Ta và Tô Nghị Thần đã quen biết nhau từ nhỏ, là thanh mai trúc mã, cãi nhau ầm ĩ, cùng nhau lớn lên.
Giao thừa vào năm mười lăm tuổi, Tô Nghị Thần đưa ta đi ra ngoài dạo phố.
Buổi tối đèn đuốc sáng chói, phố xá sầm xuất, người người nhốn nháo, phồn hoa náo nhiệt, giống như ban ngày vậy.
Tô Nghị Thần mua đồ chơi làm bằng đường cho ta, cùng ta xem kịch, hai bọn ta lẫn lộn trong đám người, bị dòng người đưa đẩy đi về phía trước. Bỗng nhiên hắn cúi người, dán vào bên tai ta thì thầm một câu: “Đi, ta dẫn nàng đi một chỗ tốt.”
Hắn đưa ta đi lên thành lầu của Tử Cấm Thành, hai bọn ta ngồi trên tường thành cao cao, đèn đuốc của Kinh thành dưới chân tựa như một con rồng lửa chiếm giữ, trong lòng ta không tự chủ được mà hơi hốt hoảng.
“Hoàng thượng phái ta đến biên cương đánh trận.” Hắn ra vẻ thoải mái.
Ta gật đầu, hắn đã tròn mười tám tuổi, lần đầu tiên vào cung đã được Hoàng thượng khen ngợi, nên là một chuyện đáng vui mừng. Mặc dù ta đã biết được hắn sẽ đi từ lời cha ta nói, nhưng vẫn không nhịn được mà đỏ cả vành mắt.
Hắn đưa tay bóp mặt ta: “Khóc gì chứ, cũng không phải là ta không quay về.”
Ta vội vàng che miệng hắn: “Không được nói bậy!”
Hắn cười nhìn về phía nơi xa, như đang nói với ta, lại giống như nói một mình: “Năm mới đến rồi, ước nguyện đi.”
Ta thành kính cúi đầu cầu nguyện, mở mắt ra nhìn thấy hắn đang nhìn ta, trong mắt có ánh sáng và sự dịu dàng vô tận, giống như chứa đựng toàn bộ dải ngân hà: “Ước gì vậy?”
“Đương nhiên là hy vọng A Thần ở biên quan có thể ăn no mặc ấm, sớm ngày bình an trở về.” Ta nghiêng đầu: “Chàng thì sao?”
“Ta hy vọng có thể cùng Uyển Nhi, luôn luôn ở bên nhau.”
Pháo hoa nổ vang trên đỉnh đầu ta, bông tuyết bay xuống đậu trên lông mi hắn, ta không nghe thấy tiếng của hắn, chỉ có thể nhìn thấy cái miệng khép mở của chàng trai trước mắt. Gió lạnh mùa đông lướt qua khuôn mặt ta, ta lại cảm thấy khuôn mặt nóng hổi.
Tô Nghị Thần, ta cũng thích chàng.
Năm đó vừa hết, hắn liền đến nhà ta cầu hôn. Mang theo tám hòm gỗ bọc lụa đỏ, tựa như chuyển hết đồ đáng giá trong nhà đến.
Nhà hắn chỉ cách nhà ta một con hẻm, cha ta rất hài lòng về việc này.
Ai ai cũng khen ngợi hai bọn ta xem như là thanh mai trúc mã, trai tài gái sắc, lương duyên vốn thế, đẹp đôi sẵn có.
Trước khi đi, Tô Nghị Thần nghiêm túc nắm tay ta: “Uyển Nhi, chờ ta quay về.”
Sau đó mỗi lần trước khi xuất chinh, hắn đều sẽ nói với ta những lời này, lần nào ta cũng ngoan ngoãn chờ hắn. Hắn là người ta yêu thích thuở niên thiếu, hắn từng nói với ta, đời này nhất định sẽ không phụ lòng ta.
Nhưng làm sao ta có thể ngờ tới, trông sao trông trăng, đợi được tuyết lớn đầy trời, đợi đến khi hắn chiến thắng về Kinh, lại chờ được một lá thư hủy hôn, còn có tin hắn đính hôn với người khác.
Bây giờ còn phải tận mắt nhìn thấy hắn mang theo cô gái khác lắc lư trước mặt ta.
Thật sự là cảnh còn người mất.