Chương 24

[ Thượng tướng thật sự thích cái danh hiệu này sao? ]

[ học sinh đều đã nói như vậy còn có thể có là giả được sao, người giành hạng nhất của huấn luyện viên đáng yêu nhất lúc trước là ai thế? ]

[ là phó quan của Cố Hoàn tướng quân, hình như tên là Việt Dương. ]

[ Đồng tình với anh ấy ba giây, không, hai giây là được rồi. ]

Ở trong phát sóng trực tiếp, sau hai giây Nhϊếp Xuyên nói tướng quân của bọn họ muốn danh hiệu huấn luyện viên đáng yêu nhất.

Mọi người liền thi nhau bỏ phiếu cho Cố Hoàn gây ra bạo toàn quang võng, giành được vị trí thứ nhất với lợi thế áp đảo.

Việt Dương không để ý hạng nhất này, dù sao trước khi chuyện này xảy ra cậu ta cũng đã đem phiếu bầu cho tướng quân của bọn họ, hơn nữa cậu ta còn có việc phải làm.

Ví dụ như, áp tiểu tử Nhϊếp Xuyên này đến phòng tạm giam.

Nguyên nhân là…… Ảnh hưởng đến quân dung quân kỷ (*).

(*) Quân dung quân kỷ: hình ảnh và kỷ luật của quân đội

Loại chuyện đem tấn banner của tướng quân quấn quanh eo, cậu ta thật sự có thể làm ra được, hơn nữa lại là còn ở trong phát sóng trực tiếp có hơn trăm triệu người theo dõi nữa chứ!

Đang đi trên lối nhỏ trong tinh hạm, Nhϊếp Xuyên ngẫu nhiên nhìn thấy một người mặc áo trắng blouse đi ngang qua, cùng cậu ta huýt sáo một cái.

“Hắc, tôi biết cậu, cậu là trị liệu sư tinh thần cho tướng quân.”

Lâm Thư Ngôn không nói gì nhìn cậu ta một cái, coi như không nhìn thấy trực tiếp đi ngang qua.

Dù sao việc người này làm toàn bộ người tinh tế đều thấy được, cực kỳ ngốc nghếch.

“……”

Nhϊếp Xuyên chọc chọc Việt Dương bên cạnh.

“Thầy thấy được không? Cậu ấy rất đẹp, là kiểu em thích a.”

“…… Câm miệng, phải vào phòng tạm giam rồi, đừng phát ngốc nữa, cậu còn bản kiểm điểm mười nghìn chữ phải viết đấy.”

“Giáo quan Việt Dương, thầy không phải là bởi vì hạng nhất bị tướng quân cướp mất nên đang tức giận đấy chứ.”

“Cậu bị ngốc à! Tôi đã bỏ phiếu cho tướng quân!”

“Quân doanh này nếu như có một người không bỏ phiếu cho Cố tướng quân, vậy nhất định là Thương Hà!”

…………

Bị Việt Dương nhắc mãi Thương Hà đột nhiên hắt xì một cái, đúng lúc Lâm Thư Ngôn đi vào, liền vẫy tay với cậu ta.

“Thư Ngôn, tôi luôn cảm thấy có người ở sau lưng nói xấu tôi, đúng là âm hồn bất tán mà.”

“Cậu tới gần chút nữa mới có thể có nhân khí.”

“Nha.”

“Bên ngoài đang bàn tán gì thế, náo nhiệt như vậy.” Thương Hà một vừa đọc sách vừa hỏi.

“Mọi người đều đang chúc mừng tướng quân vượt xa số phiếu bầu trong danh sách huấn luyện viên đáng yêu nhất.”

“Bác sĩ Thương, thầy chắc là còn chưa bỏ phiếu cho tướng quân đi, không bằng chúng ta cùng nhau tham gia nhé.” Lâm Thư Ngôn đề nghị nói.

Thương Hà bị sách che khuất mặt ứng phó nói, “Bỏ phiếu? tôi không biết.”

“Em có thể dạy thầy.”

“Nói ít một chút được không, cậu không phải là tới hỗ trợ sao? Còn không nhanh làm việc đi.” Tức giận mở sách ra, Thương Hà trừng mắt nhìn Lâm Thư Ngôn một cái.

Lâm Thư Ngôn có chút cạn lời nhìn Thương Hà.

Cũng không biết vừa rồi là ai bắt đầu trước a, sao cuối cùng lại trách ngược lại mình chứ?

Nhưng ai bảo đối phương là thầy, thầy ấy nói sao thì là thế đi. Lâm Thư Ngôn thành thật bắt đầu sắp xếp lại đồ trên bàn.

Thấy Lâm Thư Ngôn không nói tới chuyện bỏ phiếu nữa, Thương Hà mới thở phào nhẹ nhõm, lại cầm lấy sách đọc tiếp.

Vô nghĩa, anh đương nhiên không thể để Lâm Thư Ngôn dạy cách bỏ phiếu như thế nào được, như vậy sẽ bại lộ sự thật là anh đã bỏ phiếu cho Cố Hoàn!

Anh là người tỉnh ngộ sớm nhất trong đội đặc vệ của Thái Tử.

Nếu điện hạ đã có thể không so đo hiềm khích trước đây, một lần nữa kết giao, tín nhiệm Cố Hoàn tướng quân, anh đương nhiên cũng có thể.

Nhưng mà biểu hiện trực tiếp ra ngoài như vậy, anh không cần mặt mũi sao?

…………

Khi Cố Hoàn đang ngồi ở trong văn phòng của mình, có chút hoài nghi nhân sinh.

Bởi vì lúc cậu tới nơi này rõ ràng không muốn khiến người khác chú ý.

Chuyện này ban đầu không phải nên là vai chính ở trong đám học sinh của trận diễn tập này thể hiện ra ưu thế của chính mình sao? Sao đến cuối cùng tin tức chiếm cứ trên trang báo tinh tế lại thành mình chứ.

Bất đắc dĩ mà lướt qua giao diện quang não, Cố Hoàn ngồi ở văn phòng chờ đợi trong chốc lát, nghe được tiếng đập cửa.

“Tiến vào.”

“Tướng quân, thứ mà ngài nói lúc trước tôi đã mang tới cho ngài rồi.”

Sĩ quan mặc quân trang màu đen, giơ hai tay, cúi đầu dâng lên một cái hộp kim tự tháp màu vàng.

Cố Hoàn nhận hộp kim tự tháp, yên lặng gật đầu. “Rất tốt.”

“Thi thể của Trùng tộc đã đốt sạch chưa?”

“Đã làm theo mệnh lệnh của ngài.” Thuộc hạ trả lời nói.

Cậu ta là thành viên của đội thu dọn chiến trường.

Làm theo mệnh lệnh của Cố Hoàn, sau khi từ trong thi thể của Trùng tộc tìm thấy thứ này, liền lập tức đốt cháy toàn bộ thi thể Trùng tộc.

Cậu ta không biết tại sao trong thi thể của Trùng tộc sẽ có loại đồ vật này, trước kia vì sao chưa từng phát hiện qua.

Cậu ta không biết, kỳ thật Cố Hoàn cũng không quá hiểu rõ.

Dựa theo miêu tả trong sách, kim tự tháp màu vàng này chính là “Tọa độ” mà hoàng thúc dùng để khống chế Trùng tộc.

Chỉ cần cắm vật nhỏ này vào Trùng tộc, Chử Phong Uyên mới có thể điều khiển.

Cố Hoàn nâng tay lên.

Màu vàng sẫm phản chiếu trong con ngươi của cậu, hai màu tương tự dung hợp vào nhau, phát ra ánh sáng nhàn nhạt, Cố Hoàn sững sờ mà nhìn tinh thể trong tay, mãi cho đến khi thuộc hạ phát hiện có gì đó không ổn liền gọi cậu, mới hồi phục tinh thần.

Cố Hoàn trầm ngâm nói.

“Chuyện này không được nói cho bất kỳ ai.”

“Vâng, tướng quân.”

Sau khi thuộc hạ rời khỏi, Cố Hoàn vẫn không nhịn được lấy kim tự tháp ra nhìn xung quanh, nhưng mà lần này chuyện gì cũng không có xảy ra.

Giống như lúc trước tất cả đều là ảo giác.

Cố Hoàn trầm tư trong chốc lát, đem tinh thể thu vào trong nhẫn không gian, không lâu sau, một tin nhắn trong quang não hiện lên trước mặt cậu.

Đó là một lời mời gọi video.

Đường truyền không ổn định mà chập chờn, Cố Hoàn đứng lên, vươn tay thả ra hình ảnh, ở trong thực tế ảo xuất hiện một người đàn ông tóc dài thẳng màu vàng, khóe miệng như cũ treo lên nụ cười ôn nhu, thậm chí có phần khiến người khác cảm thấy có chút sởn tóc gáy.

“Thân ái, đã lâu không gặp, tình trạng của cậu sao rồi?”

“Cảm ơn công tước đại nhân quan tâm, trạng thái của tôi không tồi.”

Cố Hoàn đáp lại nói.

Tinh thần lực vững vàng, mức độ tin tức tố cao hơn so với bình thường, nhưng mà ở trong mức độ cậu có thể tự khống chế được. Trạng thái thật sự không tồi.

Nghe Cố Hoàn nói, Chử Phong Uyên cho rằng cậu lại đang cậy mạnh.

Vị công tước mặc áo tắm dài màu đỏ một tay cầm ly rượu vang đỏ, thở hổn hển mà bật cười, một tay như đang trêu đùa chạm vào khuôn mặt khỏe mạnh và tỏa nắng của sủng vật "cừu hai chân" bên cạnh.

“A Hoàn, nếu thật sự chịu không nổi, không cần phải luôn kìm nén, sa vào du͙© vọиɠ cũng không phải là chuyện gì xấu cả.”

“Cùng lắm thì…… lúc đánh dấu kết thúc, thì gϊếŧ luôn Alpha đó đi.”

“……”

Cố Hoàn hơi hơi nhíu mày.

Nhìn thấy vẻ mặt chán ghét của Cố Hoàn, hoàng thúc bên môi mỉm cười càng sâu, tay đùa bỡn sủng vật cũng dừng lại, chống cằm.

“Ngay trước cuộc gọi video này, ta mới biết được người của Kim Trì đã làm gì ở trong yến hội của cậu, ta thật sự không nghĩ tới, hắn ta cư nhiên là ếch ngồi đáy giếng, bụng dạ hẹp hòi, thích gây chuyện thị phi, là do ta nhìn lầm hắn ta rồi.”

“……”

Cố Hoàn biết ông ta vì sao đột nhiên lại cùng Kim Trì phủi sạch quan hệ.

Bởi vì Kim Trì bị tố giác nặc danh.

Lý do là —— bán thuốc kí©h thí©ɧ tin tức tố phi pháp hơn nữa còn ngầm kinh doanh lừa bán Omega.

Kim gia giúp Kim Trì đem chuyện này chôn đặc biệt sâu, ngay cả người của Thái Tử lúc trước cũng không biết có chuyện này.

Nếu không phải cậu ở trong yến hội gặp phải Omega bị kí©h thí©ɧ phát tình, cậu cũng sẽ không nghĩ đến cùng Sở Lẫm đi điều tra thuốc kí©h thí©ɧ tin tức tố trên tay Kim Trì là từ đâu tới.

Vốn dĩ chỉ là muốn điều tra người bán thuốc kí©h thí©ɧ tin tức tố có liên quan gì đến Kim Trì hay không, không nghĩ tới khi điều tra, liền phát hiện bản thân Kim Trì chính là người bán đó.

Cậu và Sở Lẫm đã đem chứng cứ nộp lên cho toà án tinh tế một thời gian rồi, nhưng mà hôm qua mới vừa lập án, công bố với công chúng.

Cũng may, mặc dù tin tức được đưa ra hơi muộn, nhưng mà phản ứng sau đó mà nó gây ra rất đáng kinh ngạc.

Kim Trì đã trở thành một ví dụ điển hình về quý tộc lạm dụng đặc quyền, giao dịch tiền quyền, hãm hại người thường, khiến cho toàn bộ Omega trên tinh tế phẫn nộ, cùng Cố Hoàn được đưa tin vì là huấn luyện viên đáng yêu nhất không giống nhau, hắn ta chiếm đầu trang nhất của tất cả các sách giáo khoa tiêu cực trong phần pháp lý của toàn bộ Tinh Võng.

Nguyên soái? Chỉ sợ cả đời này cũng không làm được.

“Nếu biết hắn ta là loại tiểu nhân này, ta tuyệt đối sẽ không mặc kệ để hắn ta cáo mượn oai hùm.” Thanh âm của công tước mang theo vài phần lạnh lẽo.

“Cảm ơn công tước đại nhân.” Cố Hoàn hơi hơi gật đầu.

Đây là mã hậu pháo (*) gì vậy.

(*) Mã hậu pháo: Nói muộn rồi, sự việc đã xảy ra rồi mới nói.

Biết Kim Trì gây ra chuyện bị người ta phát hiện mới không đau không ngứa nói hai câu như vậy, Cố Hoàn biết Chử Phong Uyên ra vẻ đạo mạo, cũng biết ý đồ của ông ta tuyệt đối không chỉ có như thế, cho nên yên lặng lắng nghe.

Chử Phong Uyên quả nhiên rất nhanh chuyển đề tài.

“Con Trùng tộc kia thoạt nhìn rất nguy hiểm, còn may nơi đó có quân đoàn cơ giáp của cậu.”

“Đúng rồi.”

“Vậy thi thể của Trùng tộc kia đâu, hiện tại còn đang ở nơi đó sao? Ta đối nó cảm thấy rất hứng thú.”

Cố Hoàn đầu tiên là cau mày, rồi sau đó cúi đầu thật sâu xin lỗi.

Môi mím chặt, như thể đã làm điều gì đó không thể tha thứ.

“Tôi không biết công tước đại nhân sẽ đối với loại ác…… Đồ vật này cảm thấy hứng thú. Thời điểm thu dọn chiến trường đã phái người thiêu rồi.”

Cậu chính là sợ Chử Phong Uyên sẽ muốn thi thể của Trùng tộc để lấy lại tinh thể kia, cho nên mới làm bộ cái gì cũng không biết mà thiêu cháy toàn bộ thi thể Trùng tộc.

“Thiêu?” Chử Phong Uyên nhẹ lẩm bẩm một tiếng, khóe môi nhếch lên một hồi, sau đó nhẹ giọng nói. “Thói ở sạch của cậu lại tái phát rồi.”

“……”

Cố Hoàn cả người nửa quỳ xuống.

“Rất xin lỗi, công tước đại nhân.”

“Không phải chuyện quan trọng, đây cũng là quy định của liên minh đế quốc, cậu không làm gì sai.”

Chử Phong Uyên cười mà không nói, trong mắt không thấy rõ cảm xúc.

“Nếu đã như thế, cậu nghỉ ngơi cho tốt đi.”

Ông ta nhẹ phất phất tay, đem cuộc gọi này tắt đi.

Cố Hoàn nhìn tinh điểm biến mất ở không trung.

Đôi lông mày lạnh lùng cau lại với nhau.

Cậu không biết mình có vượt qua được tầng này hay không, lưu lại tinh thể hiển nhiên là hành động rất mạo hiểm, nhưng cậu cần phải lưu lại cái tinh thể này, coi như là át chủ bài cuối cùng cho mình.

…………

Ngày mai cậu sẽ phải giả chết, cao chạy xa bay.