Chương 27: Còn sống

Thủ Đô Tinh

Trong phòng bệnh vip cao cấp nhất bệnh viện, nhiều người mặc quân phục khiến phòng bệnh ban đầu vốn rất rộng rãi trở nên chật chội.

Nhìn Nhϊếp Xuyên ôm bó hoa đại diện cho học sinh ở hàng phía trước, phó quan Việt Dương, còn có Mạc Tiêu đã lâu không thấy, và đám Khải Bội Nhĩ.

Cố Hoàn nhất thời cảm thấy có chút không chân thực.

Nhưng rất nhanh cậu liền ý thức được —— cậu còn sống.

“Tôi ngủ bao lâu……” Cố Hoàn thanh âm có chút khàn khàn, bởi vì đã lâu không nói chuyện.

“Tướng quân.” Việt Dương trong mắt lóe lên nước mắt, không ngừng cố gắng lấy tay áo lau đi, cuối cùng vẫn là đem Nhϊếp Xuyên đẩy lên trước, chính mình quay người ngẩng cổ chặn nước mắt rơi xuống.

Thấy Việt Dương nghẹn ngào nói không nên lời, Nhϊếp Xuyên lập tức tiến lên, nói giúp Việt Dương, “Tướng quân! Ngài bị thương rất nghiêm trọng! Đã hôn mê một tuần rồi, trong một tuần nay chúng tôi thật sự lo gần chết!”

Mạc Tiêu mặt lạnh mắng.

“Nói thì nói, nhưng nhỏ giọng một chút, tướng quân cần phải tĩnh dưỡng.”

Nghe Mạc Tiêu mắng Nhϊếp Xuyên, Khải Bội Nhĩ miễn cưỡng nhịn không cười ra tiếng.

Lần phát sóng trực tiếp diễn tập quân huấn này, anh ta và Mạc Tiêu không có thời gian xem, nhưng vẫn rút ra chút thời gian xem ghi hình, anh biết Mạc Tiêu không thích Nhϊếp Xuyên.

Ai bảo hành vi của tiểu tử này giống với fan của Cố Hoàn.

Nghĩ đến đây, Khải Bội Nhĩ liền cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

Cô ấy chính là quá khắc chế, rõ ràng thân cận với tướng quân như vậy, lại tình nguyện mua một cuốn sách có chữ ký với giá cao còn hơn là trực tiếp cầm sách ra cho tướng quân ký tên. Tướng quân căn bản không biết cô ấy cũng là fan của ngài ấy, sao có thể đối xử với cô ấy giống như Nhϊếp Xuyên được.

“Không sao.”

Cố Hoàn thanh âm khàn khàn nói.

Tuy rằng nói không sao, nhưng mà hiện tại Cố Hoàn đúng là có chút đau đầu, cũng không phải do thiếu niên trước mặt ồn ào, mà là bởi vì cậu ý thức được nếu sau này lại muốn rời khỏi nơi này sẽ trở nên phi thường khó khăn.

Ví dụ như bây giờ mọi người ở trong phòng bệnh này so với lúc đầu sẽ càng thêm quan tâm đến vấn đề an toàn của cậu, làm sao cậu có thể trốn thoát đây.

Căn bản là không cần phải nghĩ nên rời đi như thế nào nữa.

Cố Hoàn lông mày cau lại càng sâu.

Tuy rằng không đặt mọi chuyện của tướng quân lên hàng đầu như Mạc Tiêu, nhưng Khải Bội Nhĩ cũng chú ý tới Cố Hoàn không khoẻ, anh ta hơi hơi khom lưng.

“Nếu đã gặp được ngài, chúng tôi cũng yên tâm, ngài nghỉ ngơi nhiều một chút, đợi chút nữa Cố nguyên soái cũng sẽ tới đây, nếu ngài ý nhìn thấy trạng thái của ngài không tốt, không biết sẽ lo lắng như nào đâu.”

Cố nguyên soái.

Cố Hoàn hơi giật mình.

Tuy rằng quang não của cậu thường xuyên nhận được tin nhắn lão nguyên soái gửi cho mình, nhưng mà cậu đối với ông ấy vẫn có cảm giác xa lạ.

Bởi vì ở trong sách, vị nguyên soái này là người đối xử tốt nhất với nguyên chủ, dốc hết sức bảo vệ Cố Hoàn cho đến cuối cùng, điều này làm cho cậu có chút cảm thấy mắc nợ, dù sao thì cậu cũng xuyên đến trên người người khác, người này đối với “Nguyên chủ” thật sự rất tốt, cậu không biết nên cư xử như thế nào.

Cố Hoàn từ trong mê mang bừng tỉnh, lên tiếng.

“Đã biết.”

Sau khi Khải Bội Nhĩ dẫn mọi người rời đi, phòng bệnh vip nháy mắt trống không, chỉ còn lại hai ba bác sĩ và y tá nhịn không được trộm ngắm Cố Hoàn.

Có thể chăm sóc tướng quân là cơ hội khiến toàn bộ bệnh viện tranh giành nhau, nhưng nó chắc chắn đáng để họ phải tranh giành.

Thượng tướng đại nhân trong truyền thuyết thật đẹp a!

Người thật so với ảnh chụp trên mạng còn đẹp hơn!

“Tướng quân, ngài còn có chỗ nào không khoẻ không? Ngài có yêu cầu gì chúng tôi đều sẽ tận lực thỏa mãn.” Y tá nói chuyện với tướng quân bởi vì ngượng ngùng, thanh âm có chút nghẹn lại.

Cố Hoàn khẽ nhướng mi, hơi hơi mở miệng. “ Tôi có chút khát..”

Cô y tá phản ứng ngay lập tức. “Được! Tôi lập tức rót nước cho ngài.”

Cố Hoàn nói mình có chút khát, đột nhiên nhớ tới trước đây chính mình cũng từng như vậy đuổi Sở Lẫm đi, cậu vô ý mà đưa tay sờ tuyến thể sau cổ.

Nơi đó không hề có cảm giác tồn tại.

Chắc là do mấy cái cắn của Sở Lẫm còn hiệu lực.

Một lúc lâu sau, con ngươi màu vàng xẹt qua một tia nghi ngờ.

Vì sao.

Sở Lẫm không có tới…… thăm cậu.

Trong lúc Cố Hoàn đang xuất thần, hai hàng binh lính đột nhiên tràn vào trong phòng, vừa nhìn thấy cậu thì đồng loạt hành lễ, vẻ mặt kiên định, tự tin, đều nhịp, mang theo hơi thở lạnh lùng, sau đó liền chia nhau canh giữ ở hai bên phòng bệnh.

Nhìn thấy quân hàm không thấp trên vai bọn họ, Cố Hoàn đã sớm chuẩn bị tâm lý đối với người xuất hiện sau cùng.

Quả nhiên, ngay sau khi những người này đứng yên, một ông lão mặc quân trang sang trọng chậm rãi bước vào.

Vừa nhìn thấy người này, Cố Hoàn liền sửng sốt, trên mặt thậm chí không bảo trì được bình tĩnh.

Vị lão nguyên soái này rất giống ông nội của cậu ở kiếp trước.

Không phải diện mạo, mà là cảm giác mang lại cho mọi người.

Cố Hoàn áp chế khϊếp sợ trong lòng, cậu biết người này không phải là ông nội của mình, lão nhân gia này chính là thầy của nguyên chủ, cũng là người nhận nuôi nguyên chủ.

“Thầy” Cố Hoàn tận lực không bị tâm tình ảnh hưởng, nhưng vẫn sinh ra cảm giác thân mật, lúc nói chuyện có chút do dự.

Tóc tuy rằng có chút bạc, nhưng thân hình lão nguyên soái Cố Trạch Hải vẫn cao lớn nhìn thanh niên tuấn mỹ lạnh lùng trên giường bệnh, trên mặt lập tức hiện lên ý cười, chậm rãi đi tới, đứng yên ở bên cạnh Cố Hoàn.

“Tiểu Hoàn, con cảm thấy thế nào rồi.”

Nghe được giọng nói của lão nhân gia, Cố Hoàn có chút cứng đờ.

Không thể trách cậu lại phản ứng như vậy, bởi vì thân thế kiếp trước không tốt, cậu đã rất lâu không có tiếp xúc với các trưởng bối, đặc biệt là người trước mặt lại giống với ông nội cậu, khiến cậu muốn thân cận, lại có chút ngại ngùng, trong sự rối rắm như vậy, gương mặt thanh lãnh càng thêm có vẻ hờ hững.

“Không có gì nghiêm trọng ạ.”

Nghe những lời nói lạnh lùng của Cố Hoàn, Cố Trạch Hải vui vẻ cười, không để trong lòng.

“Sao lại xa lạ như vậy, nơi này cũng không có cấp dưới của con, không cần phải biểu hiện kiên cố không phá vỡ nổi, thỉnh thoảng làm nũng cũng sẽ không ảnh hưởng gì đâu”

Cố Hoàn mặt hơi đỏ lên.

Nhưng cậu cũng không làm nũng theo lời lão nguyên soái nói, đây không phù hợp với tính cách của cậu, hơn nữa cậu cũng sẽ không làm nũng.

Có lẽ lão nhân gia chỉ là muốn trêu Cố Hoàn một chút mà thôi, cũng không có ý bảo Cố Hoàn thật sự làm nũng, sau khi hộ vệ binh mang ghế đến, liền ngồi xuống.

Ông ngồi ở trên ghế, nhìn Cố Hoàn nằm trên giường có vài phần tiều tụy, lo lắng nói.

“Lần này sau khi con thiếu chút nữa xảy ra chuyện, ta đã nghiêm túc suy nghĩ…… Có phải hay không lần trước nên trực tiếp đáp ứng thỉnh cầu từ chức của con. Mà không phải chờ đến lúc này, lại đến nói với con những lời này.”

Cố Hoàn biết, cũng có thể cảm nhận được, lão nhân gia là thật sự đặt mình vào hoàn cảnh của cậu mà suy nghĩ.

Tuy rằng khả năng đại đa số mọi người sẽ cảm thấy, lão nguyên soái bồi dưỡng cậu chỉ là vì Thái Tử, nhưng mà nếu chỉ là như thế, lão nguyên soái sẽ không giống với nguyên văn che chở cho nguyên chủ như vậy.

“Tiểu Hoàn, ta biết trạng thái tinh thần của con đã không thích hợp tiếp tục đảm nhiệm chức vụ quân đoàn trưởng này, địa vị cao cũng sẽ khiến con lúc nào cũng gặp nguy hiểm.”

“Nhưng mà, có thể là do ông già ta cố chấp. Lúc trước ta vẫn luôn muốn để con… lưu lại.”

“Ta đã xem qua kế hoạch con viết lần trước. Ta cảm thấy chức vụ quân đoàn trưởng này rất hợp với con.”

“Chỉ cần con nguyện ý lưu lại. Ta sẽ đặc biệt cho phép con, trừ phi có tình huống khẩn cấp, thì không cần phải tới tiền tuyến.”

“Ta sẽ mời bác sĩ chuyên môn điều trị cho con.”

Cố Hoàn không ngờ rằng lão nguyên soái lại có thể quan tâm chiếu cố mình đến mức này, trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu. Bất luận là chuyện nguyên chủ phản bội lão nguyên soái, đem cháu ngoại của ông ấy vứt bỏ không thèm nhìn lại, hay là chuyện cậu che giấu mình đã không còn là nguyên chủ, đều khiến cậu cảm thấy chính mình như đang lừa gạt lão nhân gia, điều này làm cho cậu có chút áy náy.

Đôi lông mày tuấn tú nhăn lại, thanh niên cụp đôi mắt xinh đẹp trên giường bệnh, lẩm bẩm nói.

“Con…… con có thể không phải là người tốt như trong tưởng tượng của ngài đâu.”

Cố Trạch Hải quyết đoán mà lắc đầu. “Không.”

“Con rất tốt.”

“Có thể vì quân đoàn viết ra một phần kế hoạch như vậy, con tuyệt đối sẽ không phải người xấu” Nguyên soái duỗi tay sờ sờ đầu Cố Hoàn.

“Tiểu Hoàn. Trọng điểm là con nguyện ý lưu lại không?”

Cố Hoàn trầm mặc trong chốc lát.

“Từ bỏ trách nhiệm dễ hơn nhiều so với gánh vác trách nhiệm.”

Huống hồ hiện tại cậu còn chưa thể từ bỏ được.

Lão nguyên soái cười khẽ một tiếng.

“Ta cũng đã xem phát sóng trực tiếp diễn tập quân huấn của con.”

“Con không lừa được ta.”

“Đối với con mà nói.”

“Gánh vác một phần trách nhiệm hẳn là so với từ bỏ nhẹ nhàng hơn nhiều đi.”

Cố Hoàn nhẹ rũ mi, trong đôi mắt loé lên tia giãy giụa nào đó.

Tâm trạng hiện tại của cậu đã không giống với ba tháng trước, suýt chút nữa chết một lần, khiến cậu hiểu rõ chuyện ảo tưởng chỉ dựa vào từ chức là có thể rời đi này của mình quả thực là ý nghĩ kỳ lạ.

Gia nhập nơi này, đi từng bước một vì con đường mưu sinh của chính mình có lẽ là lựa chọn càng tốt hơn.

Nhưng mà gia nhập nơi này, liền đại biểu cậu bắt đầu phải suy xét càng nhiều về chuyện của nguyên chủ, những người có quan hệ với nguyên chủ sẽ nghĩ như thế nào. Đây là bí mật cậu không thể nói, cũng không biết khi nào mới có thể mở miệng được.

Hàng mi dày cụp lại cực kỳ sâu, thật lâu sau sau mới ngước mắt lên, dùng giọng nói không chút lên xuống hỏi một câu chẳng liên quan gì đến chuyện này.

“Nếu không thể tránh được chiến tranh xảy ra, ngài sẽ ở tuyến đầu chiến trường sao?”

“Đương nhiên.” Nguyên soái trả lời.

Một tia nhẹ nhõm hiện lên trong đôi mắt vàng của Cố Hoàn.

“Như vậy, con sẽ tranh thủ đứng ở phía sau ngài.”

Cậu chỉ có thể so với hiện tại, so với nguyên chủ, so với tất cả mọi người làm càng tốt hơn một ít, mới có thể đền bù phần thua thiệt này.

“Đứa trẻ ngoan.”

“Nếu sau khi Tinh Lẫm tỉnh lại biết chuyện này, cũng nhất định sẽ phi thường vui mừng.” Lão nguyên soái vỗ tay thở dài.

Trong phòng bệnh yên tĩnh một hai giây, người trên giường đột nhiên chống cánh tay ngồi dậy, thanh âm gian nan hỏi. “Thầy, người nói ai.”

“Chử Tinh… Điện hạ, hắn đã trở về rồi sao?”

Mặt Cố Trạch Hải lộ vẻ kinh ngạc, “Chẳng lẽ không có người nói cho con, con và Tinh Lẫm là được phát hiện cùng nhau sao?”

Thượng tướng tóc đen ngồi trên giường bệnh mím đôi môi khô khốc, khàn giọng nói, “Không…” Không ai nói cho cậu biết.

“Aiz, bọn họ cũng là sợ con tự trách chính mình.” Cố Trạch Hải thở dài một hơi, “Nhưng mà lựa chọn của Tinh Lẫm là tuyệt đối chính xác. Nếu Tinh Lẫm đứa nhỏ này không đem tất cả nguồn năng lượng đang có dùng để mở nguồn năng lượng trên vòng bảo hộ, con khả năng đã sớm bỏ mạng ở trùng động rồi.”

Vừa nói, ông vừa bật màn hình chiếu ba chiều trong phòng bệnh cho Cố Hoan không biết.

Cố Hoàn ngẩng đầu nhìn màn hình.

Các phương tiện truyền thông đang phát sóng các sự kiện chính của tuần qua.

“Báo chí hoàng thất đưa tin.”

“Chử Tinh Lẫm điện hạ cùng Cố Hoàn thượng tướng được phát hiện trên hành tinh gy224 lúc 3:37 chiều ngày 24 tháng 4 năm 2020.”

“Theo người phát hiện tường thuật, trong sự cố lần này, bởi vì cơ giáp rơi xuống không có bất luận thao tác cứu vãn gì mà cứ thế lao xuống, hiện trường vô cùng bi thảm, may mà, hai nhân vật quan trọng đều may mắn thoát nạn, xung quanh cũng không có thương vong.”

“Tạm thời cập nhật, Cố Hoàn thượng tướng đã tỉnh lại trong bệnh viện lúc 5:50 sáng nay, nhưng tình trạng của Điện hạ vẫn chưa rõ, chúng tôi sẽ tiếp tục theo dõi đưa tin.”

Con ngươi trong đôi mắt vàng đột ngột co rút lại.

Chử Tinh Lẫm… cứu cậu?