn mê, mấy câu chuyện cười của Abbey cũng nghe câu được câu mất, rốt cuộc nói không nên lời.「 A Trí, tôi mang cậu về nhà ngủ nhé, nhà mới của cậu ở đâu?」
Vu Nhân Trí mơ màng nói địa chỉ, Abbey gọi xe taxi, còn đặc biệt cùng hắn trở về, hắn thấy Vu Nhân Trí lần này là lạ nên không dám để Nhân Trí một mình, sợ hắn xảy ra chuyện gì không hay.
「 A Trí, cậu xác định đúng là chỗ này à?」
Abbey há hốc mồm nhìn căn nhà trước mặt, nơi này vừa thấy đã biết chắc chắn không phải là nơi loại người như hắn cùng Vu Nhân Trí có thể mua được, Vu Nhân Trí mở cửa xe cười hì hì nói:「 Đến, đến.」
Hắn xiêu vẹo bước ra, Abbey vội vàng trả tiền taxi, Vu Nhân Trí rút chìa khóa ra đưa cho Abbey, cười ngọt ngào nói:「 Ngôn, anh giúp em mở cửa.」
Abbey nhịn không được tim đập thình thịch, bộ dạng bình thường của A Trí vỗn dĩ đã rất đẹp, nhưng ngữ khí làm nũng vừa rồi càng động lòng người ác, hơn nữa so với cô gái trẻ còn đáng yêu hơn.
Ngón tay hắn run lên tiếp nhận chìa khóa, cứ tưởng là mở không được, không thể tưởng được cửa lại mở ra, làm Abbey khϊếp sợ vô cùng, nguyên lai A Trí thực sự sống ở đây, hắn được ai đó bao dưỡng sao? Hay là A Trí vốn là kẻ có tiền, bằng không A Trí tuyệt đối không có khả năng sống ở trong này.
「 A Trí, tôi đỡ cậu vào......」
「 Ân...... Ân......」
Vu Nhân Trí dán sát vào người Abbey, hai tiếng Ân cũng nói rất kiều nhuyễn, làm trên trán Abbey toát cả mồ hôi, đã vậy A Trí lại dùng giọng điệu làm nũng nói tiếp.
「 Ngôn, em muốn tắm, em muốn tắm, ngày mai là thứ sáu đúng không?」
Hắn cứ xoa xoa cọ cọ vào người Abbey, sau lưng Abbey bắt đầu nóng lên, hắn lấy tay lau mồ hôi trên trán, thật vất vả mới khóa được cửa, sau đó kéo A Trí vào trong, hắn sắp chết rồi, khi A Trí say thật là rất đáng yêu.
Bên trong quá lớn, hắn còn không biết gian phòng kia là của Vu Nhân Trí, Vu Nhân Trí thế nhưng đã bắt đầu cởϊ qυầи áo, hắn hoảng sợ,「 A Trí, cậu định làm gì? Tôi không muốn xem đàn ông lộ ra ba điểm đâu.」
「 Em muốn tắm rửa......」
Hắn chỉ mặc qυầи ɭóŧ, lắc lắc, đi sang bên trái, Abbey cũng theo đuôi hắn đi vào, bên trong là phòng tắm, hơn nữa Vu Nhân Trí bắt đầu xả nước ra rồi không cởϊ qυầи lót mà nhảy vào bồn.
「 Bồn tắm thực lớn a.」 Abbey chưa từng thấy cái bồn tắm nào lớn như vậy, không khỏi tán thưởng.
「 Đến đây, đến đây......」
Hắn vỗ vỗ vị trí bên người, gọi Abbey cùng vào, Abbey mặt biến đen.「 Tôi không cần cùng đàn ông tẩy uyên ương dục(*), A Trí, tha cho tôi đi.」
(QT là như vậy nhưng theo ý ta đáng lý phải là uyên uyên dục- 2 con thiên nga đực cùng tắm mới đúng^^)
「 Đến đây đi......」
Hắn cười mị mị yêu cầu Abbey đến, khuôn mặt tươi cười đáng yêu làm Abbey cứng ngắc, càng làm cho người khác muốn trăm y trăm thuận, Abbey đành phải tiến đến bồn tắm, Vu Nhân Trí tự động tự phát dán sát vào ngực hắn, hơi thở nóng nóng hổi phả vào bên tai, Abbey từng nghe qua người say rượu có đôi khi thần trí không rõ, không ý thức được hành vi của mình, nhưng hắn chưa từng nghĩ có thể làm A Trí say đến mức làm như thế này trong bồn tắm.
Hắn cẩn thận đỡ A Trí ra, Vu Nhân Trí lại dán sát vào ngực hắn, đưa bàn tay ấm áp vuốt ve khuôn mặt hắn.「 Ngày mai là thứ sáu đúng không?」
Abbey thật không hiểu hắn làm gì cứ chấp nhất ngày mai nhất định phải là thứ sáu.
「 Không đúng, ngày mai là thứ ba.」
Vu Nhân Trí thất vọng thở dài, Abbey thấy nước đã đầy bồn nên đưa tay khóa vòi nước lại, hơn nữa xem ra Vu Nhân Trí đã ngủ say, hắn đem Nhân Trí ra khỏi bồn tắm, tùy tiện ôm vào một gian phòng, đầu đổ đầy mồ hôi, bỗng nhiên nghe thấy thanh âm của mở, Abbey nhịn không được ánh mắt sáng ngời,「 Kim phát cô em về nhà rồi sao?」
Hắn vội vội vàng vàng lao ra khỏi phòng, nhưng chỉ thấy một người đàn ông cao lớn bước vào, Abbey lờ mờ nhận ra y, nhưng mà rốt cuộc gặp ở đâu, hắn lại không có ấn tượng.
Phong Chú Ngôn đóng cửa, quay đầu thấy hắn cả người ướt đẫm, y lạnh lùng hỏi:「 Anh làm sao vào được trong này?」
「 Tôi không phải trộm, là A Trí mang tôi đến đây, chúng ta vừa rồi tắm rửa xong, cậu ấy đã ngủ.」
Phong Chú Ngôn hung hăng liếc mắt trừng hắn, y bước vào trong phòng, toàn thân Vu Nhân Trí đã trần trụi, qυầи ɭóŧ còn nằm ở một bên giường, Phong Chú Ngôn không dám tin quay đầu lại liếc Abbey một cái.
Cái liếc mắt này làm Abbey sợ tới mức chân nhuyễn, ánh mắt đáng sợ này, hắn rốt cục cũng nhớ ra y là ai rồi, bởi vì hắn trước kia cũng từng bị y dọa một lần, y chính là tân tổng tài đã thâu tóm công ty của bọn họ, nhưng mà y chỉ đến chỗ bọn họ có một lần, cho tới bây giờ cũng không đến thêm lần nào.
「 Anh cùng cậu ấy......」 Phong Chú Ngôn nghiến răng, trên mặt lộ vẻ khẩn trương, lập tức quay đầu đi nói:「 Tôi không có tư cách hỏi, tôi chỉ trở về thu dọn đồ đạc thôi.」
「 Em muốn tắm rửa, Ngôn, em muốn tắm...... Ngày mai là thứ sáu đúng không?」
Vu Nhân Trí lại bắt đầu tỉnh lại nói hươu nói vượn, Abbey đi đến bên giường, nói với hắn:「A, A Trí, đừng kéo.」
Hắn tới gần quá, bị Vu Nhân Trí nhanh tay ôm lấy, đầu của hắn dụi vào vai Abbey, kiều mị nói:「 Buổi tối hôm nay có thể nga.」
Buổi tối hôm nay có thể làm cái gì? Abbey đầu đầy mờ mịt, bàn tay đang thu dọn đồ của Phong Chú Ngôn chậm lại, y giống như rất muốn quay đầu nhìn Vu Nhân Trí, nhưng rốt cuộc vẫn không quay lại mà càng thu dọn nhanh hơn, hai ba kiện hành lý đã xếp xong.
Y kéo hành lý đi, buông lại một câu.「 Tôi đi đây.」
「 Nga...... vậy tôi không tiễn......」
Hắn cũng không biết mình vừa nói gì, bởi vì Vu Nhân Trí đang bức chết hắn, hại hắn nóng hết cả người, hơn nữa hình dáng đáng yêu muốn chết cùng với giọng nói kiều mị, nếu A Trí mà là nữ, hắn đã sớm đè xuống rồi.
「 A Trí, đừng sờ loạn mà, còn sờ nữa tôi sẽ chảy máu mũi a......」
Hắn giữ lấy bàn tay nhỏ bé đang sờ loạn, Phong Chú Ngôn dùng sức sập cửa lại, Abbey kinh ngạc nghe thấy tiếng đóng cửa điếc tai nhức óc, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
「 Đây là như thế nào a? Sao tổng tài lại cùng A Trí ở chung một chỗ? Còn có sao anh ta lại dùng sức đóng cửa như vậy? Mình đã làm chuyện gì khiến anh ta không vui sao?」
...
Vu Nhân Trí đau đầu vạn phần tỉnh lại, Abbey nằm bên cạnh còn phát ra tiếng ngáy, ngủ y như con lợn chết, Vu Nhân Trí nhìn xuống thì thấy hắn không có mặc quần áo, nhìn sang bên cạnh thì, Abbey cũng không có mặc quần áo, hơn nữa cả hai người bọn họ cả qυầи ɭóŧ cũng không mặc, tất cả đều trắng trợn nằm ở trên giường.
Nhưng mà thân thể hắn không có dị trạng gì, cảm giác không giống như có phát sinh quan hệ với đàn ông, hắn đá Abbey một cước.「 Abbey, cậu định ngủ đến chết luôn hả, mau tỉnh lại cho tôi!」
Abbey mở to mắt, thống khổ nói:「 Không cần náo loạn, A Trí, cậu hại tôi đến gần ba giờ sáng mới ngủ, cả đêm cứ quấn quít lấy tôi, nói cái gì mà muốn tắm rửa, tôi giúp cậu tắm cũng mệt muốn chết, tôi không biết cậu yêu tắm rửa như vậy đó, một đêm đi tắm tới ba bốn lần, làm tôi mệt chết đi.」
「 Tôi tắm thì liên quan quái gì đến việc cậu toàn thân thoát quang?」
Hắn còn dám hỏi, nói ra càng làm cho Abbey bực mình,「 Hừ, cậu còn dám nói, cậu tắm rửa phun ướt hết cả người tôi, rốt cục đến khi cậu chịu ngủ, tôi cũng mệt chết luôn, cởϊ qυầи áo xong, liền nằm ở bên cạnh cậu ngủ.」
「 Ngày hôm qua tôi uống nhiều ít?」
「 Rất nhiều a, tôi cũng không nhớ rõ lắm, vài bình, Please, về sau cậu muốn uống rượu không cần tìm tôi, cậu hại tôi mệt gần chết.」
Abbey vẻ mặt thống khổ nói tiếp:「 Còn có, ngày hôm qua tổng tài có đến a, anh ta nói anh ta trở về thu dọn đồ đạc, lại còn dùng ánh mắt siêu đáng sợ nhìn tôi, các người như thế nào lại ở cùng một chỗ, chẳng lẽ cậu cùng anh ta là......」
Một khi đã bị nhìn thấy, Vu Nhân Trí cũng không muốn giấu hắn, dù sao hắn cũng là bằng hữu tốt nhất của mình, hắn tin rằng Abbey sẽ chỉ kinh ngạc chứ không có phản ứng kì thị, hắn thấp giọng đáp:「 Ân.」
Abbey sợ tới mức nhảy dựng lên.「 Cậu cùng anh ta là anh em cùng mẹ khác cha sao? Tôi tưởng rằng chỉ có trong phim mới có, không thể tin được cậu là anh em với người có tiền như vậy a, tuy vậy cậu với anh ta trông không giống nhau lắm nhỉ, sao hai anh em các người nhận nhau được vậy?」
「 Ách......」
Vu Nhân Trí mất cả nửa ngày không nói được nên lời, mà Abbey lại kinh chấn vô cùng nói:「 Nga nga, nhưng mà có loại anh trai này thực khủng bố a.」
「 Đầu tôi sao đau quá, Abbey, tôi muốn ngủ thêm một lúc.」
Abbey này đúng là đồ ngốc khoái xem phim mà, hắn cư nhiên lại suy diễn thành như vậy, Vu Nhân Trí đành nằm xuống, Abbey chợt nhìn thấy đồng hồ báo thức bên cạnh liền nhảy dựng lên.「 Mẹ ơi, đã đến giờ đi làm, tôi phải đi làm đây, lão trưởng phòng gần đây lại kiếm chuyện với tôi, tôi không thể phạm sai lầm gì, gặp lại sau, A Trí, có rảnh thì lại tán gẫu.」
Hắn vội vàng mặc quần áo xong liền xông ra ngoài, Vu Nhân Trí nằm lại trên giường, nguyên lai ngày hôm qua Phong Chú Ngôn có đến đây, hắn xuống giường, mở ngăn tủ bên cạnh, toàn bộ quần áo Phong Chú Ngôn thường mặc cùng đồ dùng cá nhân đều đã mang đi hết.
Hắn đóng ngăn tủ lại, trong lòng chỉ còn cảm giác trống rỗng cùng đau đớn xúc động muốn khóc, nhưng đồng thời cũng rất tức giận, hắn ở trong mắt trong lòng Phong Chú Ngôn cái gì cũng đều không phải, làm gì vì y mà khóc, hắn hiện tại chỉ cần nghĩ đến việc nguyền rủa hai kẻ đó là được.
Hắn trở lại nằm trên giường, trên giường như vẫn còn lưu lại hương vị của Phong Chú Ngôn, hắn thực sự không muốn khóc, nhưng nước mắt lại bất tri bất giác rơi xuống.
Hắn trở lại công việc cũ, có lẽ là quá mức may mắn, hắn lập tức đã được một công ty nhận vào làm, hắn lại trở về vị trí khởi đầu, tuy nhiên tiền lương cũng khá cao. Ngoài ra căn nhà mà Phong Chú Ngôn để lại cho hắn sử dụng cho tới bây giờ hắn không hề trở về, tuy là căn nhà rất lớn nhưng lại tràn ngập hình ảnh hắn cùng với Phong Chú Ngôn ở bên nhau, khiến hắn thực sự không thể chịu đựng nổi, hắn đã dọn ra ngoài, trở lại căn phòng nhỏ lúc trước.
Khiến cho hết thảy đều bắt đầu lại, hắn tự nói với mình như vậy.
Hắn bởi vì thông hiểu tiếng Anh, cũng có thể tiếp một vài vị khách nước ngoài, cho nên tiền lương lại tăng cao thêm một chút, thậm chí bọn họ còn hợp tác làm ăn với tổng công ty của Phong Chú Ngôn.
Hắn tâm tình ác liệt sửa sang lại bền ngoài, bởi vì hắn phải đi bái phỏng công ty của Phong Chú Ngôn, hắn chỉ hy vọng không gặp Phong Chú Ngôn, nhưng khi đến nơi thì hắn rất thất vọng, Phong Chú Ngôn có ở đây, hơn nữa thủ trưởng của hắn lại muốn hắn cùng tới chào hỏi Phong Chú Ngôn.
「 Phong tổng tài, đây là tân nghiệp vụ của chúng tôi, họ Vu.」
Hắn cố gắng đưa danh thϊếp ra,「 Phong tổng tài, đây là danh thϊếp của tôi, có chuyện gì cần, phiền ngài làm ơn gọi điện thoại cho tôi.」
Bạch Nhân Trí đứng ở bên người Phong Chú Ngôn, Phong Chú Ngôn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, sau đó ôm ngang lưng Bạch Nhân Trí, Bạch Nhân Trí khẽ kêu lên một tiếng, thần tình đỏ bừng, còn trán hắn thì đầy mây đen.
Cái gì vậy, muốn thân thiết cũng không cần diễn cho hắn xem, bệnh thần kinh!
Hắn càng nhìn càng tức, vốn muốn quay đầu đi, nhưng nếu chuyển đầu chính là yếu thế, hắn giương mắt trừng trừng nhìn Phong Chú Ngôn, hừ, muốn hắn yếu thế, không có cửa đâu.
Hắn ngữ khí bình thường, dùng vẻ mặt như không có gì nói.「 Phong tổng tài, tôi biết ngài bề bộn nhiều việc, bằng không chúng tôi đi trước.」
「 Hôm nay tôi không có nhiều việc, vừa vặn giữa trưa, cùng nhau ăn cơm đi.」
Thủ trưởng của hắn há hốc miệng, có thể là không thể tưởng tượng nổi với chức vị của mình, như thế nào có thể cùng Phong Chú Ngôn ăn cơm, lập tức liền gật đầu đồng ý.
Bọn họ đi đến nhà ăn, Phong Chú Ngôn ngồi rất gần hắn làm hắn từ đầu tới cuối đều thấy Phong Chú Ngôn sờ tay Bạch Nhân Trí, ghê tởm muốn chết, hại hắn buồn nôn đến độ ăn không được.
Nếu muốn thân thiết, sao không về mà làm, làm gì đi biểu diễn tại nơi công cộng, hắn tức quá ăn gì cũng không thấy ngon, rốt cục đến khi bên kia càng lúc càng ngọt ngào, hắn đã muốn chịu không nổi, cố gắng nhẫn nại ăn cho xong, hắn giả vờ như không thấy hình ảnh thân thiết vừa rồi, đơn giản cáo biệt rồi bỏ đi.
「 Tiểu Ngôn, anh vừa rồi làm cái gì vậy?」
Phong Chú Ngôn thu hồi tay, sắc mặt có chút căng thẳng nói:「 Không có gì, tôi chỉ là muốn cho cậu ta biết chúng ta tốt lắm, thái độ hôm nay của cậu ta đối với cậu rất kém cỏi, cho nên tôi mới......」
Bạch Nhân Trí vẻ mặt ưu lự, hôm nay Vu Nhân Trí căn bản không hề liếc hắn một cái, càng huống chi đề cập đến thái độ, đâu có gì là kém cỏi, là biểu hiện hôm nay của Phong Chú Ngôn rất kỳ quái, xem ra hắn cần phải rõ ràng y rốt cuộc bị làm sao.
「 Tiểu Ngôn, chúng ta trở về đi.」
「 Được, được......」
Y không hề nhúc nhích, còn nhìn theo hướng Vu Nhân Trí rời đi, trên mặt thậm chí còn ẩn ẩn xuất hiện biểu tình bi thương.
「 Phiền chết đi, hắn rốt cuộc muốn thế nào đây?」
Có việc lẫn không có việc gì đều đánh điện thoại đến, Vu Nhân Trí muốn phát điên lên được, Phong Chú Ngôn thường xuyên đánh điện thoại tới, ngay cả những việc nhỏ như kê khai bao bì, làm cho hắn tức điên.
Một chút thì muốn tiến hóa báo cáo, một chút thì phải thối hóa báo cáo, y chắc chắn là cố ý chỉnh hắn, tuyệt đối đúng vậy, nếu còn gọi nữa, hắn nhất định hôm nay gặp lại, hắn chuyện gì cũng không cần làm, liền hầu hạ y là được.
Vu Nhân Trí lập tức trở lại hiện thực, hiện tại cũng không đến phiên hắn hầu hạ, bởi vì bên cạnh y còn có một vị "trợ lý đặc biệt" có thể hầu hạ y.
Hắn đến công ty Phong Chú Ngôn, Thụy Thu vừa nhìn thấy hắn liền lui lại ba thước, đại khái là vì lần trước bị hành vi dã man của hắn làm hoảng sợ không nhẹ, hắn mặc kệ cô nàng, nhìn thấy Bạch Nhân Trí, cũng xem như là người vô hình, hắn trực tiếp đẩy cửa văn phòng Phong Chú Ngôn.
Phong Chú Ngôn vừa thấy hắn đến, đứng thẳng lên, hắn đem toàn bộ sổ sách đưa tới trước mặt Phong Chú Ngôn.「 Phong tổng tài, đây là toàn bộ bản ghi chép có liên quan của quý công ty cùng tệ công ty, mời ngài tường tra.」
Phong Chú Ngôn chậm rãi giở tư liệu ra xem, làm Vu Nhân Trí đứng ngồi không yên, hắn nhớ rõ y luôn xem rất mau, hiện tại là cố ý chỉnh hắn sao? Sao lại xem chậm như vậy?
「 Cậu...... cậu gần đây vẫn tốt chứ?」
Hiện tại mới hỏi thăm, không phải rất nhàm chán sao? Vu Nhân Trí ngữ khí tràn ngập tiêm toan khắc bạc:「 Tốt lắm, tôi không gầy yếu mười cân, cũng không chạy đi tự sát!」
Ánh mắt Phong Chú Ngôn có chút sửng sốt, sau đó lại chậm rãi kéo màn lại, làm cho trong văn phòng chỉ nghe thấy tiếng vang sa sa, Phong Chú Ngôn hỏi:「 Cậu với bằng hữu hiện tại rất tốt à?」
Càng lúc càng không hiểu y đang hỏi cái gì, Vu Nhân Trí nghĩ hay là y ám chỉ lễ phép với khách hàng? Vì khi trải qua những lúc khó khăn, hắn chẳng có người bạn nào đến.「 Tôi không biết anh đang nói đến bằng hữu nào.」
「 Chính là kẻ cậu cùng hắn lên giường!」
Vu Nhân Trí giật mình hiểu ra, lúc ấy hắn uống rượu, toàn thân thoát quang, chỉ sợ Abbey cũng không ăn mặc chỉnh tề, Phong Chú Ngôn về nhà thu dọn, gặp một màn này, đương nhiên là nghĩ theo nghĩa kia rồi.
「 Cũng được, mỗi ngày chúng tôi đều rất nồng nhiệt, đa tạ anh lúc trước đã giáo dục, nên tôi càng ngày càng không đau, anh ấy chỉ là không có biện pháp làm tới năm lần như anh, chẳng qua cũng bởi vì mỗi ngày đều làm, ít nhất không thể để ảnh hưởng đến công việc được.」 Hắn nói thập phần khoa trương cùng hạ lưu, bàn tay Phong Chú Ngôn đang kéo màn đột ngột dừng lại, sau đó ngón tay kịch liệt phát run.
Phong Chú Ngôn thong thả ngẩng đầu lên, ánh mắt y đỏ đậm, Vu Nhân Trí thối lui từng bước, bộ dáng của y trông thực đáng sợ, lập tức Vu Nhân Trí ưỡn ngực lên, là y có lỗi với mình trước, sợ cái gì!
「 Ngài xem xong rồi sao, vậy tôi đây có thể đi rồi.」
Hắn không quản y đã xem xong chưa, hắn vội vã thu hồi văn kiện, nhét vào bao công văn rồi xoay người rời đi, vừa mới đưa tay lên chưa kịp mở cửa, Phong Chú Ngôn liền áp sát phía sau, ngực y dán sát vào lưng hắn, trông rất giống như muốn đặt hắn trên cửa mà thượng.
Vu Nhân Trí hao hết thiên tân vạn khổ xoay người, hắn không muốn bị áp như vậy, giận dữ hét:「 Anh muốn làm gì hả!」
Hắn vừa quay đầu lại, Phong Chú Ngôn lại có vẻ tức giận, lại có chút biểu tình ảm đạm, đại khái là tiếng rống giận của hắn làm Phong Chú Ngôn hồi thần chút, y lập tức lùi lại từng bước, khàn khàn nói:「 Tôi hy vọng cậu thật sự tốt, bởi vì tôi cùng Tiểu Trí cũng– cũng rất rất tốt.」
Như thế nào? Là đến khoe ra sao? Không ai so đo với y, thì y càng quá phận, muốn so đo sao? Hắn cũng sẽ không thua đâu.
Vu Nhân Trí giơ ngón giữa ra,「 Anh là đồ khốn, tôi mỗi ngày đều nguyền rủa các người tách ra, nguyền rủa anh nhiễm mai độc, AIDS, anh là đồ tử hỗn đản!」
Hắn mắng một hơi, mà phản ứng duy nhất của Phong Chú Ngôn là ánh mắt nhìn chằm chằm vào đôi môi đang mở ra khép lại liên tục của hắn, tựa như trúng tà. Vu Nhân Trí khıêυ khí©h đưa mặt tới trước,「 Anh hôn tôi thử xem, tôi gọi Tiểu Trí của anh đến xem miễn phí, ngô ngô......」
Ánh mắt buồn rầu của Phong Chú Ngôn phóng đến, hắn đoán y chỉ nghe được nửa câu đầu, liền đem hắn lãm tiến vào trong lòng ngực điên cuồng mà hôn, hắn dùng sức đánh vào sau lưng y, nhưng y tựa hồ như không chút cảm giác, chỉ lo hung hăng hấp duyện đầu lưỡi của hắn, tựa như chưa từng được hôn.
「 Buông...... buông ra...... anh là hỗn...... hỗn...... A...... Ân ân......」
Phong Chú Ngôn quyết không ly khai, hàm trụ đôi môi đỏ mọng của hắn, nhiệt liệt liếʍ bên trong khoang miệng, hắn đã sớm nói Phong Chú Ngôn hôn rất giỏi mà, hắn bị hôn đến toàn thân tô nhuyễn, hơn nữa y áp sát vào người hắn, thứ nam tính nhiệt trướng vừa vặn để ngay giữa hai chân hắn, thứ nóng rực như lửa kia giống như truyền nhiệt độ sang, một chút liền khiến cho hạ thân hắn có phản ứng, còn tiểu thí thí phía sau thì nhịn không được dục hỏa đốt người mà co rút lại.
Mẹ nó, tên đàn ông chết tiệt, đã chia tay rồi mà còn muốn chiếm tiện nghi của hắn, hắn tuyệt không tha cho y.
「 Anh dừng tay cho tôi, dừng tay lại......」
Phong Chú Ngôn không những không dừng tay, ngược lại bàn tay còn tiến vào trong quần hắn, nắm lấy tiểu đệ đệ của hắn, hại chân hắn muốn nhũn ra, y thừa dịp tuột quần hắn ra, thô bạo kéo khóa quần của mình xuống, thứ đó của y đã ngạnh đĩnh đĩnh, y lập tức dùng hung khí hung ác đang trướng lớn kia đâm thẳng vào, làm hắn thiếu chút nữa thở không được.
Đáng chết, hậu huyệt của hắn lại co thắt lại, cảm giác đau đớn dần mất đi, hơn nữa kɧoáı ©ảʍ lại càng dâng cao, ấn tượng lúc trước với Phong Chú Ngôn cùng một chỗ tất cả đều sống lại.
Hắn bịt miệng mình, nhưng hạ thân cứ co rút lại không lừa được người, rõ ràng lâu như vậy không làm, theo lý thuyết sẽ không dễ dàng tiếp nhận kẻ khác tiến vào như vậy, nhưng mà thân thể mẫn cảm này đã sớm quen với kɧoáı ©ảʍ mà Phong Chú Ngôn mang đến...... Ô, thực đáng giận mà.
「 Ân...... Ân...... A a...... A...... A......」
Hắn há miệng cuồng loạn phát ra kiều âm, mà đầu Phong Chú Ngôn áp sát vào cổ hắn, hết hôn lại liếʍ, phần eo y cuồng dã ra vào, tiến công thêm một lần cuối cùng, y thấp giọng gầm nhẹ một tiếng, giải phóng du͙© vọиɠ vào trong cơ thể Vu Nhân