Trước đấy Nhạc Dao tra thử, dù chỉ một đồ vật vận chuyển từ Tarot tới Hua tinh khởi điểm đã là 80 vạn phí vận chuyển. Tục Nghiêu mua một cái máy in 3D, máy in nặng chưa tới 100kg, mua thêm ít đồ cũng được.
Nhạc Dao mở ra web mua sắm trực tuyến, vừa mua vừa tính sao cho trọng lượng không vượt quá 100kg, tận lực mua càng nhiều thứ càng tốt. Mua từ vàng lá đến chu sa, giấy vẽ bùa, bút lông, cọ vẽ, hồ dán ăn được, máy ép mì sợi bằng tay vân vân. Cuối cùng tổng cộng mua hết 80kg, máy in chiếm 65kg.
Mấy thứ cậu mua rất nhẹ, tuy nhiều thứ linh tinh nhưng không chiếm nhiều trọng lượng.
Hơi mệt nha!
“Anh muốn mua gì không?” Nhạc Dao hỏi Tục Nghiêu.
“Chọn cho tôi mấy cái qυầи ɭóŧ.” Tục Nghiêu nói, “Áo ba lỗ nữa.”
“Cái này tự anh đi mà chọn!” Nhạc Dao cảm thấy Tục Nghiêu không thiếu đồ lót, đây là cố ý thì có. Ngày nào cậu cũng dọn dẹp thu dọn quần áo, chẳng lẽ không biết gì?
“Trước khi em tới chẳng lẽ anh không tự mua?” Nhạc Dao bĩu môi.
“Đều là đồ tùy tiện mua ở siêu thị, mặc không thoải mái.” Tục Nghiêu búng nhẹ lên trán Nhạc Dao, “Rốt cuộc có để tôi chọn không?”
“Cho cho cho!” Mẹ nó, em sợ anh rồi!
Tư thế hiện tại của hai người cực kì ái muội. Nhạc Dao cứng đơ cầm quang não, cứng đơ lướt web mua sắm. Mà Tục Nghiêu đè nửa người lên cậu… Không thể nói là đè nửa người, dáng người Tục Nghiêu đè nửa người lên cậu chịu sao nổi, cùng lắm chỉ là 1/3 thôi. Hai người cứng đờ cùng xem một cái quang não.
Tục Nghiêu còn quàng tay qua người Nhạc Dao, miễn bàn tới độ nặng, đây chính là sự trừng phạt Tục Nghiêu dành cho cậu thì có! Nhạc Dao hoài nghi Tục Nghiêu đang cố đùa giỡn mình hay gì. Ngoài miệng thì ngọt xớt không đánh không phạt cậu, giờ thì sao? Hừ!
Anh ta giận nhưng không nói gì thôi!
Nhạc Dao cố tình chọn qυầи ɭóŧ kiểu dáng kì quái, như kiểu có đuôi ở mông hoặc khoét một lỗ phía sau lộ mông, đều là đặc biệt đáng yêu hoặc đặc biệt dâʍ đãиɠ.
Tục Nghiêu không ngốc, đương nhiên nhìn ra nhóc thối này cố ý. Nhưng anh chưa nói gì, chờ Nhạc Dao chọn xong không dấu vết đổi hết từ size lớn sang size nhỏ ở mục thanh toán.
Nhạc Dao không hề hay biết, còn nghĩ rốt cuộc “ván sắt” cũng rời đi rồi. Cơ thể Tục Nghiêu đã nóng lại còn nặng, áp lên cậu không thở nổi, rời đi nhẹ hẳn.
Nhạc Dao nhịn không được vặn vẹo cái cổ, Tục Nghiêu hỏi một câu.
“Nghe này Nhạc Dao Dao….” Tục Nghiêu đem sự cứng nhắc qua một bên, “Em tính khi nào mới thực hiện nghĩa vụ của một người vợ?”
“Hả?” Nhạc Dao sửng sốt, “Em ngày nào chẳng thực hiện. Nấu cơm, giặt giũ, làm việc nhà, vừa rồi còn mua đồ lót cho anh, mấy cái ấy chẳng lẽ không phải?”
“Tôi nói là trên giường.”
“Qυầи ɭóŧ là đồ cho anh chọn mặc trên giường đấy!” Nhạc Dao đánh một cái ngáp lớn, “Ầy không được rồi, em buồn ngủ quá, díp hết cả mắt vào phải ngủ thôi.”
Sau đó cậu nhắm mắt, bắt đầu ngáy.
Tục Nghiêu: “…”
Tục Nghiêu cảm giác vợ bé nhỏ đang thử thách IQ của anh thì phải. Anh muốn chạm vào Nhạc Dao, Nhạc Dao cuộn thành một nùi không nhúc nhích. Tay vừa nâng lên lại hạ xuống.
Trên thế giới này, đại đa số động vật cuộn mình lại chính là biểu hiện cho sự bất an và đề phòng. Con người là sinh vật bậc cao nhưng cũng không ngoại lệ. Chẳng qua đặc biệt hơn, khi con người làm ra hành động này trên giường là biểu hiện cho sự bất an tới từ phía nửa kia của mình.
Nửa kia không cho cậu cảm giác an toàn, Nhạc Dao còn muốn nâng thêm một bậc, cả thế giới không cho cậu sự an toàn.
Nhạc Dao tỉnh táo chung giường với Tục Nghiêu đều rất khẩn trương, nhưng cậu cũng không đề phòng Tục Nghiêu nhiều tới vậy. Cậu nghĩ rất đơn giản, có thể khái quát bằng tám chữ: Kích thước không hợp! Không thể hợp tác!
Nói tục hơn thì là: Một con kiến kết hôn với một con voi! Buổi tối con voi muốn “ấy ấy”, nếu mày là con kiến thì mày cũng sợ hãi thôi!
Trong trí nhớ của nguyên chủ có một tin tức làm Nhạc Dao ấn tượng rất sâu, đó là Omega nếu không trong thời gian động dục lần đầu tiên cùng Alpha kết hợp, quá trình sẽ cực kì thống khổ.
Được rồi, cậu đợi chốc lát, Tục Nghiêu ở bên cạnh cũng vang lên tiếng thở đều đều.
Nhạc Dao thở phào, không bao lâu cũng ngủ thϊếp đi. Hôm sau cậu dậy sớm nấu bữa sáng, nói lời chào buổi sáng với Tục Nghiêu. Tục Nghiêu “ừm” một tiếng, hỏi cậu sáng nay ăn gì.
Giống như những ngày bình thường, nhưng Nhạc Dao cũng chẳng hiểu lý do vì sao lại nhen nhóm thứ gì đó khang khác. Cậu tự nhiên lại cẩn thận hơn một chút.
Tục Nghiêu nhìn ra nhưng cũng không nhắc nhở. Buổi sáng anh ăn xong thì đi ra ngoài giải quyết công việc, buổi tối quay về. Buổi trưa có thể anh sẽ về ăn cơm nhưng cũng không ở bên Nhạc Dao được mấy. Hai người qua sinh hoạt thăm dò tính nết của nhau, thế nhưng có rất nhiều thứ chẳng biết gì cả.
Nếu như là Nhạc Dao của ngày xưa thì còn dễ, phân tích quá trình trưởng thành là anh đoán được một ít rồi. Nhưng Nhạc Dao bây giờ đâu phải Nhạc Dao ngày xưa, người thân thiết với cậu sớm đã không còn nữa rồi. Chỉ có mấy vong linh kia hiểu Nhạc Dao, nhưng Tục Nghiêu chưa tìm ra cách câu thông với họ.
“Dựa theo yêu cầu của em tìm được ba nơi, nhìn qua xem có chỗ nào thích hợp không.”
Cơm nước xong Tục Nghiêu thay đồ chuẩn bị ra ngoài: “Phi hành khí của em không thích hợp sử dụng ở nơi này. Nếu em muốn dùng tôi giúp em cải trang, như vậy sẽ tiện lợi hơn. Nhưng tôi khuyên em không nên dùng nó tới khu đóng quân.”
“Thế thì cải trang đi, đi lại thuận tiện hơn, dù sao nơi này cũng lớn.” Nhạc Dao nói, “Lập mồ mả xong phải về nhà lấy đồ, cho nên hôm nay…”
Nhạc Dao kéo tay anh: “Phiền anh những hai lần rồi.”
“Tôi là ai?” Tục Nghiêu đột nhiên hỏi.
“Hả?” Nhạc Dao mờ mịt, “Tục Nghiêu, Sư đoàn trưởng Tục.”
“Còn gì nữa?” Tục Nghiêu tiến tới, vừa vặn đứng đối diện Nhạc Dao.
“Ch-chồng.”
“Của ai?”
“Của em…” Tục Nghiêu là đồ độc ác thích trêu ghẹo người khác!
“Vợ chồng với nhau còn “phiền” cái gì?” Tục Nghiêu nói, “Muốn làm tôi phiền phức, không bằng để tôi làm chút chuyện.”
“Làm cái gì?”
Tục Nghiêu cười không nói gì, xoa xoa cổ Nhạc Dao rồi cúi người hôn chụt cái lên môi cậu. Không nhẹ nhàng chạm xuống như lần đầu tiên, không cắn một phát như lần thứ hai, lần này là tinh tế hôn lên, chậm rãi nghiền ngẫm.
Thẳng tới khi làm môi Nhạc Dao ửng hồng, hô hấp khó khăn mới ngừng lại, anh cúi xuống tai Nhạc Dao thấp giọng: “Ngoan, giúp tôi thắt nút.”
Nhạc Dao hít thở không thông, nghe được câu này ngây ngô hỏi: “Nút gì?”
Tục Nghiêu túm tay cậu đặt lên ngực mình.
Bên ngoài rất nóng, cường độ ánh sáng rất cao, vì vậy càng phải mặc áo có tay. Quân trang của Tục Nghiêu là áo sơ mi màu trắng, lúc anh hôn Nhạc Dao chưa cài cúc nào. Nhạc Dao vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy cơ ngực rắn chắc của anh, cúi xuống thì thấy mấy khối cơ bụng, hiệu quả đánh vào thị giác rất lớn.
“E-em không cài đâu.” Nhạc Dao muốn rút tay về. Chưa cài tim đã muốn nhảy ra ngoài, cài chắc nổ tung mất! Aaaaaa! Tục Nghiêu là đồ hồ ly tinh già! Vạch trần hắn!
“Không cài không mang em đi xem nghĩa địa.” Tục Nghiêu nói, “Ở nhà bắt nạt em.”
“Ai nói từ trước tới giờ đều giữ lời?” Nhạc Dao trừng, “Tối qua đồng ý rồi, hôm nay lại muốn lật lọng?”
“Em có cài không?” Tục Nghiêu không buông tay, còn xấu xa nhéo một cái ở lòng bàn tay Nhạc Dao.
Nhạc Dao vốn không khỏe bằng Tục Nghiêu, bị túm lại thì chẳng có cách nào thoát được. Hơn nữa còn gần nhau như vậy, pheromone như hóa thành thực thể, đem cậu vây quanh một không gian chật hẹp, vì vậy cậu chỉ có thể phục tùng “thế lực tà ác”.
Ừ thì cài!
Tay nhỏ của Nhạc Dao run run, nhưng vẫn cài từng nút từng nút. Cậu khẩn trương, đầu ngón tay chạm vào da thịt Tục Nghiêu. Rõ ràng chỉ chạm nhẹ chốc lát, nhiệt độ cơ thể Tục Nghiêu lại chạy qua như vận tốc ánh sáng…
“Xong rồi đấy!” Lùi một bước rồi trừng mắt, mặt đỏ ửng…
“Ừm.” Tục Nghiêu nói, “Nhưng từ nay về sau không được trừng người khác thế này. Mắt vốn to, trừng lên y như nai con, càng muốn bắt nạt thêm.”
“Dưới bầu trời này tìm đâu ra người thứ hai như anh thích bắt nạt người khác!” Nhạc Dao thu dọn quần áo bẩn của Tục Nghiêu, thuận tiện thay đồ luôn. Trong nhà vệ sinh có gương, cậu nhìn đôi môi bị hôn đỏ chót của mình, sờ lên sau đó nhỏ giọng quát chính mình: “Này thì đạo lý, vừa rồi còn rất thoải mái mà.”
Một lúc sau: “A phi phi phi phi phi! Nhạc Dao à, mày đang suy nghĩ cái gì đấy!”
“Nhạc Dao Dao? Sao thế, sao vẫn chưa ra?” Tục Nghiêu ở ngoài gọi.
Phi hành khí của Tục Nghiêu đã đợi sẵn bên ngoài, Nhạc Dao lên rồi tìm chỗ ngồi xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ. Dù sao cũng chẳng thèm nhìn Tục Nghiêu.
Tục Nghiêu mơ hồ thấy vợ bé nhỏ đang thẹn thùng, không có việc gì thì chọt chọt, được một lúc cũng không thèm nói gì với anh. Tới lúc đến nơi anh cho là phù hợp, anh mới hỏi Nhạc Dao: “Em muốn xuống xem không?”
Nhạc Dao hỏi: “Đây là ba địa phương anh chọn gần nơi đóng quân nhất sao?”
Tục Nghiêu đáp: “Đúng rồi.”
Nhạc Dao: “Ngày thường mọi người ở đây huấn luyện có ảnh hưởng gì không ạ?”
Tục Nghiêu: “Không có.”
Nhạc Dao cười nói: “Được vậy thì tốt quá. Không cần xuống xem, hoàn toàn có thể. Chờ mặt trời xuống núi em quay lại, đến lúc ấy lại phiền anh…” Nhạc Dao phát hiện Tục Nghiêu đang nhìn mình, nhanh mồm nhanh miệng: “Chồng thuận tiện mang bia đá tới cho em nha!”
Tục Nghiêu đáp: “Ừm, biết rồi.”
Người này vừa dứt lời lại đạp chân gác lên bàn trà, tay vịn lên sofa gõ theo nhịp. Anh nhìn khuôn mặt hưng phấn của em bé nhà mình, lộ ra vẻ ôn nhu.
Nhạc Dao về đến nhà lấy bột nhào sẵn nặn ít màn thầu, làm thêm ít đồ nhắm rượu, chạy ra siêu thị mua thêm bình rượu trắng với cái lạp xưởng.
Gia trì dành cho phù bút cũng chỉ có thể làm ba lần, qua ba lần sẽ không có hiệu quả. Nếu bảo quản tốt, ba lần cũng đủ dùng cả tháng. Lần này cậu có thêm cọ nhỏ, 30 âm lịch hằng tháng có thể bổ sung. Loại cọ lớn gia trì vào 30 tháng chạp, có thể dùng cả năm.
Mặt trời xuống núi Tục Nghiêu đúng giờ quay về, anh nói với Nhạc Dao lần này đưa Đường Diệp bị thương nhưng có thể xuống giường theo, còn có Yến Kiệt và chú Minh. Năm người ngồi trên phi hành khí của Tục Nghiêu tới địa điểm được chọn. Đường Diệp vẫn luôn nhìn Nhạc Dao, cảm thấy “chị dâu nhỏ” này lúc nào cũng rất kì lạ!
Nhạc Dao không để ý, nhân lúc trời chưa tối hẳn tới nơi lập bia mộ nhờ người đào một cái hố, sau đấy vứt búp bê vải khâu ở nhà xuống.
“Đắp cao lên đi.” Nhạc Dao nói, “Lấy đất chỗ khác đắp lên, bồi cao lên một tí.”
“Đồ ăn không cần chôn?” Tục Nghiêu hỏi, tuy rằng anh không biết vong linh ăn đám đồ này thế nào.
“Đồ ăn không chôn.” Nhạc Dao đáp, “Đấy là đồ lễ cúng cho quỷ thần.”
“Như vậy được hả cậu Tiểu Nhạc?” Yến Kiệt đào hố tốn không ít sức lực. Thật ra anh ta không hề muốn tới! Là bị chú Minh kéo tới, nói là hiểu biết thêm cũng tốt! Tới cũng tới rồi, anh cần phải làm việc cật lực hơn, lỡ vong linh quấn thân thì sao giờ?
“Được rồi. Đem bia đá đặt lên là xong.” Nhạc Dao chỉ vị trí nấm mồ.
Đám người Tục Nghiêu chuẩn bị sẵn tinh thần còn cực kì vững vàng. Nhạc Dao lấy màn thầu và lạp xưởng ra, còn có mấy thứ đồ ngọt linh tinh, phân ra năm cái bàn dọn ra trước mộ. Mặt trời xuống núi, đúng lúc trời vừa tối. Nhạc Dao ngồi xổm xuống vẽ vẽ lên đất: “Thổ địa nơi này, thần linh duy nhất, ra u nhập minh, lấy ngô chi linh, thành tâm cầu khẩn, Dung Quý Dung Quý, nếu nghe được xin hãy tụ lại một chỗ!”
“Phù ~” Một cơn gió lạnh nổi lên, không bao lâu Dung Quý xuất hiện trước bia mộ.
Yến Kiệt nháy mắt cầu cứu chú Minh. Anh ta nhìn không ra nhưng đương nhiên cảm thấy nhiệt độ dần hạ xuống!
Đường Diệp không nói gì nhưng vẻ mặt cũng hỏng bét rồi. Nhìn không thấy, cảm giác không ổn! Hơn nữa anh không hiểu tại sao Nhạc Dao lại yêu cầu Tục Nghiêu đưa mình tới nơi này.
“Tới rồi?” Nhạc Dao đốt ba nén nhang, đem nhà cổ được làm tốt tới, dùng nhang châm lửa, “Dung Quý, mượn chỗ này của lão gia trì phù bút cho tôi. Nhà và nhang là chút tâm ý của tôi, mong lão nhận lấy.”
“Bút đâu?” Dung Quý hỏi.
“Có mang theo này.” Nhạc Dao nói xong lấy ba cái bút lông cắm ngược lên trước bia đá. Cậu cắm xong thì ngồi xuống.
“Cậu Tiểu Nhạc, chúng ta… Chưa đi ạ?” Yến Kiệt nhỏ giọng hỏi.
“Không đi á, uống với lão một chén đi.” Nhạc Dao nói, “Dung Quý uống rượu không? Tôi mang theo này.”
“Uống một chén đi.” Dung Quý ngồi xếp bằng trước mặt Nhạc Dao.
Nhạc Dao rót năm chén, ba chén đưa người chỗ Tục Nghiêu, không đưa cho Đường Diệp.
Cậu chạm ly với ba người, uống một chén, chén còn lại đặt dưới nhang. Dung Quý hít một hơi thật sâu, vẻ mặt thỏa mãn.
Nhạc Dao hỏi: “Một chén nữa không?”
Tục Nghiêu, chú Minh, Yến Kiệt: “……”
Đường Diệp lá gan lớn, trực tiếp nhíu mày: “Một chén chưa xong, chén nữa cái gì?!”
Dung Quý hừ một tiếng, Nhạc Dao nhắc nhở: “Lão uống xong rồi ạ. Không tin thì Sư đoàn phó Đường nếm thử, hương vị không giống nhau.”
Đường Diệp: “…”
Chú Minh: “Sư đoàn phó vẫn bị thương, tốt nhất không nên để cậu ấy uống ạ.”
Nhạc Dao: “Chén này tốt cho anh ấy, nếu không cháu giống như sẽ làm?”
Đường Diệp là một kẻ gan – lớn, nhặt chén dưới đất lên uống. Anh ta ngẩn người: “Ủa cái này không phải nước lã à?”
Tục Nghiêu, chú Minh, Yến Kiệt: “……”
Ông anh đùa cái gì vậy! Đều rót từ một chai, cái bọn tôi uống chính là rượu trắng nhé!
—--
Hết Chương 28