Chương 2: “Ống tiêm” tại hiện trường

Mặc dù chưa thể chắc chắn đó có phải là di chứng của nghiện hay không, nhưng quả thực bây giờ cả người Cố Hoàn không có sức lực.

Cậu lảo đảo đứng dậy, tìm vị trí phòng rửa tay trong đống đổ nát, đi tới đó.

Gương trong phòng tắm bị vỡ gần hết, miễn cưỡng có thể thấy được bóng người.

Đây là lần đầu tiên Cố Hoàn nhìn thấy rõ khuôn mặt của thân thể này.

Thế nhưng lại giống y hệt khuôn mặt bán tinh linh lúc cậu ở thế giới ma pháp, chỉ là càng gầy, càng thiếu sức sống.

Cẩn thận xác nhận bộ dạng tiều tụy sau khi "hít thuốc phiện" của mình nhưng không rõ ràng lắm, Cố Hoàn lại cúi đầu, xắn tay áo lên, trong nháy mắt nhìn thấy cánh tay, cậu hít sâu một hơi.

Làn da nhợt nhạt khiến vết kim tiêm xanh tím càng thêm đáng sợ, chi chít khắp cánh tay, thậm chí mạch máu bên dưới cũng bị che lấp không thể nhìn thấy.....

Những việc xảy ra trong video, quả nhiên là thật.

Cố Hoàn lắc đầu bất lực, đem tay áo hạ xuống.

“Mình vậy mà thật sự có thể xuống tay được.”

Nhưng mà.

Cho dù cậu có cố gắng nhớ lại thế nào đi chăng nữa, ký ức liên quan đến chuyện này mà cậu có thể nhớ được đều bị đứt đoạn ở chỗ vị hoàng thúc dã tâm kia, đối phương sẽ cung cấp cho cậu một loại thuốc tiêm, nhưng cụ thể là gì thì cậu cũng không rõ. Bởi vì chỉ cần nghĩ đến điều đó, đầu sẽ gặp đau đớn.

Cố Hoàn khẽ cụp mắt xuống.

Nếu thực sự muốn biết chuyện gì đang xảy ra với chính mình, sợ rằng nhất định phải đi hỏi vị hoàng thúc - Công tước Chử Phong Uyên rồi.

“...”

Nghĩ đến người kia, Cố Hoàn có chút kinh sợ.

Ông ta hoàn toàn là quái vật, khẩu Phật tâm xà cũng không đủ hình dung bộ dạng đáng sợ của ông ta.

Một nhân vật boss phản diện sống đến cuối cùng thì sao có thể là người lương thiện gì.

Nếu như có thể….. cậu thật sự không muốn tiếp xúc với đối phương.

Nhưng mà không tiếp xúc phỏng chừng là không có khả năng. Cho dù cậu không đi tìm vị công tước kia thì vị công tước kia cũng sẽ tìm gặp cậu. Bởi vì trước khi cậu xuyên qua, nguyên chủ đã đem chuyện thái tử mất tích tiến vào hắc động báo cáo cho vị công tước kia.

Một cuộc trò chuyện là không thể tránh khỏi. Tất cả những gì cậu có thể làm là tự bảo vệ mình.

Ngay khi Cố Hoàn đang âm thầm lo lắng cho thân thể của mình. Việc mở thiết bị che chắn an ninh trong phủ tướng quân đã được truyền đến toàn bộ Galin tinh thông qua mạng lưới an ninh tinh tế.

Trong lúc nhất thời, xe cảnh sát phi hành, xe cứu thương phi hành, cùng với camera từ các nhà đài truyền thông đã bao vây phủ Cố tướng quân ở thủ đô Galin, thiên hà Canan, một khe hở cũng không có. Các binh lính đã giăng hàng rào cảnh báo. Quân đội thậm chí còn đậu tàu hàm bên ngoài không gian.

So với cảnh tượng lớn như vậy, toàn bộ phủ của tướng quân có chút quá mức yên tĩnh.

Giống như chờ đợi một bom tấn quay đầu vậy.

Cư dân mạng tinh tế đang nhìn chằm chằm vào buổi phát sóng trực tiếp trên mạng, vì sợ bỏ sót thứ không thể bỏ qua.

Sự thật chứng minh, bọn họ mong đợi là đúng.

[ ĐM. . . . . . Đây là vẻ đẹp gì? ]

Như hiểu được sở thích của khán giả, vệ tinh truyền hình trực tiếp bất ngờ rút ngắn khoảng cách máy quay. Máy quay được chuyển từ đám đông hùng hậu xung quanh sang người vừa xuất hiện ở cổng phủ Tướng quân, và một cảnh quay siêu cận cảnh đã được ra đời.

Thanh niên tinh xảo mái tóc đen sượt qua tai rơi nhẹ trên vai cậu, chiếc cằm duyên dáng hơi nâng lên, đôi mắt vàng của cậu hơi rũ xuống, lông mi như hình cánh quạt trên mí mắt.

Trong cảnh quay từ trên cao nhìn xuống, vẻ đẹp khiến người ta không có cách nào hít thở.

Quả thực như một hoàng tử bị lạc trong gia viên, ẩn chứa vẻ u ám cao quý và cô đơn.

Vô số cư dân mạng ở trong phòng phát sóng trực tiếp, điên cuồng bàn tán chuyện vừa rồi của Cố Hoàn, không chỉ bọn họ, mà những người bên trong còn điên cuồng hơn bọn họ.

“Cố đại nhân!”

“Cố đại nhân!” Ngài không sao chứ?

Những âm thanh lo lắng liên tiếp nối tiếp nhau, có chút hỗn loạn.

Họ đều là cảnh sát và binh lính của lực lượng phòng vệ của Đế quốc, những người này có tình cảm sâu đậm với những người lính ngoài tiền tuyến hơn người thường nên càng cuồng nhiệt. Nhìn thấy Cố Hoàn hận không thể lập tức tiến lên, nhưng người bị bao vây ở giữa vẫn luôn bình tĩnh.

Cục phó cục cảnh sát Galin tinh Otak, bước lên trước, nhìn người thanh niên tóc đen với đôi mắt sâu và yên tĩnh, trong lòng không khỏi cảm thán.

Không hổ là thượng tướng đại nhân, quả nhiên xử lý không chút sợ hãi. Nếu hồi đó ông có được dũng khí này thì cũng đã ra chiến trường.

Ông tiến hành chào theo nghi thức quân đội, vẻ mặt vô cùng cung kính dò hỏi.

“Phủ của Ngài xảy ra chuyện như vậy, không biết Ngài có bị thương ở đâu không?”

Cố Hoàn nhìn thấy bên ngoài phóng viên, cảnh sát và nhân viên y tế vây quanh, cuối cùng nhận ra vị tướng quân đã từng vô cùng nổi tiếng trong nguyên tác là thế nào. Cậu lắc đầu nhẹ, khuôn mặt lạnh băng không nhìn ra nửa điểm sửng sốt, thong dong mà trả lời.

“Không có”

Chính xác mà nói, cậu không có bất kỳ vết thương nào ngoại trừ những lỗ kim tiêm trên cánh tay mà cậu tự đâm vào.

Nhìn thấy Cố Hoàn không bị thương, Otak hơn phân nửa an tâm.

Biện pháp an ninh trong phủ tướng quân mạnh như thế nào, bọn họ đều rất rõ. Nếu có kẻ thù có thể phá hủy phủ của Tướng quân, toàn bộ Già Lâm tinh có thể phát ra âm thanh báo động phòng không. May là tướng quân không xảy ra chuyện gì.

Sau khi Otak biết tướng quân không sao, liền quan tâm xem ai là người đã gây ra tất cả những chuyện này, ông lòng đầy căm phẫn mà đảm bảo với Cố Hoàn.

“Là ai thế nhưng phá hoại phủ của Ngài, thật sự là bụng dạ khó lường! Ngài yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ bắt được hung thủ, dùng hình phạt nghiêm khắc trừng phạt kẻ đó!”

Cố Hoàn không an tâm, để tránh cho bản thân bị nhốt bởi những người hâm mộ cuồng nhiệt này, cậu khẽ cau mày và thẳng thắn thú nhận sự thật.

“Là ta làm”

Otak đang muốn chỉ huy cảnh sát điều tra, đột nhiên nghe thấy câu nảy, có chút choáng váng.

Sao có thể như thế được? ! Mức độ thiệt hại này, nếu như không phạm do trùng tâm quấy nhiễu, kia khẳng định là do vũ khí nguy hiểm cao tạo thành chứ. Nhìn tình cảnh thê thảm phía sau Cố Hoàn, Otak cảm thấy hẳn là một trong hai nguyên nhân này.

Thế nhưng, vị tướng quân trẻ tuổi chỉ là dùng giọng nói lạnh nhạt nhưng mê người của mình vừa lặp lại một lần nữa, Otak cảm thấy rằng ông dường như còn nghe ra một chút bất đắc dĩ trong đó.

“Là ta”

"!!!"

“Tôi nhìn vẻ mặt của Cố tướng quân, quả thực như là đang hỏi mọi người có việc à? Ta nấu cơm và làm cháy nhà, mọi người sao đều đến?”

“Các chị lầu trên đã miêu tả khá chính xác.”

“kkkkkk Tôi đã xem đi xem lại cơ hội tốt, khi nhìn thấy tướng quân xuất hiện, tôi thế nhưng có thể thấy một tia vô tội mờ mịt. Tôi có thể bị khập khiễng.”

“Mọi người vẫn còn thời gian để xem biểu tình của Cố tướng quân! ! ! Chỉ cần nhìn mặt thôi là tôi đã mê mẩn rồi! ! mẹ ơi! Làm thế nào có một Alpha vừa mạnh mẽ vừa xinh đẹp như vậy, tôi không thể kiểm soát động dục của mình khi nhìn thấy khuôn mặt ấy”

“Cảnh báo”

“Không chỉ là omega .... Vẻ đẹp của tướng quân đẹp đến mức không phân biệt giới tính, tôi là một Alpha, nhưng tôi cũng muốn thân thể của Ngài. Tôi thật hèn hạ. orz”

“Có ý tưởng

cũng vô dụng, anh đã từng đánh nhau với tướng quân chưa? Anh có thể đặt tướng quân trên giường và đánh dấu không? Người trẻ tuổi à, hãy thực tế lên.”

Không biết trên mạng đang nói loạn thất bát tao cái gì, nhưng sau khi cảnh sát, bác sĩ và phóng viên rời đi, binh lính quân đội Cố Hoàn cũng đến.

“Tướng quân”

Sĩ quan phụ tá đi đến phía sau Cố Hoàn, nhìn ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía mình, sĩ quan phụ tá co rụt lại, là phụ tá không nên chất vấn cấp trên, nhưng anh vẫn là nhịn không được hỏi.

“Ngài có phải là đang che giấu chuyện gì”

Những nhân viên cảnh sát đó không có quyền khám xét phủ tướng quân, vì vậy tất cả những gì họ nghe được là lời tuyên bố của tướng quân. Biết rằng "phạm nhân" chính là Cố tướng quân, và Tướng quân thực sự không sử dụng bất kỳ vũ khí có độ rủi ro cao nào, chỉ là sau khi tiến hành luyện tập tinh thần lực, tinh thần hoảng loạn và dao động mà rời khỏi.

Nhưng người có tinh thần lực cao như bọn họ khác, trong lòng anh biết rõ khiến cho nhà mình lâm vào cảnh khốn đốn như vậy nhất định không phải do "luyện tập tinh thần lực", cho dù tinh thần lực của tướng quân đạt cấp SS, mức độ phá hoại cũng đã vượt qua mức độ luyện tập rồi.

Bởi vì nếu tướng quân thực sự đang luyện tập, hẳn là đang luyện trong phòng luyện tinh thần lực đặc biệt, cường độ an ninh nơi đó nhất định còn mạnh hơn so với căn phòng ở nơi ở của tướng quân. Làm sao nó có thể bị hỏng như thế này.

Nhìn tiểu ca mặc quân trang tóc đen ngắn đứng bên cạnh.

Cố Hoàn bỗng nhiên nhớ tới.

Cậu dường như đã yêu cầu người này viết một bản kiểm tra ngày hôm qua. Anh ta dường như được gọi là ... Việt Dương?

Thấy Cố Hoàn nhất thời không lên tiếng mà lẳng lặng nhìn mình, Việt Dương càng thêm chắc chắn suy đoán của mình. "Bạo tinh thần lực không phải là chuyện nhỏ! Tướng quân!"

Tại thế giới này, Tinh thần lực càng mạnh càng dễ gây bạo loạn tinh thần, Cố Hoàn luôn được biết đến là người có tinh thần lực xuất chúng trong quân đội, tinh thần lực đạt cấp SS.”

“Công việc có thể gác lại trước, vẫn là trạng thái tinh thần mới là quan trọng nhất.”

Nghe đến đây.

Cố Hoàn đột nhiên nảy ra một ý tưởng mới trong đầu.

Nếu cậu trực tiếp rời đi, vị hoàng thúc nhất định sẽ không dễ dàng từ bỏ một quân cờ mạnh mẽ như mình, nhưng nếu bởi vì lý do lo lắng cho tinh thần lực của mình, cậu sẽ từ chức trước khi thái tử trở về ... Tránh xa khỏi đây trốn đến tinh vực tự do của liên minh đế quốc, như thế này có thể vĩnh viễn thoát khỏi âm mưu này?

“Tôi sẽ suy nghĩ về điều đó.”

Việt Dương đang muốn khuyên thêm, đột nhiên nghe được câu trả lời mà dường như anh sẽ không nghe được, không khỏi sửng sốt.

Tướng quân nói. Sẽ suy nghĩ?

………………

Không lâu sau Cố Hoàn rời đi.

Phủ tướng quân được bảo vệ bằng thiết bị che chắn an toàn và người máy chuẩn bị thu dọn hiện trường đã bị bao vây bởi một nhóm người khác. Tấm lưới bảo vệ bằng vàng mà chỉ một số người trong toàn bộ đế quốc được phép mở bị người dễ dàng mở ra.

Một alpha cao lớn chậm rãi đi tới cổng phủ tướng quân. Đôi mắt hắn sâu thẳm, xanh biếc như biển sâu, lộ ra một vòng cung sáng suốt, và mái tóc ngắn màu vàng kim được chải một cách có trật tự, để lộ vẻ nghiêm nghị, quanh thân khí thế kinh người, giống như ánh mặt trời, duy nhất mơ hồ chính là cánh tay của hắn, lúc này đang băng bó dường như bị thương.

Những người phía sau tràn vào Phủ tướng quân ngay lúc hắn đứng ở cửa, phủ tướng quân nhanh chóng bị đảo lộn.

Người đàn ông tóc vàng đi bốt quân đội đi sau đám đông, bước qua gương của khu di tích, đột ngột dừng lại, cúi đầu xuống, dường như bị thứ gì đó thu hút, hắn cúi xuống dùng cánh tay không bị thương nhặt đồ vật lên

Là kim tiêm.

Xuyên qua đôi găng tay trắng, xoa chất lỏng ẩm ướt trên thành ngoài của ống tiêm, người đàn ông tóc vàng hơi nheo mắt lại.

Liền nghe thấy phản ứng của người bên cạnh.

“Điện hạ, đã tìm thấy bằng chứng cho thấy tướng quân Cố Hoàn thực sự có quan hệ với Công tước Chử Phong Uyên.”