Chương 29: Quy phục

Sau khi quang não của Cố Hoàn kết nối với hệ thống trí năng của xe lăn, màn hình chiếu phía trước xe lăn nhấp nháy vài cái, truyền ra một giọng nữ đặc biệt ôn nhu.

“Hoan nghênh sử dụng xe lăn 2020, trải nghiệm cảm giác bay.”

Tiểu Linh trên cổ tay Cố Hoàn lập tức trả lời.

“Quang não trí năng Tiểu Linh yêu cầu xe lăn 2002 chuyển giao quyền hạn khống chế.”

“QAQ không thể thử chức năng tự động của người ta sao? Bảo đảm cảm giác bay.”

“Nếu là tốc độ “bay”, hệ số an toàn không đủ, nếu là chức năng bay, xin lỗi cô không có chức năng này, không cung cấp được cảm giác giống như bay. Quang não trí năng Tiểu Linh yêu cầu xe lăn 2020 chuyển giao quyền hạn khống chế.”

Cố Hoàn nghe hai AI nói chuyện, có chút buồn cười.

Kỳ thật, hiện giờ trí tuệ nhân tạo phi thường phát triển, không phải tất cả trí tuệ nhân tạo đều giống Tiểu Linh, hành xử hoàn toàn giống như một người máy vô cảm.

Bởi vì tính cách ban đầu của Tiểu Linh là nghiêm túc cẩn thận, cho nên bình thường xử lý công việc theo nguyên tắc, tuy rằng hiệu suất cao, nhưng cũng tương đối không thú vị, bản thân Cố Hoàn đã khá quen với điều đó, nếu Tiểu Linh đột nhiên bắt đầu thương hương tiếc ngọc, hoặc là nói chuyện hài hước, cậu ngược lại sẽ cảm thấy trong quang não của mình có virus.

“Quyền hạn chuyển giao thành công, tiến hành liên thông khống chế tinh thần lực.”

Sau khi kết nối với sức mạnh tinh thần của mình, Cố Hoàn có thể dựa vào ý thức tự do di chuyển xe lăn. Sử dụng xe lăn thực tế so với tưởng tượng của cậu tiện hơn nhiều, cũng không khó thích ứng, bởi vì xe lăn tinh tế dựa vào ý thức điều khiển, giống như dưới chân mọc ra bốn cái bánh xe, đôi khi cậu thậm chí còn quên mất chính mình là đang dựa vào xe lăn để di chuyển.

Cố Hoàn bình tĩnh ra lệnh nói. “Tiểu Linh, kiểm tra điểm đến.”

“Đã nhập điểm đến, chủ nhân, tôi dẫn đường cho ngài.”

Đi theo một con trỏ màu lam, Cố Hoàn trải nghiệm một chút tốc độ xe lăn bản tinh tế, và đi đến điểm đến đã định.

Đó là một quán cà phê rất gần bệnh viện, quán cà phê này có khung cảnh yên tĩnh, có phòng cách âm, lại gần, là nơi duy nhất có vẻ thích hợp để trò chuyện.

Vì không để cho người khác chú ý, trước khi ra khỏi cửa phòng bệnh, Cố Hoàn đã cố ý chế giấu khuôn mặt mình, ngụy trang thành Beta tướng mạo bình thường, cho nên lúc tiến vào quán cà phê, gió êm sóng lặng, không ai nhận ra cậu.

Tùy ý tìm một góc, gọi hai cốc cà phê, ngồi xuống, lẳng lặng chờ người xuất hiện.

Rất nhanh.

Một gương mặt quen thuộc xuất hiện trước cửa quán cà phê.

Không chỉ có Cố Hoàn chú ý tới người đó, mà gần như là toàn bộ người trong quán đều chú ý tới.

Người đứng trước cửa rõ ràng có khí chất của một bác sĩ, nhưng hành động lại khác thường như là mới làm điều mờ ám, nhìn xung quanh, biểu tình khẩn trương.

Nhìn thấy ánh mắt của những người xung quanh dần dần chuyển sang Thương Hà, Cố Hoàn bất đắc dĩ mà nhấp một ngụm cà phê.

Miễn là tới đến một cách bình thường, thì vẫn sẽ khiêm tốn hơn so với những gì đang làm bây giờ.

Cậu giơ tay lên vẫy nhẹ.

“Ở đây.”

Thấy được người vẫy tay với mình, Thương Hà như được uống thuốc an thần.

Lập tức bước tới hỏi trước nói. “Tướng quân?”

Cố Hoàn khuôn mặt bình thường nhẹ gật đầu.

“Ngài sao lại ngụy trang thành thế này…” Tôi còn tưởng rằng tôi bị lừa.

Thương Hà thở phào nhẹ nhõm.

Bởi vì Cố Hoàn đã từng phản bội Thái Tử, anh đối với chuyện tín nhiệm Cố Hoàn chính là loại bong bóng dễ chọc một phát, Thái Tử nguyện ý lần nữa tín nhiệm Cố Hoàn, cho nên anh mới nguyện ý tin tưởng cậu lần nữa a, nếu có bất cứ điều gì đó thì đều có thể khiến anh không tín nhiệm Cố Hoàn nữa.

“Nếu tôi không ngụy trang, chỉ sợ không thể nói chuyện bí mật với nhau được.”

Cố Hoàn cũng không có biện pháp, từ khi được chọn là huấn luyện viên đáng yêu nhất, người nhận ra cậu ngày càng nhiều. Nếu không ngụy trang một chút, có khả năng cậu còn chưa vào quán cà phê đã bị vây quanh.

Nhìn Cố Hoàn trước mặt ngụy trang thành người bình thường, nhưng khí chất vẫn thanh lãnh, cao ngạo, Thương Hà thừa nhận, nếu không ngụy trang, chỉ sợ toàn bộ ánh mắt trong quán cà phê đều sẽ tập trung hết tại chỗ này, bọn họ còn bí mật nói chuyện cái gì nữa chứ.

Nhưng rất nhanh anh liền nghĩ tới một vấn đề khác.

“Vậy sao ngài không nói trước nói với tôi một tiếng, tôi cũng ngụy trang một chút.”

Cố Hoàn hơi cụp mắt xuống, ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng lướt dọc theo thành cốc. “Nếu anh cũng ngụy trang, vậy thì cũng cố ý quá rồi.”

“Công tước khẳng định phái người giám sát tôi ở gần đây.”

“Trộm ra ngoài gặp một trị liệu sư tinh thần lực dễ giải thích hơn nhiều so với ra ngoài gặp một người lạ ngụy trang thành người bình thường.”

Thương Hà không ngờ Cố Hoàn đến vấn đề này cũng nghĩ tới.

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh cùng con ngươi sâu thẳm của Cố Hoàn.

Thương Hà liền nghĩ tới sự bất đồng rất lớn của các thành viên trong đội đặc vệ của Thái Tử.

Một nhóm cảm thấy vết thương của Thái Tử thương có liên quan đến Cố Hoàn, Cố Hoàn chính là cái yêu tinh hại người, muốn nhanh chóng đem sự thất trách của Cố Hoàn báo cáo cho hoàng đế, để hoàng đế xử lý cậu, một nhóm khác lại cảm thấy Thái Tử liều mình cứu Cố Hoàn như vậy, thì trên người Cố Hoàn nhất định đang giữ đồ vật điện hạ phi thường muốn, hoặc là có thể mượn sức, dù sao người này không thể bị loại trừ, phải nghe xem điện hạ an bài như thế nào.

Anh thuộc nhóm người sau.

Năng lực của Cố Hoàn quá mạnh, nếu có thể mượn sức, ai cũng sẽ không hy vọng cậu đối đầu với mình.

Mà anh cũng biết, nếu Thái Tử có thể tỉnh lại, cũng sẽ hy vọng Cố Hoàn bình yên vô sự.

“Anh hẳn là đã biết vì sao tôi tìm gặp anh.” Nhìn cốc cà phê bốc khói cuồn cuộn, Cố Hoàn nhẹ giọng nói.

“……”

Thương Hà nhẹ gật đầu.

Anh đã đoán trước mục đích của thiết bị cài trên ngực Cố Hoàn sẽ bị bại lộ, nhưng anh không ngờ rằng nó sẽ bị bại lộ trong tình huống này.

“Anh là trị liệu sư tinh thần lực của Thái Tử điện hạ à?” Cố Hoàn hỏi.

Thương Hà gật đầu, nhìn về phía Cố Hoàn xác định suy đoán trong lòng, có chút tò mò cậu tìm mình để làm gì.

“Giống như các anh điều tra.” Cố Hoàn tiếp tục nói.

“Lúc trước tôi đúng là giúp công tước làm một ít việc, bởi vì một ít…… lý do tương đối riêng tư, tôi cần phải giúp ông ta.”

Thương Hà không nghĩ tới Cố Hoàn lại thẳng thắn thành thật nói ra như vậy, anh không khỏi sửng sốt.

“Bây giờ nghĩ lại, tôi không thể tiếp tục phạm sai lầm nữa.”

“Nếu các anh không muốn tin tưởng thành ý của tôi, vậy coi như là đang lợi dụng tôi cũng được.”

“Tôi sẽ toàn lực giúp đỡ các anh.”

Thương Hà không nghĩ tới Cố Hoàn sẽ chủ động về phe bọn họ, nếu như điện hạ nghe thấy, hẳn là sẽ phi thường vui vẻ, nhưng anh vẫn hắng giọng, giữ nguyên bản tính, giả vờ cười lạnh.

“Này tính là cái gì? Vì báo đáp ơn cứu mạng của Thái Tử cho nên thành tâm ăn năn à?”

Cố Hoàn gật đầu, không phủ nhận cách nói này của anh.

“Nếu có bất cứ chỗ nào có thể giúp được Thái Tử, xin hãy nói cho tôi.”

Người bên kia không đáp lại, nhưng anh cũng không từ chối.

Cố Hoàn cảm thấy thú vị.

“Tôi biết bác sĩ Thương có thể không có khả năng đưa ra quyết định. Cho nên tôi muốn tìm một người…… Trên tay hắn có vật có thể chứng minh tôi tuyệt đối không thể tiếp tục làm việc cho công tước, nếu tôi còn hướng về công tước, tôi căn bản sẽ không đem đồ vật kia đưa cho hắn.”

Cậu đem tinh thể màu vàng mà Chử Phong Uyên khống chế Trùng tộc đưa cho Sở Lẫm.

Nếu cậu vẫn là người của Chử Phong Uyên, cậu căn bản không có khả năng làm ra loại chuyện này. Đây là bằng chứng.

“Ai?” Thương Hà có chút tò mò, Cố Hoàn còn quen biết người nào khác có quan hệ với Thái Tử, anh như nào lại không biết.

“Sở Lẫm.”

Thương Hà đúng lúc đang uống cà phê, thiếu chút nữa sặc.

“Ngài nói trên tay Chử… Sở Lẫm có bằng chứng chứng minh ngài đã không còn là người của công tước sao?”

Vậy ngài tìm tôi làm gì, nếu ngài giải thích với chính chủ, điện hạ khẳng định sẽ hiểu a.

“Phải. Nhưng mà Sở Lẫm vẫn luôn không xuất hiện.”

“Cho nên, anh có thể nói cho tôi biết hắn đang ở đâu không? Không chỉ có việc này, tôi còn có chuyện khác muốn tìm hắn.”

Thương Hà nhất thời có chút không nói nên lời.

Điện hạ trước mắt còn nằm a, làm sao có thể gặp được ngài chứ?

Nhưng mà cũng không thể nói như vậy, dù sao chuyện điện hạ chính là Sở Lẫm, tướng quân còn chưa biết.

Anh không thể thay điện hạ làm chủ nói ra.

Cố Hoàn thấy Thương Hà trầm mặc, cho rằng anh không muốn nói, có khả năng liên quan đến cơ mật của đội đặc vệ Thái Tử, nên hỏi chuyện khác.

“Không thể nói cũng được, anh có thể cho tôi phương thức liên lạc của hắn hay không?”

Phương thức liên lạc của Điện hạ? Thương Hà lại sửng sốt.

Cố Hoàn tướng quân không phải có rồi sao?

Quang não của bọn họ đều là do lão nguyên soái đưa, sao có thể không có tài khoản quang võng của đối phương.

Chưa nói đến việc có hay không, có khả năng người đầu tiên trong danh bạ đều là đối phương.

Nhưng mà chuyện này cũng giống như không thể nói a.

Cùng cặp con ngươi màu vàng kia nhìn nhau hơn nửa ngày, Thương Hà vẫn như trước mà giả vờ tức giận.

“Tôi đã hiểu ý của ngài là gì, nhưng tôi sẽ không nói cho ngài bất cứ điều gì cho đến khi ngài giúp chúng tôi hoàn thành được điều gì đó.”

“……”

Có vết xe đổ của Sở Lẫm, Cố Hoàn đã rõ bản thân mình ở trong mắt người của Thái Tử có bao nhiêu không tốt, cho nên cậu cũng không có tức giận.

“Được.” Cậu hơi nhíu mày.

“Bác sĩ Thương, anh có phương thức liên lạc của tôi, anh có thể đem phương thức liên lạc của tôi cho hắn hay không. Nói cho hắn biết tôi muốn gặp hắn.”

Nhìn thấy Cố Hoàn nhíu mày, Thương Hà cũng tự cảm thấy liên tiếp cự tuyệt quá là không có tình người, nhưng mà anh thật sự là không thể nói a!

“Được, tôi biết rồi, tôi sẽ nói với hắn, nếu hắn nguyện ý liên lạc với ngài, khẳng định sẽ liên lạc.” Thương Hà nói xong đoạn này như súng máy, lập tức hỏi. “Không có chuyện gì chứ?”

Nghe thấy Thương Hà hỏi, Cố Hoàn nghĩ một chút rồi gật đầu.

Bác sĩ đối diện lập tức đứng lên như là trên ghế bốc cháy nói. “Tôi còn có chút việc, tôi đi trước.”

Lúc xoay người định đi, còn có chút hoảng loạn không nhìn đường, thiếu chút nữa đυ.ng phải khách đang tới cửa, xin lỗi xong liền vội vàng rời đi.

Cố Hoàn nhíu mày càng sâu, tuy rằng đã sớm biết người của Thái Tử đối với cậu không có hảo cảm, nhưng không nghĩ tới ngay cả một phút cũng không muốn ở lại, về sau nếu thật sự muốn hợp tác, có lẽ cậu sẽ phải dành thời gian giải quyết quan hệ giữa bọn họ.

Cố Hoàn đâu biết rằng, Thương Hà không phải không muốn ở lại, anh là sợ ở lại thì sẽ ngẩn người thêm một lúc nữa.

Anh sẽ không thể kiểm soát được chuyện gì nữa!!!

Cố Hoàn ngồi một mình trong quán cà phê khẽ lắc đầu, đôi mắt vàng xinh đẹp tràn ngập suy nghĩ.

Cũng không biết có thể thuận lợi liên lạc với Sở Lẫm hay không nữa.

…………

Sau khi rời khỏi quán cà phê, Cố Hoàn ngồi xe lăn trở về bệnh viện của mình, cởi bỏ lớp ngụy trang.

Khi còn cách phòng bệnh của mình khoảng trăm mét, cậu nhìn thấy một nhóm hộ vệ đang chậm rãi bước ra khỏi phòng bệnh của mình, nhưng họ không phải là hộ vệ binh của cậu.

Nhìn quần áo trên người hộ vệ, ánh mắt Cố Hoàn hơi lóe lên, dừng xe lăn lại.

Quả nhiên, không đợi lâu, một người mà cậu không muốn nhìn thấy đã bước ra từ phía sau, vô tình quay lại nhìn thấy cậu, khẽ mỉm cười rồi đi về phía cậu.

Nhìn Beta với mái tóc vàng dài trước mặt, Cố Hoàn ngồi trên xe lăn hơi cúi đầu, mấp máy môi có chút lạnh băng.

“Công tước đại nhân.”