Chương 80: Hình xăm

Từ toà nhà đi ra ngoài.

Cố Hoàn đứng tại chỗ trong chốc lát, đợi một lúc, hai Alpha đang hô to khẩu hiệu khiến người ta xấu hổ kia đang chạy dần đến chỗ cậu.

Cố Hoàn tiến lên vài bước, khoanh tay, áo khoác ngay ngắn trên người, giống như một tác phẩm điêu khắc.

“Mạc Tiêu tướng quân, tôi có phải chạy ra ảo giác rồi không, hình như tôi nhìn thấy tướng quân đến.”

Nhϊếp Xuyên nheo mắt nhìn về phía trước, giọng có chút chột dạ hỏi.

Người bên cạnh đang chạy không cần cậu ta nhắc nhở, cũng phát hiện ra người đang đến chính là Cố Hoàn, vội vàng dừng lại.

“ Tướng…… Tướng quân.”

Hai người đồng thời thẳng sống lưng, hành lễ.

Thượng tướng đứng trước mặt Alpha ngón tay nâng vành mũ lên, nhẹ thở phào, hỏi.

“Hai người đang làm gì thế?”

Sau khi Nhϊếp Xuyên cùng Mạc Tiêu nhìn nhau một cái, có chút xấu hổ mà giật giật khóe miệng.

“Mạc Tiêu tướng quân đang xem tôi có nghị lực hay không, đột phá giới hạn của mình.”

“Tôi cũng cảm thấy phương pháp chạy bộ hô khẩu hiệu này rất tốt. Tôi hiện tại cảm thấy mình giống như được hồi sinh vậy.”

Nhϊếp Xuyên tuy rằng nhìn có chút mệt mỏi, nhưng mà tinh thần rất tốt.

Cậu đột nhiên cảm thấy khả năng dẫn dắt tân binh của Mạc Tiêu còn tốt hơn mình.

Vừa rồi hô khẩu hiệu cũng vậy, đúng là gãi đúng chỗ ngứa.

Chỉ là để mỹ nữ lạnh lùng này hô khẩu hiệu khiến người ta xấu hổ này, thực sự là làm khó cô rồi.

Cố Hoàn nhíu mày, tự nhiên cho rằng những khẩu hiệu vừa rồi là Mạc Tiêu vì để Nhϊếp Xuyên chạy bộ mà nghĩ ra.

Mạc Tiêu giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, trầm mặc, giống như người vừa rồi hô khẩu hiệu không phải mình, nhưng mà ngón tay đều siết chặt như sắp chảy máu đến nơi.

Xấu hổ.

Quá xấu hổ.

“Cũng đừng chạy nữa.” Cố Hoàn nhìn hai Alpha cả người toàn là mồ hôi, khẽ nhíu mày. “Nghỉ ngơi sớm đi.”

“ Vâng, tướng quân.”

Giọng của Mạc Tiêu như đang rơi vào động băng.

“Tướng quân, tôi còn có việc phải làm, tôi đi trước.”

Thấy Cố Hoàn gật đầu, Mạc Tiêu đi trước mà chạy mất.

Nhϊếp Xuyên vừa quay đầu nhìn đoàn trưởng bên cạnh đã không thấy đâu nữa, trên mặt có chút mờ mịt, đây là chuyện gì không tốt sao? Vì sao đoàn trưởng phải chạy nhanh như vậy.

Cố Hoàn lắc đầu, nhìn Nhϊếp Xuyên vẫn đứng nguyên tại chỗ.

“Sau khi tắm rửa xong. Tới sân huấn luyện.”

“Vâng, tướng quân.”

Nhϊếp Xuyên vừa đồng ý xong liền ỉu xìu.

Cái gì? Vừa tắm xong lại phải đi sân huấn luyện, còn để cho người ta sống không chứ, còn luyện sao?

Nhưng mà nghĩ đến là tướng quân huấn luyện thêm cho mình, cậu ta lại vui vẻ lên.

Còn có cơ hội tốt như vậy, có thể làm mình ở trước mặt đoàn trưởng và tư lệnh trở nên quen mặt.

Bởi vì những người khác đã sớm tắm rửa, cho nên Nhϊếp Xuyên chỉ có thể tự mình mò mẫm đi đến ký túc xá tân binh mà giáo viên nói. Vốn dĩ cho rằng mình phải một mình trở về ký túc xá tắm rửa, kết quả, có một người đứng trước cửa ký túc xá, hơn nữa rõ ràng là đang đợi cậu ta.

“Hà Khải Tinh!” Nhϊếp Xuyên nhảy nhót mà chạy, một phen khóa lại cổ họng Hà Khải Tinh.

“Đủ anh em, còn chờ tôi nha.”

Hà Khải Tinh đẩy người ra, đẩy đẩy kính.

“Cả người toàn mồ hôi.”

“Đi tắm rửa đi, tôi nói với cậu tôi thật sự là vào đúng quân đoàn rồi. Cậu tin được không? Mạc Tiêu tướng quân cũng là fans của thượng tướng.”

Hà Khải Tinh chỉ vị trí nhà tắm ký túc xá cho Nhϊếp Xuyên.

“ Tự mình đi đi, tôi đã tắm rồi.”

“ Cậu sao có thể bỏ tôi lại một mình cô đơn trong phòng tắm chứ?” Nhϊếp Xuyên ủy khuất nói.

Hà Khải Tinh: “……”

Ghê tởm muốn chết.

Trừng Nhϊếp Xuyên một cái, tự mình xoay người đi về ký túc xá.

Cậu ra đây là bởi vì cho rằng Nhϊếp Xuyên chạy lâu như vậy, khẳng định mệt không có sức lực, cho nên muốn ra giúp một chút.

Hiện tại thấy Nhϊếp Xuyên còn có tinh thần “Khóa cổ họng” cùng nói giỡn, hẳn là không có mệt như cậu ta nghĩ, cậu ta liền lười biểu đạt tình bạn học.

Thấy Hà Khải Tinh thật sự rời đi, Nhϊếp Xuyên thiếu chút nữa khóc ra tiếng.

Sao có thể như vậy chứ, này cũng quá tuyệt tình, quá lạnh lùng rồi.

Thu lại trái tim bị tổn thương, Nhϊếp Xuyên lại huýt sáo đi vào nhà tắm.

Alpha đem áo phông trên người trực tiếp ném cho người máy.

Đột nhiên nhảy đến dưới vòi hoa sen.

Nâng cánh tay lên, chỗ bụng nhỏ có một vết đen mờ nhạt.

…………

Cố Hoàn ở trên sân huấn luyện chờ Alpha xuất hiện, lấy cung tên ra.

Vừa mới chuẩn bị bắn tên.

Nhϊếp Xuyên đã xuất hiện.

Bỏ cung tên trong tay xuống.

Mấy người máy đẩy hai cái ghế đến, đặt ở giữa.

Nhìn Nhϊếp Xuyên câu nệ mà đứng ở một bên. Cố Hoàn duỗi tay mời cậu ta cùng ngồi xuống.

“Cảm ơn, thượng tướng.”

Nhϊếp Xuyên đặc biệt khẩn trương.

Trong tiểu thuyết võ hiệp không phải đều nói, đại sư truyền công pháp cho đồ đệ đều vào buổi tối sao?

Cậu ta cảm thấy thượng tướng đại nhân cũng thuộc về kiểu thế ngoại cao nhân này.

Cố Hoàn nhìn dáng vẻ khẩn trương của cậu nhóc. Hỏi.

“ Cậu từng có cảm giác mình có thể cảm nhận được tất cả xung quanh mình hay không?”

“ Thỉnh thoảng. Rất hiếm khi, tôi cũng không biết là như thế nào mà làm được. Nhưng mà tôi có thể cảm nhận được những gì người khác đang làm và phạm vi rất rộng.”

Nhưng mà sau đó…… Mọi người đều cảm thấy cậu ta bị bệnh hoang tưởng.

Bởi vì tinh thần lực của cậu ta chỉ có cấp B.

“Cấp B có lẽ không phải là giới hạn của cậu. Tinh thần lực của tôi lúc bình thường cũng chỉ có cấp SS mà thôi.”

Nhϊếp Xuyên: “……”

Là cậu ta kiến thức hạn hẹp, cấp SS và chỉ có mà thôi thì có liên quan gì đến nhau thế.

“Nhưng mà tôi luôn hiểu rõ vào lúc nào có thể đột phá giới hạn này.”

Nhϊếp Xuyên mở to mắt.

“Nếu có loại phương pháp này, chẳng phải là tinh thần lực của toàn bộ quân đội đều có thể tăng lên sao?”

Cố Hoàn lắc đầu.

Cậu đã từng không dưới một lần thử qua, nhưng mà để cho Việt Dương, Mạc Tiêu thử thì hai người đều không có thành công.

Bởi vì học ma pháp cũng phải xem tiềm năng, mặc dù bước đầu tiên sử dụng ma pháp, cũng cần tiềm năng.

Nếu không phải Nhϊếp Xuyên là vai chính, lại có năng lực đột nhiên bùng nổ này.

Cậu cũng sẽ không nghĩ đến dạy Nhϊếp Xuyên cách nâng cao tinh thần lực.

“Cậu thử xem, hít sâu.”

“Tinh thần lực của tôi sẽ dẫn dắt cậu tìm được cảm giác.”

Nhϊếp Xuyên phi thường nghe lời.

Cố Hoàn nói cái gì liền làm cái đó.

Máy đo tinh thần lực bình thường đã ở trong tay bọn họ, Cố Hoàn sau khi để cậu ta tìm cảm giác, lập tức sử dụng máy tiến hành kiểm tra.

“ Cấp B…… cấp A!!”

Cố Hoàn cũng hơi cong môi lên.

Cậu cũng không nghĩ tới Nhϊếp Xuyên thật sự có thể làm được, nhưng mà cậu rất nhanh liền bình tĩnh lại, dạy dỗ nói.

“Không cần nóng vội, lúc này mới là bắt đầu.”

Cố Hoàn càng thêm chăm chú mà nhìn Nhϊếp Xuyên.

Nhϊếp Xuyên lại nhắm lần nữa.

Khi mở ra, trong mắt xẹt nhanh qua một tia vàng kim, Cố Hoàn nhìn thấy màu vàng kim trong mắt cậu ta, nhẹ mím môi, có chút cảnh giác.

Bởi vì những người trong mắt xuất hiện ánh sáng màu vàng kim đều bị khống chế.

Tuy rằng tinh thần lực của Nhϊếp Xuyên đạt tới cấp B nhưng cậu vẫn không dám thiếu cảnh giác.

Nhϊếp Xuyên cũng không nhận ra được biến hoá của người bên cạnh, hưng phấn mà kiểm tra tinh thần lực của mình.

“ trời ạ!!! Cấp S, tinh thần lực của mình tới cấp S!”

Cố Hoàn nhìn giá trị trên máy, lại nhìn lại mắt của Nhϊếp Xuyên, màu vàng kim còn chưa biến mất.

Hiện tại thì sao?

Cậu có thể cảm nhận được cái gì?

Nhϊếp Xuyên mắt vàng nhìn xung quanh.

“Thấy được, thấy được. Hà Khải Tinh…… Ha ha ha ha ha ha, cậu ấy vẫn còn đang đợi tôi.”

Bảo không đi phòng tắm với cậu ta.

Nếu là cùng đi phòng tắm, sau khi tắm xong muốn làm gì thì sẽ nói a. Hiện tại thì hay rồi, không biết cậu ta tới tìm tướng quân, liền lo lắng.

Màu vàng kim trong mắt Nhϊếp Xuyên cùng những người bị khống chế đó rõ ràng khác nhau, Nhϊếp Xuyên là người đầu tiên trong mắt có ánh sáng vàng kim mà vẫn duy trì được thanh tỉnh, Cố Hoàn hỏi.

“Trên người của cậu có phải có hình xăm hay không?”

Nhϊếp Xuyên sửng sốt.

“Tướng quân, ngài làm sao mà biết được?”

Cố Hoàn ánh mắt lóe lên, còn chưa bảo làm gì, Alpha đối diện đã đặc biệt chủ động mà đứng lên, trực tiếp đem áo của mình kéo lên.

“Cái này là cha mẹ tôi để lại cho tôi.” Nhϊếp Xuyên vỗ vỗ bụng nhỏ.

“……”

Thấy hình xăm trên bụng Nhϊếp Xuyên, thượng tướng tóc đen chậm rãi đứng lên.

Khẽ nhíu mày, nhẹ giọng nói.

“01?”