Chương 2-2
"Nói đi, rốt cuộc ngươi đến tìm ta có chuyện gì?” Bỏ sổ ghi chép xuống, Đông Phương Thú Thiên không muốn lãng phí thời gian, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, hỏi thẳng.
Theo lời nói của thủ vệ, hắn biết được hai ngày qua, nàng luôn đúng giờ, mỗi ngày ba bữa, mỗi bữa hai canh giờ.
Nhìn nàng yếu đuối như thế, thậm chí hắn còn tin tưởng, chỉ cần gió tuyết mạnh thêm chút thì nàng nhất định bị gió tuyết lạnh thấu xương kia thổi bay mất. Nhưng nàng lại có thể không sợ bão tuyết, đã chờ lâu như vậy.
Mặc dù sớm biết nàng có chuyện tìm hắn, nhưng hắn hoàn toàn không ngờ, nàng sẽ làm được tới trình độ này.
“Ta…” Mặc dù Ấn Tâm ngượng ngùng, nhưng cũng hiểu phải giải thích rõ ràng sự việc. Vì vậy sau khi đi tới đi lui trên tấm thảm nỉ ấm ấp, lấy hết dũng khí, nhỏ giọng nói: “Có lẽ ngươi sẽ không tin những lời kế tiếp ta nói, nhưng tất cả đều là thật.” Nàng dừng bước lại, cách bàn đá một đoạn dài, sợ hãi nhìn thẳng hắn.
Ít đi bông tuyết che phủ, cặp mắt đen nhánh của hắn càng trở nên sâu thẩm. lꝢ€quɣɖ©ɳ Dưới ánh mắt chăm chú khϊếp người của hắn, không hiểu sao tự nhiên tim nàng rối loạn, thình thịch nhảy dựng lên.
“Ừ.” Hắn lên tiếng, nhẫn nại chờ câu nói tiếp theo.
“Nhưng mà đây đều là sự thật, bởi vì lâu nay sư phụ ta bốc quẻ chưa bao giờ sai.”
Sư phụ?
Con ngươi đen nhánh chớp một cái, khuôn mặt tuấn tú tàn khốc lại không hề thay đổi.
“Cho nên?”
“Cho nên… Chà, bởi vì sư phụ tính ra năm nay ngươi sẽ gặp phải kiếp nạn, cho nên mới phái ta tới.” Nàng khẩn trương liếʍ liếʍ đôi môi. “Mặc dù ta không giống Hoan Hoan am hiểu võ nghệ, nhưng sư phụ nói, bát tự của ta và ngươi tương hợp, rất có ích cho ngươi. Chỉ cần ta ở bên cạnhngươi, ngươi có thể hóa hiểm thành an, yên ổn vượt qua kiếp nạn này.”
Lúc này, hắn không nói câu nào, thậm chí đối với mấy chữ‘sư phụ’, ‘Hoan Hoan’ từ miệng của nàng cũng không làm hắn có hứng thú, chỉ là khoanh tay trước ngực, im lặng nhìn nàng.
Cặp mắt thâm sâu đen thẳm lóe lên ánh lửa, mơ hồ hiện lên vài ánh sáng lu mờ, nhưng Ấn Tâm lại không phát hiện được, chỉ đứng đó vặn vặn mười đầu ngón tay thon dài, vội vã cuống cuồng nói tiếp.
“Cho nên ngươi muốn ta làm gì cũng được, có thể giữ ta ở lại bên cạnh ngươi không? Ta nhất định sẽ cố gắng bảo vệ ngươi!” Cuối cùng nàng cũng nói ra được trọng điểm rồi.
Cắn cắn đôi môi đỏ mọng, nàng lắp bắp nhìn hắn, chờ hắn đưa ra điều kiện. Đáng tiếc nàng cứ chờ, chờ, lại chờ ra được một chữ - -
“Không.”
“Hả?” Cặp mắt màu hổ phách kinh ngạc, chớp vài cái.
“Ta không cần có người bảo hộ.” Hắn từ chối triệt để, “Nhất là một nữ nhân bảo hộ.” Lời nói của hắn có hàm ý, nhìn nàng.
Ánh mắt kín đáo, đầu tiên là dừng lại trên khuôn mặt nhỏ nhắn không giấu được tâm sự kia, sau đó từ từ chuyển xuống, lướt qua từng tấc một trên thân thể của nàng.
Ánh mắt như đốt người này khiến hai gò má của nàng đỏ bừng trong nháy mắt. Không hiểu sao thân thể mềm mại khẽ run lên; nàng đưa tay lên, vòng trước ngực một cách bối rối, thiếu chút nữa là nghĩ cách lùi lại, trốn phía sau ghế đá.
“Ta - - ta - -” Nàng giương cái miệng nhỏ nhắn, ngập ngừng một hồi lâu mới tìm lại được giọng nói của bản thân. “Ta thừa nhận, ta… à… có lúc lơ mơ một chút, nhưng ta thật sự sẽ cố gắng bảo hộ ngươi. Huống chi không phải lúc trước ngươi bị thương ở quặng mỏ sao? Vậy thì chứng minh lời nói của sư phụ ta là thật. Vì nghĩ cho an toàn của ngươi, ngươi để cho ta ——"
"Xin hỏi tục danh của tôn sư.” Hắn chợt cắt lời.
“Hả? À, sư phụ họ Ấn, tên một chữ Phong.” Nàng ngoan ngoãn trả lời, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn đỏ au. “Ta, ta là Ấn Tâm. Ta và sư phụ luôn ở trong Tiếu Tiếu cốc, tuyệt đối không phải gian tế, thật mà!” Chẳng lẽ hắn cũng giống như nhóm người thủ vệ đại ca, nghi ngờ nàng gian tế do địch quốc phái tới?
Thật ra khó trách hắn sẽ hoài nghi. Không đầu không đuôi nàng đã nói nhiều như vậy, còn không đưa ra được bằng chứng. Bất cứ là ai cũng sẽ nghi ngờ thôi!
“Ta chưa từng nghe qua.”
À, quả nhiên!
Nghe ra sự phản đối trong trong giọng điệu của hắn, nàng lật đật muốn mở miệng nói tiếp, đáng tiếc lại chậm một bước.
“Tạm thời cho dù những ngươi nói là thật hay giả, chức trách của binh tướng chính là vào sinh ra tử. Nếu ta gặp phải nguy hiểm, đó cũng chính là thách thức của ta. Ngược lại ta và tôn sư vốn không quen biết, rốt cuộc làm sao tôn sư biết được bát tự của ta và người phù hợp?” Hắn trực chỉ trọng điểm, đương nhiên không thể nào tin vào lời bàn hoang đường của nàng.
Bát tự phù hợp, có thể bảo hộ một người, còn có thể hóa hiểm thành an cho người ta sao?
Ngay cả tiểu hài tử ba tuổi cũng không tin những lời này.Trên đời này, e rằng chỉ có mình nàng, tin vào lời nói vớ vẩn, ngàn dặm xa xôi đến tái ngoại, còn chờ đợi khổ sở trong bảo tuyết.
Hai tay vòng trước ngực, hắn yên lặng nhìn nữnhân đơn thuần trước mặt, không khỏi phỏng đoán dụng ý của Ấn Phong.
Dù là Hán gian phái người thăm dò quân tình, cũng nên phái một người thông mình linh hoạt một chút. Nàng không hề có võ công, ngay cả tâm sự cũng không giấu được. Điều duy nhất có thể dùng được, chính là khuôn mặt và tính tình có thể gợi lên sự yêu thương của bất cứ người đàn ông nào…
“Ách, cái này…” Lần này Ấn Tâm bị hỏi ngược lại rồi.
Cũng đúng há, rốt cuộc sư phụ dùng phương pháp nào mà biết được bát tự của nàng và hắn phù hợp đây?
Nàng là một cô nhi bị bỏ rơi, được sư phụ nhặt được bên bờ sông lúc tám tuổi. Ngay cả nàng còn không biết ngày sinh tháng đẻ của mình, tại sao sư phụ lại biết được?
Trong lúc Ấn Tâm còn đang hoang mang, bỗng nhiên phía sau tấm thảm nỉ cách gió bị người bên ngoài kéo ra, Tiết đại nương phụ trách việc nấu nướng của nông trường, phủi phủi túi vải trên váy, nhanh chóng chui đầu vào trong.
“Tướng quân, cơm tối đã chuẩn bị xong, các huynh đệ đang chờ ngài ăn cơm.” Dừng lại, cặp mắt Tiết đại nương sáng lên, chạy vọt đến bên cạnh Ấn Tâm. “Ôi trời, tiểu cô nương ở đâu ra vậy nè? Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này nè, trông thật xinh xắn! Còn có da thịt trơn tru… Chậc chậc chậc, Tướng quân, chẳng lẽ ngài cướp người trên đường phố sao?”
Người phương Bắc nói chuyện không cậu nệ tiểu tiết, hơn nữa chung đυ.ng với nhiều nam nhân đã lâu, Tiết đại nương đã quên mất hai chữ ‘hàm súc’ viết như thế nào, mới mở miệng là đùa giỡn. Chỉ là người nói vô tâm, người nghe có ý. Ấn Tâm vừa nghe bà có chỗ hiểu lầm, vội vàng xua tay, thay Đông Phương Thú Thiên giải thích.
“Không phải, chuyện không liên quan tới Thú Tướng quân. Là chính ta nguyện ý tới, mà, mà… hơn nữa, còn là ta tự xông vào!”
Gò má đỏ bừng, nàng còn thành thật thừa nhận, tự mình ‘nguyện ý’, không thể chờ đợi.
Bộ dạng ngây thơ này, khiến cặp mắt thâm trầm của ai kia thoáng điểm ý cười, còn chọc cho Tiết đại nương cười ha hả.
“Xông vào là tốt rồi! Nông trường này toàn một đống xú nam nhân, khó có khi có một vị tiểu cô nương xinh đẹp như hoa đến đây, ấm lòng vui mắt, mau! Đại nương nấu một bàn toàn đồ ăn, mau tới đây ăn đi.”
“Hả? Không, không cần, ta tới đây là vì…” Mắt hổ phách không khỏi liếc sang Đông Phương Thú Thiên một cách vụиɠ ŧяộʍ.
Mặc dù không nhận được đáp án, nhưng ít ra rốt cuộc nàng cũng đã chuyển lời của sư phụ. Lúc này người ta phải ăn cơm, có phải nàng nên chọn ngày khác trở lại hay không?
“Thời gian không còn sớm, sau khi dùng cơm xong, ở lại chỗ này nghỉ ngơi một đêm đã.” Đông Phương Thú Thiên đứng dậy, bàn tay to như lá bồ đề đảo nhẹ qua, chồng sổ ghi chép trên bàn đá giống như ảo thuật, nằm trọn trên hai bàn tay của hắn.
“Hả? Làm phiền rồi, ta không - - ”
“Cứ như vậy đi.” Hắn đã đi đến cạnh cửa, đưa ra kết luận.
Mặc dù trong lòng vô cùng ngượng ngùng, nhưng dưới ‘lời mời’ ‘uy nghiêm’ của hắn, nàng thật sự không thể từ chối, chỉ có thể ngoan ngoãn cầm bọc quần áo trên bàn đá lên, nhanh chóng chạy theo sau lưng hắn.
“Vâng, vậy thì làm phiền rồi.”