Từ chương này Viu sẽ tiếp tục edit, có thể sẽ khác một vài chỗ xưng hô và tên hay biệt danh nhân vật, mọi người đọc và thông cảm nhé!___________
Không lạ khi có người nghĩ Nhạc Dao dở hơi, sau khi đốt nhang cậu luôn lẩm bẩm nói chuyện một mình với không khí. Đừng nói mấy binh sĩ kia, ngay cả chú Minh và Yến Kiệt cũng thấy Nhạc Dao hơi hâm hâm.
Yến Kiệt vẫn nhớ lời Nhạc Dao nhắc nhở. Trước đó Tục Nghiêu có ra lệnh cho anh đi điều tra vấn đề nguồn sáng, Nhạc Dao thì một mực không cho đi. Nhạc Dao dựa vào cái gì nói bọn họ không giải quyết được việc?
Chú Minh nói: “Yến Kiệt phát thông báo xuống, chuyện hôm nay thủ trưởng nhắc trước không ai được hé răng nửa lời, càng không được truyền ra ngoài.”
Yến Kiệt biết rõ tính chất vụ việc, gật đầu: “Chú Minh xin hãy yên tâm, cháu đi bệnh viện xem tình hình của Sư đoàn phó Đường trước.”
Chú Minh “ừ” một tiếng, vẻ mặt phức tạp nhìn nén nhang tàn trong tay.
Đường Diệp đã được đưa tới bệnh viện. Cơ thể anh ta sốt cao, bác sĩ cho một liều hạ sốt đồng thời kiểm tra xem có gãy xương không, dù sao cũng từng đánh một trận với Tục Nghiêu. Tục Nghiêu nổi danh là xương cốt cứng như thép, tuy Đường Diệp chỉ đứng sau anh nhưng cơ thể đang bị thương.
“Yên tâm đi.” Nhạc Dao nói cho Tục Nghiêu, “Anh ấy uống thuốc, ngày mai sẽ tốt hơn rất nhiều.”
“Em chắc không?” Tục Nghiêu cũng không rõ mình tin Nhạc Dao được bao nhiêu phần, nhưng anh biết mình không hoài nghi lời cậu 100% nữa. Đường Diệp đang bị thương chạy khỏi bệnh viện đánh nhau, việc này phải giải thích thế nào? Bọn họ là giao tình bằng cả mạng sống.
“Em chắc chắn, thương tích của anh ấy sẽ chuyển biến tốt.”
Dừng một chút, con ngươi Nhạc Dao đảo một vòng: “Nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì?”
“Nếu anh muốn Đường Diệp mau tỉnh lại thì nghe em ôm cá lớn đi. Có oán khí quấn quanh cơ thể, không thể hồi phục nhanh được.”
“Nói linh tinh. Không hồi phục sao tỉnh được?” Tục Nghiêu thấy không thể như vậy được, không có tí logic nào.
“Anh không tin em thì em cũng chẳng còn cách nào. Hai cái người té xỉu ở phòng bệnh cũng vậy, bác sĩ khẳng định họ không bị thương nhưng vẫn không tỉnh đấy thôi.” Nhạc Dao nói, “Em lo em nói suông thì anh không tin em đâu, thế nên em mới để bác sĩ kiểm tra cho anh nhìn.”
Hồn phách đều bị Dung Quý tách ra, tỉnh được mới lạ.
Tục Nghiêu chẳng biết nói gì. Anh tin Nhạc Dao khác xa so với những gì anh biết trước kia, nhưng cái việc “ôm cá” kia cảm giác như Nhạc Dao chỉ muốn đùa giỡn mình thôi. Anh thật sự nghĩ không ra, thương thế đã khỏi sao còn chưa tỉnh? Ít nhất trước kia anh chưa từng gặp tình huống nào thế này.
Dung Quý hừ một cái: “Thằng nhóc này là đồ tự cao tự đại.”
Nhạc Dao không để ý tới lão. Yến Kiệt tới đây, Tục Nghiêu nói: “Yến Kiệt trông ở đây, tôi và Nhạc Dao muốn tâm sự riêng.”
Yến Kiệt gật đầu.
Tục Nghiêu kéo Nhạc Dao theo hướng tới phòng hội nghị trong bệnh viện, anh nói: “Hai vợ chồng muốn bàn chuyện riêng tư, tôi hi vọng không có người thứ ba hay cái gì trong này.”
Nhạc Dao vui vẻ xua Dung Quý ra: “Được, không thành vấn đề.”
Phòng hội nghị không xa, hai người hai ghế đối diện, Nhạc Dao nói: “Anh muốn hỏi gì thì hỏi đi.”
Tục Nghiêu nói: “Rốt cuộc em là ai? Nói đúng hơn, vì sao em so với hiểu biết của chúng tôi lại khác như vậy? Sao lại tới đây?” Tục Nghiêu khoác tay lên tay vịn ghế Nhạc Dao ngồi, vây Nhạc Dao trong một ô vuông. Anh đe dọa Nhạc Dao mắt to tròn như nai con lạc lối: “Ngoan, cho tôi một lời giải thích.”
Nhạc Dao có chút mơ màng.
Đây không phải lần đầu cậu gần gũi Tục Nghiêu, nhưng lần này đem lại cho cậu một cảm xúc rất kì lạ. Cậu nhớ thời điểm trước khi Dung Quý nổ súng, Tục Nghiêu đem cậu bảo hộ dưới thân. Cậu lúc ấy còn cảm giác Tục Nghiêu có tật xấu, nghĩ lại thì lúc ấy Tục Nghiêu thật sự muốn bảo vệ cậu.
Chưa trả lời, Nhạc Dao mặt hồng hồng, tâm lý chua chua ngọt ngọt lẫn lộn.
Cậu né tránh ánh mắt Tục Nghiêu, ho nhẹ giảm bớt căng thẳng: “E-em chính là Nhạc Dao mà. Ban đầu em không muốn kết hôn, đó là sự thật. Không phải không muốn kết hôn với anh, là không muốn kết hôn với bất cứ người nào mới đúng. Sau đó xảy ra chuyện, thôi thì nhận mệnh, em cũng không muốn sống trong cái nhà ấy chút nào. Bọn họ không thích em, em cũng không thích bọn họ.”
Nhạc Dao thấy Tục Nghiêu nghiêm túc lắng nghe thì được tiếp thêm dũng khí: “Trước đấy em nói với anh em muốn tới Hua tinh tìm bạn, thật ra là… Tìm một người bạn đã chết, anh không thấy được nên em mới nói anh tìm cũng không ra.”
Tục Nghiêu hỏi: “Tìm được người bạn kia chưa?”
Nhạc Dao nói: “Tìm được, hôm qua em còn gọi người ta lên giúp đỡ đấy. Về nhà muộn một tẹo, em có thể chứng minh sự tồn tại của cậu ta.”
Tục Nghiêu lại hỏi: “Vậy thời điểm nào em phát hiện mình có loại… Năng lực đặc thù này?”
“Chắc là sau khi chết một lần nhỉ?”
“Em nói cái gì cơ?”
Nhạc Dao hơi xoắn xuýt. Cậu nói với Tục Nghiêu đều là sự thật, nói được nửa lời thì cắn răng cân nhắc, cuối cùng vẫn thừa nhận: “Nói với anh cũng được, nhưng chuyện này quá mức khó tin. Anh phải đảm bảo dù nghe được gì cũng không gây bất lợi cho em, em không hề có ác ý với anh.”
Tục Nghiêu dựa gần hơn, chóp mũi cọ cọ lên mặt Nhạc Dao: “Vật nhỏ này, biểu hiện của tôi thế vẫn chưa đủ hả?”
Nhạc Dao trong lòng gào thét chính vì anh bảo vệ em nên em mới cân nhắc đấy! Không thì còn lâu mới nói nhá!
Sau đó cậu quyết tâm liều mạng kể chuyện 500 trước ra, bao gồm chuyện tại sao cậu lại muốn tìm bạn ở Hua tinh.
Tục Nghiêu luôn lắng nghe, đồng thời chắc chắn mình không nghe ra sơ hở nào. Xác thật có chút dối trá, nhưng cũng không hẳn vậy. Nhạc Dao nói một mạch rõ ràng theo trình tự, rất có logic.
Lần đầu tiên Tục Nghiêu nhìn Nhạc Dao vẽ bùa ở nhà, công nhận anh cảm thấy cậu y như một thằng đầu đất.
Nhạc Dao bị nhìn thấy tâm loạn, trừng mắt một cái: “Em đâu biết được Yến Kiệt lá gan lớn như vậy, ở Nhạc gia cũng dám dùng cái loại camera ẩn quay chụp kia ấy hả? Em nói rồi, đừng có dùng cái ánh mắt ấy nhìn em! Em lớn lên dễ nhìn, biết nấu cơm còn có skill trâu bò như vậy, anh đốt đèn l*иg tìm được người nào tốt hơn không? Kết hôn với em, rõ ràng anh là người lãi hơn.”
Cậu còn vừa có một “tiểu đệ” mới là lão ác quỷ, nhất định nói chuyện phải mạnh mẽ!
Tục Nghiêu nhìn vợ nhỏ tính tình kiêu ngạo, lành lạnh rên một tiếng: “Em được lợi từ tôi hay tôi được lợi từ em? Lấy về được nhiều ngày như vậy không thèm động dục, nếu website hôn phối có chấm điểm thì tôi chấm cho em 10 điểm kém.”
Nhạc Dao: “Anh!” Quá đáng cực kì!
Nhạc Dao nháy mắt tức thành quả cầu.
Người đàn ông vô liêm sỉ “soạt” một cái kéo ghế đứng dậy. Hai tay anh đút túi nhìn Nhạc Dao vài giây, Nhạc Dao nghĩ người này muốn đi thì anh chậm rãi khom lưng xuống, đặt một nụ hôn lên môi Nhạc Dao.
Nhạc Dao ngu người tại chỗ!
Tục Nghiêu liếʍ khóe môi: “Ngọt đấy.”
Nhạc Dao: “…”
Tục Nghiêu thấy Nhạc Dao hóa đá thì cười như không cười: “Chuyện này đừng để người thứ ba biết.”
Nhạc Dao: “…Hả?”
Anh vừa nói gì cơ, em không nghe rõ đâu!
Sếp Tục không muốn nhắc lại lần thứ hai, người cũng đi ra ngoài rồi.
Nhạc Dao sờ sờ môi, nhỏ giọng làu bàu: “Vừa rồi là cái gì?”
Góc bàn hội nghị truyền tới thanh âm quen thuộc: “Người ta nói chuyện này đừng để người thứ ba biết đấy.”
Nhạc Dao bị dọa giật mình, nhìn sang bàn hội nghị thì có ba người anh em ngồi đấy sẵn rồi.
Cậu thiếu chút thì thở không ra hơi: “Mấy người đến từ lúc nào đấy?”
Kẻ cầm đầu Kỷ Phong Vũ: “Từ cái lúc chú em phát xuân ấy. Nhang của chú em hứa đốt cho bọn anh đâu? Đốt đi đâu rồi? Bọn anh méo được cái mẹ gì cả!”
Nhạc Dao “khụ” một tiếng: “Nhang kia tạm thời hết rồi, mai làm tiếp. Đêm mai đốt cho các người nè. Ngại quá anh Tống anh Vương ơi, tình huống hôm nay hơi đặc biệt á. Nhưng yên tâm, mai chắc chắn sẽ có.”
Tống Hòa: “Chú em không có chuyện gì, bọn anh về chơi mạt chược tiếp nhá?”
Nhạc Dao: “Có thể có thể, ngày mai làm nhang xong gọi mấy người.”
Vương Phi Hiệp: “Bọn tôi về trước, mai có việc thì gọi.”
Kỷ Phong Vũ giơ ngón giữa, nháy mắt ba người anh em quỷ đã không còn bóng dáng.
Nhạc Dao cũng đi ra xem Đường Diệp thế nào rồi. Cậu tới phòng bệnh cũ thấy người gác đã thay đổi, Tục Nghiêu với Yến Kiệt không biết đang nói chuyện gì.
Đường Diệp lại bị nhét vào khoang vô khuẩn, tuy thương tổn nặng hơn nhưng bác sĩ và y tá đã phát hiện tình huống khác biệt. Ít nhất qua thời gian quan sát đã có biến hóa, đồng thời vẫn theo chiều hướng tốt.
Vấn đề hiện tại là hai người thủ vệ bị ngất, kiểm tra thì không ra vết thương, não bộ cũng không thương tổn nhưng tại sao gọi mãi không tỉnh?
Rất kì quái.
Tục Nghiêu dẫn bọn họ ra phòng cách vách, hỏi Nhạc Dao: “Bọn họ khi nào mới tỉnh?”
Nhạc Dao đáp: “Anh đưa ngày sinh tháng đẻ bọn họ cho em, em muốn vẽ bùa chiêu hồn. Hết nhang rồi em không cầu xin thần linh được, mai mới có thể.”
Tục Nghiêu hỏi: “Đường Diệp thì sao?”
Nhạc Dao thở dài: “Tình huống của Sư đoàn phó khá phiền toái, anh iu phải ôm cá rồi.”
Thật ra cậu có thể tụng kinh cho Đường Diệp nhưng một ngày tụng một giờ còn phải tụng cả tháng, ôm cá không hơn hả?!
Yến Kiệt: “…” Hai người nói thế nào cho em hiểu được không ạ? Em cảm ơn.
Tục Nghiêu không nhìn người anh em của mình, trong mắt anh chỉ có vợ bé nhỏ thôi: “Mai em làm hai người họ tỉnh lại, tôi nghe lời em hết.”
Nội tâm Nhạc Dao: Áu áu áu áu áu thật hả? Há há há há há anh muốn ôm cá chạy long nhong chứ gì thủ trưởng?
Bên ngoài cậu vẫn mang bộ mặt nghiêm túc như ra trận: “Được! Yên tâm, giao hết cho em!”
Yến Kiệt: “Tục ca và cậu Tiểu Nhạc nói chuyện tiếp đi, tôi ra ngoài có việc.”
Nhạc Dao hiếu kì quan tâm: “Anh đi đâu thế ạ?”
Yến Kì: “Đi bình tĩnh một chút.”
Nhạc Dao: “…”
—--
Hết Chương 22