Chương 52

Nếu như chỉ có một hai người lảm nhảm một mình thì có thể nghi ngờ đối phương đang diễn trò mèo được, thế nhưng đây là cả đống người nói chuyện với không khí, đối phương còn đáp lại nữa cơ, điều này chứng minh cái gì? Chứng minh sư đoàn Phi Lang thật sự có vong linh! Dù không có thân thể, thế nhưng bọn họ có thể bộc lộ những gì mình nghĩ đấy!Vương Hạo cảm thấy mình được mở mang tầm mắt. Gã mang theo đội của mình, nhìn một lúc thật lâu mới cùng nhau rời khỏi nhà ăn. Không phải đơn thuần rời khỏi bữa tiệc, mà là trực tiếp về Tarot tinh.

“Đội trưởng, không cần hỏi ý kiến tướng quân ạ?” Một đội viên hỏi, “Chúng ta cứ đùng đùng quay về, lỡ ngài ấy trách phạt…”

“Không đi, chẳng lẽ chờ bị đuổi mới đi?” Vương Hạo nói, “Có thể ở lại đây đến hôm nay, Sư đoàn trưởng Tục và cậu ba đã cho chúng ta đủ mặt mũi rồi. Cậu ba không thể quay về, chúng ta cũng không có cách lôi kéo người về. Cậu ba không còn là cậu ba ngày xưa nữa rồi.”

Cậu thanh niên thích cầm tiền đi đường quyền, gây gổ thị phi đã không còn, trở nên khác hẳn. Cậu ta hiện có năng lực vượt xa bình thường, tình cảm dành cho Tục Nghiêu cũng là thật lòng.

“Vậy cũng tốt.” Có người nghĩ tới cảnh trong nhà ăn thì tê dại cả da đầu. Gã đột nhiên nghĩ tới khi ở trong phòng ngủ thì nhiệt độ đột ngột hạ xuống, tình huống y như khi quân đoàn vong linh tiến vào.

Trên nhiệt kế không thay đổi, thế nhưng rõ ràng nhiệt độ có hạ xuống.

Nghĩ tới vài khả năng này, gã tự dưng thấy ớn lạnh, nhanh chân nhanh tay thu dọn hành lý.

Tục Nghiêu là người nhận được tin tức đầu tiên, vì Vương Hạo gửi tin cho anh nói gã phải quay về.

Tục Nghiêu cũng chẳng hỏi nhiều, reply đơn giản: “Đàn em đi thong thả, tôi sẽ không tiễn.”

Vương Hạo gửi tin nhắn âm thanh: “Đa tạ chiêu đãi của đàn anh mấy hôm nay, chờ anh và cậu ba về tinh cầu mẹ tôi sẽ mời cơm. Dưới danh nghĩa cá nhân của tôi.”

Tục Nghiêu: “Được.”

Sau đấy anh nhắn thêm cho Vương Hạo: Nếu ở Nhạc gia ngu ngốc đủ rồi có thể tới sư đoàn Phi Lang. Bên này vui hơn Nhạc gia đúng không?

Vương Hạo đọc tới đọc lui hai lần mới trả lời: Cảm ơn đàn anh.

Sau đó mới xóa tin nhắn đi.

Lần này Nhạc Dao thấy Tục Nghiêu hồn treo cành cây nhìn chằm chằm máy truyền tin thì hỏi một câu: “Chồng ơi, có việc gì không ạ?”

Tục Nghiêu cười nói: “Không có gì. Yến Kiệt, chúng ta truyền tin tức với Vodape hỏi bọn họ thời gian này có nghỉ ngơi không, nếu như có thì náo nhiệt chút, phát cho phía Sư đoàn phó Đường nhìn.”

Yến Kiệt: “No problem.”

Hai bên rất nhanh đã kết nối, chỉ là tín hiệu không quá tốt. Nhưng đủ để Đường Diệp thấy trên từng hàng dài dãy bàn ăn, các thuộc hạ dưới trướng bọn họ đang cùng cười cùng khóc, cùng nhau trò chuyện y như quay ngược thời gian về trước kia.

Chỉ muốn nhanh nhanh quay về!

Đường Diệp: “Chậm nhất 7 ngày sau tôi sẽ quay về. Nhắc mới nhớ, bùa của “chị dâu nhỏ” xài tốt lắm, tôi nhiều lần thiếu chút nữa bị thương nhưng lại chẳng sao cả!”

Nhạc Dao cười nói: “Hữu hiệu là tốt rồi, chờ Sư đoàn phó Đương quay về tôi nghĩ thêm chút biện pháp giúp anh tăng cường dương khí.”

Đường Diệp đáp: “Vậy tôi xin cảm ơn trước. Mọi người từ từ dùng bữa, từ từ nói chuyện nhé, tôi cần nghỉ ngơi một chút. Mai vẫn phải tiếp tục.”

Tục Nghiêu nói : “Vậy chúng tôi chờ cậu trở về, nhớ chú ý an toàn.”

Đường Diệp làm dấu “ok”.

Đêm nay phòng ăn thức trắng, âm dương hai giới quây quần cho tới bình minh. Thời điểm chia ly các binh sĩ dương gian có chút không nỡ, sau đó biết các binh sĩ vong linh cũng ở kí túc xá có thể liên lạc lại vào buổi tối thì mới vui vẻ trở lại.

Thân Vi Lâm và Thương Đình cùng nhau nói với Nhạc Dao: “Cảm ơn cậu Tiểu Nhạc.”

Quân đoàn vong linh cũng đồng thanh: “Cảm ơn cậu Tiểu Nhạc.”

Nhạc Dao sắp khóc tới nơi, mắt hồng hồng: “Không khách khí không khách khí, chúng ta đều là người một nhà với nhau.”

Sau đấy nhiệt độ phòng ăn dần tăng lên…

Một ngày mới bắt đầu, là một ngày nắng to bầu trời trong vắt không gợn mây.

Các binh sĩ cả đêm không ngủ cũng không vội nghỉ ngơi, bọn họ tất cả đều như ngày bình thường tham gia huấn luyện hoặc đổi ca trực, thoạt nhìn có tinh thần hơn trước cả trăm lần. Chỉ có Nhạc Dao trụ không nổi, lúc về cũng là ở trên lưng Tục Nghiêu, chưa kịp về tới nhà đã ngủ bất tỉnh nhân sự. Chênh lệnh giữa Alpha và Omega quá lớn, không thể chối cãi được.

Tục Nghiêu để đội cận vệ tiếp nhận, sau đó hạ lệnh cho mọi người tận lực không dẫm lên khu kí túc xá vong linh.

Các binh sĩ dương gian rất nhanh biết được tại sao không thể dẫm, cũng chẳng ai rỗi hơi tới đó dẫm lên. Có thể Nhạc Dao suy nghĩ một lát thấy thiếu thiếu gì đó, chạy tới tìm dì Với. Cậu hỏi dì Với có hoa không, loại có thể đặc biệt chịu nhiệt để trồng bên ngoài, lớn lên tương đối cao, có thể tỏa hương.

Dì Với nói cho cậu biết nơi này có một loài hoa gọi là “vân ti cẩm”, là một loài cúc dại đã qua biến đổi gene, chịu nhiệt cực kì tốt. Nhạc Dao yêu cầu dì Với tìm tới một ít hoa, chờ mặt trời xuống núi đem hạt giống tới trồng ở khu kí túc vong linh. Cậu đã hỏi qua Tục Nghiêu, làm như vậy sẽ không ảnh hưởng gì tới sự an toàn của sư đoàn.

Mấy cậu nhóc đáng yêu đều biết thủ trưởng phu nhân định làm gì, hết việc bận thì dẫn nước tới tưới hoa, miễn cho thủ trưởng phu nhân dáng người bé nhỏ phải vất vả lăn lộn trên cánh đồng lớn nửa ngày chẳng được việc. Chủ yếu do diện tích quá lớn, chuột nhỏ chăm chỉ bận bịu cả ngày cũng chẳng xong được.

“Cậu Tiểu Nhạc, mấy loại hoa này cũng cần đốt ạ?” Một binh lính hậu cần nhỏ tuổi hỏi. Hiện giờ hầu hết cách binh sĩ đều biết, muốn các anh em vong linh nhận được đồ thì phải dùng phương pháp riêng để đốt mới được.

“Không đốt chứ, sao lại muốn đốt?” Nhạc Dao đứng thẳng eo, có chút mơ màng.

“Nhưng để làm gì?” Bên ngoài nắng rất to…

“Trồng hoa để mọi người biết nơi này không thể dẫm lên thôi.” Phi hành khí cũng sẽ bỏ qua.” Nhạc Dao nói, “Cơ mà anh cũng vừa mới nhắc tôi đấy, sau này tôi có thể đốt hoa khô cho thư viện của họ để trang trí. Hoa giả không hương không sắc, hoa thật thì có nha. Tốt lắm.”

“Ngài còn muốn tạo thư viện cho các anh em ấy?” Một người lính hậu cần đang tưới nước hỏi.

“Đúng rồi. Vong linh rất cần thứ gϊếŧ thời gian, vì bọn họ thật ra không cần ngủ.” Nhạc Dao nói, “Thế nhưng cần phải được thủ trưởng phê duyệt mới được, dù sao cũng tiêu tốn rất nhiều giấy.”

“Chúng tôi lấy sách không dùng tới mang ra có được không?”

“Được nha! Sư đoàn chúng ta đông người như vậy, mỗi người góp một quyển là được hơn một vạn rồi.” Nhạc Dao nghĩ nghĩ, được vậy thì tốt quá rồi! Hiện tại tuy rằng đại đa số đều dùng sách quang não nhưng người xem sách giấy trên Phi Lang cũng không thiếu, cần gì phải đợi Tục Nghiêu phê duyệt mua đồ mới?! Hoàn toàn có thể thực hiện ngay trong nội bộ!

Nhạc Dao nghĩ tới thư viện thì nhịn không được tăng tốc gieo trồng hoa, cây con không đủ thì vung hạt ra gieo. Dì Với nói sẽ chuẩn bị thêm, thế nhưng phải đợi thêm vài ngày.

Nhạc Dao không gấp, tạm thời dùng hoa làm hàng rào bao quanh khu đất kí túc xá vong linh. Cậu buổi sáng lên lớp, chờ mặt trời xuống núi thì tiếp tục gieo trồng hoa, bận bịu mất ba ngày mới xong xuôi. Cậu chưa kêu khổ cực, có người hỗ trợ cũng không ngại ngùng, không ai hỗ trợ thì cũng chẳng sao cả. Nếu có người đến, cậu vừa tâm sự mấy vấn đề liên quan tới huyền thuật hoặc mấy thứ khác, cứ như vậy các quân nhân Phi Lang đều có thêm hiểu biết về cậu.

Trước kia rất nhiều người nghĩ Nhạc Dao cực kì hố, thủ trưởng bọn họ cưới phải người như vậy cũng thật đáng tiếc. Hiện tại thì biết, chẳng hiểu ai lan truyền tin tức xấu trên internet, thủ trưởng phu nhân có chỗ nào không tốt chứ? Hả? Không tốt chỗ nào? Toàn nói nhăng nói cuội! Sau này ai còn dám mở mồm nói xấu thủ trưởng phu nhân, toàn bộ sư đoàn Phi Lang mỗi người nhổ một bãi nước bọt cũng đủ dìm chết đối phương rồi!

“Tôi nghe nói em muốn đốt cho họ một cái thư viện?” Tục Nghiêu buổi tối hết việc về nhà, thấy Nhạc Dao đang in ấn một cái nhà nhỏ màu trắng thì hỏi, “Là cái này à?”

“Không phải, đây là trụ sở làm việc ở núi Phú Hà.” Nhạc Dao nói, “Làm một cái văn phòng, sau đấy bố trí thêm hai trạm vọng gác, như vậy cũng tạo thêm trách nhiệm, nghỉ ngơi cũng có thể làm việc khác. Thư viện phải đợi thêm vài ngày, em cần tích góp thêm mấy đầu sách.”

“Ý tưởng về thư viện rất tốt. Nhưng đặt sách gì, cái này tôi từng đề cập với chú Quan rồi, chú Quan khen em sáng dạ đấy.” Tục Nghiêu hôn chụt một cái lên môi vợ bé nhỏ, “Ngoài ra còn có việc này, em không vẽ bùa may mắn gửi cho họ Dương à?”

“Có vẽ chứ! Em vẽ xong rồi mà.” Nhạc Dao nói, “Có người về tinh cầu mẹ ạ?”

Vẽ bùa may mắn không phiền phức như vẽ bùa thiên nhãn, cũng chẳng phí linh lực này nọ. Một ngày cậu vẽ 20 lá còn được, tranh thủ rảnh rỗi thì vẽ. Cậu phải cảm ơn Yến Kiệt tra ra ngày sinh của người nhà họ Dương mới được.

“Sư đoàn có mấy người ra ngoài tu sửa, em đưa đồ cho tôi, tôi sẽ nghĩ cách đưa tới họ Dương.”

“Vâng ạ.” Nhạc Dao đánh dấu bùa may mắn đưa cho Tục Nghiêu, một phong thư bên trong chứa 5 lá bùa may mắn gấp thành hình tam giác, bên trên mỗi lá đều ghi rõ họ tên: “Nếu không tiện thì cứ nói thẳng ra thôi. Cất bùa ở nơi nào cũng được, khâu trong búp bê hay nhét vào bút gì gì đó đều được. Nhớ đừng để bùa dính nước.”

“Được rồi, em yên tâm.”

Tục Nghiêu không tin bùa may mắn có thể làm cho một người có vận may đủ để đánh bại được một đối thủ khó nhằn, thế nhưng đúng là có người đi tu bổ thật, gửi bùa tới họ Dương cũng là nói nghiêm túc. Mặc kệ họ Dương nhờ bùa của Nhạc Dao hay nhờ cái gì trấn áp được họ Giang, anh đều gán hết công lao cho Nhạc Dao, dù sao chuyện này phải tự mình ra tay mới cảm thấy thỏa mãn.

Vì vậy nhị thiếu gia họ Dương bình thường vẫn duy trì liên lạc với Yến Kiệt đột nhiên nhận được một món quà do bạn cũ gửi tới, là năm cái tượng gỗ khắc hình con cá nhỏ giống y như nhau. Vật lưu niệm trang trí này được chế tác vô cùng tinh xảo, bên ngoài bóng loáng, lắc lên còn có tiếng chuông leng keng giòn giã êm tai.

Dương Hằng Hi nghịch cả buổi, gửi tin cho Yến Kiệt: “Tôi nói này Yến Kiệt, ông gửi cái này tới chỗ tôi làm gì vậy?”

Yến Kiệt nói: “Là thứ tốt đó! Tôi nói với ông rồi mà, trước đấy tôi có quen biết với một ông thầy, người ta sản xuất ra loại tượng gỗ có thể mang tới bình an còn nâng cao may mắn, cực kì linh nghiệm. Chẳng phải trước kia ông kêu ca cái gì cũng không thông à, tôi gửi cho một bộ ngay và luôn. Người anh em tốt, quên ai chứ không thể quên ông đúng không nào?”

Dương Hằng Hi: “Ông mà cũng tin dăm cái này? Lừa nhau à!”

Yến Kiệt: “Cứ dùng thử mới biết chứ? Bình thường cứ mang theo người thôi. Tổng cộng có 5 cái, bên trên có tên tương ứng, ông cứ dùng thử xem, có hiệu quả thì mang tặng người nhà. Tôi cảm thấy nó thật sự có hiệu quả nên mới gửi, trước kia ông thấy tôi tin mấy cái này không? Không muốn mang theo thì bày ở một chỗ, chẳng mất gì cả.”

Dương Hằng Hi: “Chú em mê tín như vậy không sợ thủ trưởng đập chết à?”

Yến Kiệt: “….”

Người ta so với tôi còn mê tín hơn, thế nhá!

Yến Kiệt tận lực chào hàng, cuối cùng Dương Hằng Hi cũng đeo cá nhỏ khắc chữ “Hằng Hi” lên. Đều là bạn học cũ, quan hệ còn cực kì tốt đẹp, nếu không Dương Hằng Hi sẽ vứt thứ này vào một xó mặc kệ bám bụi.

Dương Hằng Hi đeo nó lên quang não, nhìn một cái thấy cũng không tệ lắm, coi như một món đồ chơi trang trí cho vui vậy.

Không ngờ vào đêm đó! Omega anh ta theo đuổi cả năm đã đồng ý thỉnh cầu kết thân!

Yến Kiệt nhận được tin nhắn kích động của Dương Hằng Hi, cười cười nói: “Đó, đã bảo nó linh nghiệm còn gì?”

Dương Hằng Hi bình tĩnh lại: “Cũng có thể là trùng hợp thôi. Chờ nó linh nghiệm thêm rồi tính tiếp.”

Yến Kiệt “OK” rồi chạy qua nhà cách vách tìm Nhạc Dao: “Thầy giáo! Chị dâu nhỏ! Nhạc đại tiên! Bạn học của tôi đeo bùa của ngài, cô nàng hắn ta theo đuổi cả năm cũng đuổi tới tay rồi! Thứ tốt như vậy nên cấp cho nhân viên nội bộ trước nha, tôi cũng muốn một lá, tôi là trai chưa vợ nè.”

Nhạc Dao nhìn Yến Kiệt từ trên xuống dưới: “Anh ấy hả? Anh thì không được rồi, có vẽ cũng vô dụng.”

Yến Kiệt ngu người: “Tại sao ạ?”

Tục Nghiêu cũng nhìn sang. Tại nhan sắc của Yến Kiệt nên dùng bùa may mắn cũng vô dụng?

Lúc này chỉ nghe Nhạc Dao đáp: “Cái này khó đoán lắm à? Đương nhiên do mệnh của anh không có vợ, chỉ có chồng thôi.”

Yến Kiệt: “…”

Noooooooo! Ngài nói điêu!

Yến Kiệt phát dồ, lúc ấy Dương Hằng Hi càng nhanh hơn nghiệm chứng sự linh nghiệm của tượng gỗ, mang 4 cái còn lại chia cho người trong nhà.

Tác giả có lời muốn nói:

Nhạc Dao: Kinh doanh bằng cả tấm lòng! Lấy lòng tin làm gốc! Không nói điêu!

Tục Nghiêu: Đứa nào hôm qua gạt tôi uống một bình trà hoa cúc?

Nhạc Dao: *nhìn trời ~*



Hết Chương 52