Chương 21: Xác định quan hệ

Ban đêm.

Khi các học sinh trong diễn tập đang nghỉ ngơi, bên trong quân hạm cũng tổ chức một buổi tiệc chiêu đãi.

Cố Hoàn không thích một số người, nhưng cũng phải làm hết lễ nghĩa của chủ nhà. Đầu bếp ở đại sảnh chuẩn bị tiệc tối phong phú, các giáo quan Trường Quân Đội đệ nhị, còn có một số phóng viên cố ý tới, đều tập trung ở đại sảnh dùng cơm, rất nhiều học sinh bởi vì không chịu được đói nên đầu hàng cũng được đưa tới phòng nghỉ dùng cơm.

Trong đại sảnh đông đúc như vậy, Cố Hoàn lại tìm chỗ tương đối yên tĩnh núp vào, nhưng cho dù trốn cũng vô dụng, cậu ở nơi nào, sự chú ý của mọi người liền ở đấy, giống như nam châm, hấp dẫn tầm mắt của mọi người.

Chỉ cần cẩn thận quan sát phương hướng mà mọi người đang chú ý, là có thể tìm được cậu.

Chử Tinh Lẫm chính là dựa vào điều này, ở trong góc tìm được Cố Hoàn.

Chống lên vách tường ghế sô pha, đưa cho Cố Hoàn một cốc nước cam.

Cố Hoàn yên lặng nhìn cốc nước cam trong tay hắn, không rõ hắn từ chỗ nào nhìn ra bản thân mình thích uống loại đồ uống này.

Như là từ khuôn mặt vô cảm của Cố Hoàn nhìn ra được tia bất mãn, Chử Tinh Lẫm tự mình lắc lắc cái cốc, “Cậu không uống được rượu.”

“Cậu hẳn là còn nhớ rõ đi, lần trước cậu uống một ngụm liền say đó.”

Trong mắt Cố Hoàn nhanh chóng gợi lên một gợn sóng, lại như ngừng lại ở cái cốc đối phương đưa qua.

Duỗi tay cầm lại đây, hơi hơi nhấp một ngụm, khẽ nhíu mày, rồi đặt xuống.

Cậu không phải rất thích đồ ngọt.

“Nói đến lần trước.” Cố Hoàn ngẩng đầu nhẹ giọng hỏi, “Anh có phải sau đó cùng tôi nói gì đó hay không.”

Chử Tinh Lẫm ánh mắt khẽ chuyển, nhìn chằm chằm vào đôi mắt kia, lại không khỏi chú ý tới đôi môi của cậu, bị đồ uống thấm vào thoạt nhìn trông rất ngọt.

Sau khi phát giác ra chính mình nghĩ gì, Chử Tinh Lẫm theo bản năng mà né tránh ánh mắt của Cố Hoàn.

“Không có gì.”

Nhìn biểu cảm của Chử Tinh Lẫm, Cố Hoàn khẽ cau mày.

Đáp án này của hắn, ngược lại làm cậu cảm thấy mình có thể là đã nói gì đó.

Chính là lần trước bỏ lỡ, đối phương liền không muốn nói cho cậu nữa.

Chử Tinh Lẫm cầm rượu, ngồi xuống sô pha bên cạnh Cố Hoàn, góc độ vừa vặn nghiêng về phía Cố Hoàn, thân hình cường tráng khiến Cố Hoàn trông càng mảnh khảnh tinh tế, con ngươi màu xanh thâm thúy có chút lơ đãng, có chút thăm dò. “Gần đây, chúng ta có phải nên một lần nữa xác định lại một chút về quan hệ của chúng ta hay không.”

Cố Hoàn không để ý tới hắn, hắn liền lầm bầm một mình.

“Chúng ta đại khái…… Có thể tính là bạn bè đi.”

Trầm mặc một lát, thượng tướng hơi mở miệng, lập lại lời Sở Lẫm nói. “Bạn bè?”

Nhắc tới từ này, Cố Hoàn có chút cảm giác như đã qua mấy đời rồi.

Đời trước, là một bán tinh linh hi hữu, cậu chỉ vì sinh tồn mà dốc hết toàn lực, có rất nhiều "bạn bè" vì đủ loại tâm tư mà cố ý kết giao, bị phản bội, đủ để khiến người bình thường chết qua vô số lần, vì để không bị người khác phản bội nữa, cậu dứt khoát dưỡng thành thói quen cảnh giác và không gần gũi với người khác.

Bạn bè.

Đây là một từ đang dần xa lạ với cậu.

Cậu không thừa nhận cũng không phủ nhận, hơi nhướng mày hờ hững nhìn Chử Tinh Lẫm.

“Tôi cho rằng anh còn nhớ rõ, anh vẫn luôn uy hϊếp tôi.”

Nó được chôn gần tim, một vật nhỏ cỡ một cái chấm chôn sâu trong da.

Cậu vốn dĩ muốn để Tiểu Linh giúp mình kiểm tra một chút xem thứ đó dùng để làm gì.

Nhưng mà Sở Lẫm nói với cậu, nếu tùy tiện kiểm tra vật đó, khả năng sẽ dẫn đến hậu quả không thể tưởng tượng được. Thế cho nên cậu đã dừng lại ý nghĩ đó.

“Thật tuyệt tình.” Chử Tinh Lẫm hơi hơi dùng ngón trỏ chống cằm, nghĩ đến mục đích của thiết bị, hắn thấp giọng nói nhỏ “Nói như thế nào thì cũng là vì an toàn mà thôi.”

Cố Hoàn cũng nghe thấy Chử Tinh Lẫm lẩm bẩm, nhưng mà cậu cho rằng an toàn này, là sợ cậu uy hϊếp đến hắn, uy hϊếp đến Thái Tử, cho nên mới không động tâm với hai chữ "bạn bè".

Khi Cố Hoàn đang dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cốc thủy tinh, một tia phản chiếu lập tức thu hút sự chú ý của cậu.

Cố Hoàn nhướng mày.

Lâm Thư Ngôn?

Cậu ta sao lại chạy tới nơi này.

Cố Hoàn đứng lên, dùng tinh thần lực ở giữa sân quét qua một vòng, quả nhiên phát hiện Thương Hà ở đây.

Tuy rằng chuyện của Diệp Tề Ngạn đã được giải quyết, nhưng mà bởi vì Lâm Thư Ngôn ở phương diện trị liệu tinh thần lực cực có thiên phú, cho nên vẫn đang theo Thương Hà học tập, Cố Hoàn cũng liền mở một mắt nhắm một mắt cho qua, bởi vì trong truyện Lâm Thư Ngôn vốn dĩ sẽ trở thành một trị liệu sư tinh thần lực vĩ đại, có hai người bọn họ ở bên cạnh, cậu cầu còn không được.

Nhưng mà… bữa tiệc hôm nay người tới cũng không phải là tốt đẹp gì, Thương Hà sao lại đem Lâm Thư Ngôn tới đây.

Xuất phát từ nhận thức đối vai chính = có thể gây chuyện thị phi, khiến Cố Hoàn không chút nghĩ ngợi trực tiếp đuổi theo hướng Lâm Thư Ngôn rời đi.

Chử Tinh Lẫm thấy Cố Hoàn đứng lên, cũng cau mày, đặt ly rượu xuống, đi theo.

Đi qua hành lang yên tĩnh, lúc Cố Hoàn nhìn thấy Lâm Thư Ngôn cậu ta đang đứng ở góc tường.

Phòng đó là phòng nghỉ cố ý chuẩn bị cho Kim Trì.

Mặc dù trình độ khống chế tinh thần lực của Lâm Thư Ngôn không mạnh bằng Cố Hoàn, nhưng tinh thần lực của cậu ta cũng đủ để nghe được điều gì đó khi cách một bức tường.

Vẻ mặt của cậu ta giống như rất hoảng sợ, chân mềm nhũn căn bản không nhúc nhích được.

Cố Hoàn điều khiển tinh thần lực, thấy người trong phòng đã phát hiện hình như có người ở bên ngoài nghe lén, tay đã đặt lên trên cửa.

Lập tức lao lên, kéo tay Lâm Thư Ngôn lại, một tay kéo Lâm Thư Ngôn sang một bên, ấn ở trên tường, giọng nói lạnh băng.

“Cậu sao lại tới nơi này.”

Kim Trì từ trong cửa đi ra, khi Chử Tinh Lẫm đi qua hành lang, vừa vặn nhìn thấy một màn này.

“Tướng quân……”

Lâm Thư Ngôn chưa kịp thu lại biểu cảm hoảng sợ, đã bị Cố Hoàn nói cho sững sờ.

“Omega không nên tới nơi này.”

“Cậu dục cầu bất mãn như vậy sao?”

Hả? Lâm Thư Ngôn không nói nên lời.

Cố Hoàn đối mặt với Lâm Thư Ngôn, trong vẻ mặt lạnh băng áp chế lửa giận, một tay chỉ về phía Chử Tinh Lẫm.

“Sao cậu còn tìm tới tận nơi này?”

Cằm Lâm Thư Ngôn vẫn không thể nhặt lên được.

Ha?

Chử Tinh Lẫm phản ứng cực nhanh, phát giác Cố Hoàn đang nói hươu nói vượn, hắn nhìn Kim Trì đang lao ra khỏi cửa, mở hình thức phối hợp, ngay lập tức đi về phía Cố Hoàn đang giữ Lâm Thư Ngôn, mạnh mẽ kéo tay Cố Hoàn ra, hơi nhíu mày, lông mày sắc bén lập tức tăng thêm chút nguy hiểm.

“Thượng tướng, tôi kính ngài một tiếng thượng tướng, ngài có thể không cần uy hϊếp Thư Ngôn hay không, cậu ấy được tự do lựa chọn người mình thích.”

Cái tên Lâm Thư Ngôn là Thương Hà nói cho hắn. Vừa lúc có tác dụng.

“……”

Nhìn hai Alpha chen lấn ở đây, Lâm Thư Ngôn rất bối rối.

Cậu ta cũng đọc tiểu thuyết Mary Sue về Omega, nhưng mà trong tiểu thuyết cũng không dám viết như vậy a.

Kim Trì đi ra cửa nhìn thấy tình huống như vậy, đầu tiên là có chút nghi ngờ rồi sau đó liền bừng tỉnh ngộ.

Anh ta vừa mới cùng công tước nói chuyện, đột nhiên ngửi được một chút mùi tin tức tố của Omega, cho rằng có người nghe lén mới ra xem. Nhưng mà anh ta đã nhìn thấy cái gì?

Cố Hoàn đang cùng người khác đoạt một Omega.

Trách không được lúc trước khi anh ta điều tra bọn họ, đều nói Cố Hoàn chán ghét Sở Lẫm, quan hệ của hai người rất kém, hoá ra là bởi vì hai người bọn họ là tình địch.

“Để ý đến Omega mà các cậu xem trọng đi, đừng để cho cậu ta chạy lung tung.” Kim Trì cười lạnh một tiếng, từ trong cửa đi ra, ngẩng cao đầu rời đi.

Đoạt Omega? Cậu sao có thể làm chuyện vô liêm sỉ như vậy, cậu muốn Omega, sẽ có rất nhiều người tới nhào vào trong ngực nhé.

Thấy Kim Trì đi rồi.

Cố Hoàn nhìn Sở Lẫm đang nắm lấy cổ tay mình.

Chử Tinh Lẫm bất tri bất giác ngoan ngoãn mở ngón tay ra, giống như là cái gì cũng không xảy ra.

Lâm Thư Ngôn trái phải nhìn hai vị huấn luyện viên đứng bên cạnh, có chút không rõ.

Quan hệ của bọn họ đến cùng là tốt hay là không tốt.

…………

Cố Hoàn đưa cho Lâm Thư Ngôn một cốc trà nóng, rót cho mình một cốc cà phê, còn Chử Tinh Lẫm đang đứng dựa vào ven tường.

Bởi vì trên đầu học sinh này còn mồ hôi, có thể thấy được là bị doạ rồi, hai tay ôm cốc trà, còn đang phát run.

“Cậu sao lại muốn đến chỗ đó.”

Lâm Thư Ngôn mím môi, “Em nghe Diệp Tề Ngạn nói, ngài nói cho anh ấy, chuyện ngày đó có thể là do Kim Trì tướng quân làm, nhưng người làm điều đó đã bị “diệt khẩu”, ngài không thể truy cứu trách nhiệm của Kim tướng quân…… em không muốn buông tha cho người xấu.”

“……”

Cố Hoàn phái người nói cho Diệp Tề Ngạn, chẳng qua là vì cảm thấy không nên giấu giếm Diệp Tề Ngạn, không nghĩ tới, anh ta lại đem chuyện này nói cho Omega bên cạnh cậu.

Nhân vật chính nếu gặp phải chuyện gì, động não mà nghĩ cũng biết chuyện có bao nhiêu lớn, người đọc qua tiểu thuyết đều hiểu rõ.

Lâm Thư Ngôn trông có vẻ điềm tĩnh, thật không hổ là bạn đời tương lai của Nhϊếp Xuyên, đây đúng là băng bao hỏa ngoài lạnh trong nóng.

Cố Hoàn nhíu mày, lạnh lùng nói. “Chuyện này không cần nhúng tay vào nữa.”

Nếu cậu bị người ta tính kế, chính cậu tự giải quyết là được.

Không cần học sinh của mình vì mình làm cái gì cả.

Hơn nữa sau khi Sở Lẫm biết được chuyện của Kim Trì, liền cùng cậu hợp tác, Kim gia kỳ thật vốn dĩ chính là một trong những trụ cột tài chính đằng sau của hoàng thúc, chẳng qua lúc này sau khi Thái Tử xảy ra chuyện, bọn họ hoàn toàn bại lộ lòng tham của chính mình, người của Thái Tử vẫn luôn muốn diệt trừ gia tộc đã trở thành u ác tính chiếm cứ ở đế quốc, mà cậu muốn cho Kim Trì một cái giáo huấn, hai người bọn họ ở phương diện này ý kiến còn rất thống nhất.

Sau khi cùng Sở Lẫm hợp tác, bọn họ còn đào sâu ra một số chuyện chọc vào tử huyệt của Kim Trì hơn so với chuyện làm Omega phát tình trong yến hội. Không phải cậu không muốn giải quyết Kim Trì, mà là vì quá trình điều tra liên quan đến giai đoạn sau, nếu không thể cho hắn ta một đòn chí mạng, rất có khả năng sẽ rút dây động rừng, thế cho nên cậu vẫn luôn lạnh nhạt với Kim Trì.

“Cậu nhanh về phòng của Omega đi.” Kim Trì tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt, đây chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

“Tướng quân! Không, em không thể đi về trước! Thầy nghe em nói, em nghe được một chuyện rất nghiêm trọng phi thường nghiêm trọng!” Lâm Thư Ngôn đột nhiên ngẩng đầu lên.

Cố Hoàn cau mày càng sâu. “Làm sao vậy?”

“Kim Trì tướng quân nói, ngày mai sẽ có Trùng tộc xuất hiện ở trong sân diễn tập.”

“Ngài ấy sẽ không phải nói thật đấy chứ.”

Lúc Lâm Thư Ngôn nói đến Trùng tộc không khỏi có chút sợ hãi, thanh âm phát run.

Trong những năm gần đây kể từ sau khi vòng bảo hộ năng lượng ra đời, Trùng tộc đã dần dần tách khỏi hiện thực của mọi người, trở thành những câu chuyện khủng bố và sự tồn tại giống như cơn ác mộng.

Khi nghe được Lâm Thư Ngôn nhắc tới Trùng tộc, không khí nháy mắt trở nên có chút nặng nề.

Cố Hoàn không nói nữa, trầm mặc một lúc, ngón tay mảnh khảnh nắm chặt cốc cà phê, nhấp một ngụm, chất lỏng ấm nóng chảy xuống cổ họng, sưởi ấm trái tim đang chấn động của cậu, cậu mới nhướng mày trấn an nói.

“Yên tâm. Sẽ không có việc gì.”

Omega nghe thấy tướng quân mình tín nhiệm nói như vậy lập tức an tâm, nhưng ánh mắt Chử Tinh Lẫm lại khẽ động.

Cố Hoàn nói, sẽ không có việc gì.

Nhưng mà cậu không nói, Trùng tộc sẽ không xuất hiện.

…………

Sau khi Lâm Thư Ngôn được đưa trở về.

Cố Hoàn trở lại phòng của mình mới phát hiện Sở Lẫm còn chưa đi.

Không thể không nói.

Mấy lần liên tiếp, chỉ cần cậu và Sở Lẫm ở cùng một chỗ liền sẽ không có chuyện tốt xảy ra.

Cho nên nhìn thấy Sở Lẫm vẫn ở đây, trong lòng cậu vô cớ sẽ có chút không được tự nhiên.

Nhưng mà lúc này, hắn tuyệt đối là người thích hợp nhất để thảo luận tình hình.

Quả nhiên, Cố Hoàn còn chưa kịp mở miệng, Alpha im lặng ở ven tường liền hỏi. “Tin tức về Trùng tộc, cậu thấy thế nào.”

Cậu thấy thế nào.

Kim Trì đương nhiên không có khả năng ra lệnh cho Trùng tộc tàn sát bừa bãi, nhưng mà Chử Phong Uyên tuyệt đối có.

Hai chân Cố Hoàn vắt chéo ngồi trên sô pha, vừa lúc đối diện với Chử Tinh Lẫm, còn ngươi màu vàng sóng ngầm kích động, không nói gì.

Chử Tinh Lẫm hơi mấp máy môi, “Cũng phải, có người có thể dự đoán được Trùng tộc sẽ xuất hiện ở đâu, đây là chuyện đáng sợ cỡ nào, sao có thể là sự thật, gần đây bịa chuyện càng ngày càng phi thực tế.”

Cố Hoàn biết Sở Lẫm muốn nghe vài lời từ trong miệng cậu.

Nếu cậu muốn rời khỏi nơi này, thì không thể nhúng tay vào loại chuyện này, Chử Phong Uyên chưa bao giờ nói với nguyên chủ bất cứ điều gì về trùng triều, cậu cũng nên biểu hiện không biết gì đối với chuyện này.

Nhưng mà cậu nguyện ý bảo vệ những học sinh hiện tại đang đi theo mình, nói nhiều thêm chút chuyện.

“Chúng ta cần phải coi đây là một khả năng.” cậu lạnh lùng nói.

Chử Tinh Lẫm vẻ mặt nghiêm túc, tiếp tục nghe Cố Hoàn nói.

“Nhưng Trùng tộc thể tích khổng lồ… Tuyệt đối không thể là xuất hiện đột ngột, Trùng tộc nhất định là đã sớm mai phục ở trận diễn tập.

“Chỉ là bọn họ không để lộ tung tích của Trùng tộc với flycam mà thôi.”

Nếu không thể ở trong màn hình tìm được hình ảnh của Trùng tộc, thì sẽ không thể tạm dừng diễn tập.

“Tôi có biện pháp.”

Cố Hoàn hơi giơ ngón trỏ chống cằm lên, lướt nhẹ qua gò má.

“Phải mượn một chút lực lượng hacker của anh.”

Cố Hoàn cảm thấy hai người bọn họ không lý do mượn thế lực của nhau thì không tốt lắm, cho nên cố ý bổ sung nói. “Nếu anh cũng giống tôi muốn bảo vệ học sinh.”

“Được.”

Sở Lẫm trả lời ngắn gọn và nhanh chóng, dường như có ý bảo cậu cần thì cứ việc lấy.

Mặt Cố Hoàn khẽ động, không nghĩ tới đối phương lại dễ nói chuyện như vậy.

Là ảo giác của cậu sao?

Người này dường như đối với cậu càng ngày càng tốt.

Cậu ngước mắt lên bắt gặp đôi mắt xanh thẫm kia, có loại cảm giác như bị thiêu đốt, lại dời tầm mắt đi.