Toàn bộ sư đoàn Phi Lang đều dùng thiết bị chiếu sáng từ nhiều nguồn năng lượng hỗn hợp, ngày thường họ vẫn luôn sử dụng năng lượng mặt trời, còn những ngày mà trời đầy mây âm u dẫn tới năng lượng mặt trời tích lũy không đủ thì sẽ dùng đến điện cho nên cơ hồ rất ít khi gặp phải tình huống không đủ nguồn sáng như lúc này. Hiện tại tất cả các căn nhà ở khu sinh hoạt đều tối sầm lại. Ngay lập tức, các đơn vị lãnh đạo đều phát tin tức tới Tục Nghiêu.
"Ông chủ, tình huống sao rồi?"
"Tục ca, kho năng lượng xảy ra vấn đề gì sao?"
"Báo cáo thủ trưởng! Tất cả đèn điện ở bệnh viện bên này đều không phát sáng!"
Tục Nghiêu ở trong bóng tối kéo Nhạc Dao vào trong l*иg ngực, hai người từ trong nhà đi ra. Tục Nghiêu mở máy truyền tin để chiếu sáng, phát hiện ở trong sân đã có không ít người tới.
Yến Kiệt: "Tục ca, chuyện này quá kỳ lạ."
Cậu ta nhớ rõ lúc ra ngoài bầu trời vẫn còn rất nhiều sao nhưng bây giờ lại không thấy gì cả! Hơn nữa bên ngoài còn nổi lên gió lạnh. Cái mùa này của bọn họ mà có gió lạnh là rất hiếm thấy...
Tục Nghiêu nói: "Thông báo cho tất cả mọi người đừng hoảng hốt, hãy dùng máy truyền tin để chiếu sáng. Yến Kiệt, cậu mang theo hai nhân viên kỹ thuật đến kho năng lượng kiểm tra xem là có chuyện gì!"
Nhạc Dao lại nói: "Đừng đi! Thật đấy, anh ta không giải quyết được gì đâu. Thủ trưởng, anh nhanh chóng hỏi họ xem Đường Diệp có còn ở bệnh viện hay không đi!"
Từ lúc đi ra đến giờ Tục Nghiêu phát hiện sự chú ý của Nhạc Dao vẫn luôn hướng về bệnh viện, nghe vậy liền trực tiếp liên lạc với bác sĩ phụ trách: "Đường Diệp thế nào rồi?"
Bác sĩ nói: "Khá tốt, vừa rồi tôi còn..." Bác sĩ rẽ vào một góc, đi đến trước cửa phòng bệnh thì thấy hai người thủ vệ đã ngã xuống đất, nhanh chân chạy đến liền thấy cái người vốn đang phải ở trong khoang vô khuẩn kia đột nhiên lại không thấy đâu nữa!!! Ông nháy mắt trừng lớn đôi mắt: "Thủ, thủ, thủ trưởng, không thấy phó sư trưởng đâu nữa rồi!!!"
"Sao có thể?!" Yến Kiệt nghe thấy âm thanh truyền ra từ máy truyền tin của Tục Nghiêu, "Anh ấy bị thương nghiêm trọng như vậy mà!" Buổi chiều tuy rằng Yến Kiệt chưa đến phòng bệnh nhưng sáng nay cậu ta có tới thăm Đường Diệp, trọng thương như vậy, sao có thể biến mất không thấy tăm hơi???
"Suỵt, tới rồi." Nhạc Dao nhìn thấy những chiếc lá ở một khu vực nào đó đong đưa một cách khác thường, trong không khí đột nhiên tràn ngập một cỗ oán khí dày nặng, chuông trong tay khủng long nhỏ khẽ "leng keng" một tiếng.
"Bạn thân à, chuyện này hơi phiền toái rồi đấy." Kỷ Phong Vũ đứng ở phía sau Nhạc Dao, nghe được tiếng chuông không khỏi hít sâu một hơi. Có một Alpha tóc bạc với vết thương trước ngực nhìn mà khiến người ta sợ hãi đang từ từ tiến về phía họ, nhưng càng làm người ta sợ hãi hơn đó là trong cơ thể người này có vong linh!
Nhìn mặt, rõ ràng là một ông lão khoảng 60, 70 tuổi, không biết lúc còn sống đã phải chịu đựng chuyện khủng khϊếp gì mà người gầy trơ xương, đôi mắt lão trũng sâu. Đôi tay gầy gò đến mức nhìn như không có một tí da thịt nào, sắc nhọn giống hệt một cái lưỡi câu, trên mặt lão còn có những vết roi trải dài, vài sợi tóc bạc lưa thưa xõa tung bên tai.
Khi lão cất bước đi, đôi "móc sắt" kia mở ra nắm vào phảng phất như muốn bắt lấy cái gì đấy. Thời điểm gã làm như vậy, trên môi lúc nào cũng lộ ra một nụ cười âm trầm quỷ dị. Khóe miệng của gã tựa như bị người ta dùng kéo cắt cho dài ra, cười lên như có thể chạm đến tận mang tai!
Kỷ Phong Vũ cuối cùng kết luận một câu: "Tôi biết ngay trên đời này không có bữa ăn nào là miễn phí mà."
Nhạc Dao không nói chuyện, chậm rãi lấy túi bọc hương mà nãy cậu mang từ nhà ra.
Kỷ Phong Vũ tự nhiên sẽ hiểu ý của cậu, nói một câu "Chú ý an toàn" sau đó lặng lẽ biến mất tại chỗ.
Lúc này Tục Nghiêu đã đi tới chính diện, hắn nhìn người anh em trước mặt với vẻ mặt vô cảm, kêu một tiếng: "Đường Diệp?"
"Đường phó sư trưởng" một đường đi tới đây ngay cả mắt cũng chưa chớp, nhếch môi, ngữ điệu quỷ dị đến cực điểm: "A.". Sau đó gã chậm rãi móc ra một khẩu súng lục, nhắm ngay Tục Nghiêu, không chút do dự mà "Đoàng!" một tiếng.
Tục Nghiêu ngay lập tức đè Nhạc Dao xuống. Nhạc Dao bị thân thể cường tráng của hắn đè đến nỗi suýt tắc thở, cả người choáng váng. Nhưng cậu vừa định mắng người này tự nhiên đè lên cậu làm gì thì thấy Tục Nghiêu chống người lên, mà cậu phát hiện phát súng kia đã bắn ra một cái lỗ ở trên nhà họ!
Bà mẹ nó!!!
"Đường phó!" Yến Kiệt tức giận hét to lên: "Anh điên rồi sao?!"
"Còn mẹ nó thất thần làm gì?! Mau đưa súng gây mê cho tôi!" Tục Nghiêu đẩy Nhạc Dao về phía chú Minh: "Dẫn em ấy đi!"
"Đi cái gì mà đi! Súng không có tác dụng với anh ta đâu!!!" Nhạc Dao nói, "Buông cháu ra chú Minh! Bọn họ không thể như vậy được, buông cháu ra a a a!"
"Tôi phải chấp hành mệnh lệnh! Xin lỗi cậu Tiểu Nhạc!"
Chú Minh tuổi đã không còn ít nhưng lực tay lại thập phần lớn. Chú chỉ giữ một tay của Nhạc Dao đã khiến cậu giãy kiểu gì cũng không thoát ra được, lại không muốn làm chú bị thương nên một đường bị kéo đi, căng thẳng , tức đến nỗi tay cầm túi hương cũng run run, cái bát hương trong túi bị rơi vỡ nát. Mà lúc này ở trên không trung lại vang lên tiếng súng, Đường Diệp lại bắn thêm một nhát về phía Tục Nghiêu, mà Tục Nghiêu chỉ có thể né tránh.
Tuy rằng không hiểu tại sao người anh em có thể đỡ đạn cho mình ở trên chiến trường giờ đây lại nã súng về phía mình, Tục Nghiêu cũng không dùng súng nhắm vào Đường Diệp. Hắn nhanh chóng thao tác gọi phi hành khí lại đây, vừa lúc bay lên phía trên Đường Diệp thì nghe thấy âm thanh gì đó, kèm theo tiếng vang ầm ĩ là một cái ống kim loại to bằng cánh tay trẻ con cắm thẳng xuống đất, lấy Đường Diệp làm tâm dựng lên một cái lao tù cao 2,3 m, đường kính khoảng 1m.
Nhạc Dao sắp bị kéo vào một gian phòng, nghe thế thì rống to: "Thủ trưởng! Thoa tác rườm rà quá đấy! Nhưng mà anh nhất định không được lại gần gã nghe chưa!!!"
Các binh lính nghe được tiếng hô vang dội của thủ trưởng phu nhân: "......"
Chú Minh nghiêm mặt nói: "Cậu Tiểu Nhạc xin yên lặng. Cậu gọi như thế rất là nguy hiểm. Hiện tại chúng ta không biết được tình huống của Đường phó sư trưởng như thế nào, vạn nhất người kia muốn làm hại cậu thì sao?!"
Nhạc Dao nói: "Chỉ cần anh ta không thoát khỏi lao tù thì sẽ không làm cháu bị thương được, chú Minh chú buông cháu ra đi, cháu sẽ không chạy đâu."
Chú Minh thấy khoảng cách đã đủ xa bèn buông Nhạc Dao ra, mà cũng cùng lúc đó, Nhạc Dao gắt gao chú ý tình huống bên phía Tục Nghiêu. Tuy rằng cách khá xa nhưng thị lực của cậu vốn rất tốt, chứ đừng nói đến lão ác quỷ kia còn trông như cái đèn huỳnh quang phát sáng giữa trời tối. Cậu có thể thấy được "Đường Diệp" ở trong nhà giam cười đầy âm hiểm nhìn chằm chằm bên ngoài, mà lão ác quỷ cũng đang cười.
Lão ác quỷ này rõ ràng có thể thoát ly khỏi cơ thể của Đường Diệp để ra khỏi nhà giam, nhưng gã lại không làm vậy. Gã chà xát chỗ bị thương lên thành sắt, trong cổ họng phát ra tiếng rít gào, trên tay vẫn cầm khẩu súng không buông. Lão dường như biết thân thể hiện tại chính là tấm bình phong tốt nhất để bảo hộ chính mình cho nên thời điểm nhìn Tục Nghiêu càng cười thêm điên cuồng.
Tục Nghiêu đương nhiên sẽ không ngu mà đi qua đoạt súng, hắn hạ lệnh cho trung đoàn trưởng đội cơ giáp nặng Lưu Dịch đem cơ giáp đến đây. Lưu Dịch khống chế một bàn tay kim loại lớn, Tục Nghiêu ra lệnh cho phi hành khí nhấc hai thành sắt lên, bàn tay kim loại kia nhanh chóng cướp đi khẩu súng trên tay "Đường Diệp".
Mọi người vốn đang căng thẳng, thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm nhưng đột nhiên lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Cũng không biết Đường phó sư trưởng dùng bao nhiêu sức lực, cư nhiên lại giật không được khẩu súng kia!
Dù sao cũng từng là anh em đồng sinh cộng tử, kề vai sát cánh cùng chiến đấu trên chiến trường, Lưu Dịch sẽ không muốn làm Đường Diệp bị thương nên dùng lực tương đối nhẹ. Giờ phút này thấy Đường Diệp phản kháng liền lập tức tăng thêm hai phần lực đạo. Vốn đang trong thế giằng co, "Đường Diệp" đột nhiên lại buông tay, nương theo lực kéo nhảy khỏi lao tù!
Một phát nhảy cao đến tận 6, 7 m, người bình thường tuyệt đối không thể nhảy đến độ cao đấy được!
Các binh lính xung quanh đều sửng sốt, mà Nhạc Dao nhìn thấy người nọ muốn chạy, vội vàng gào lên: "Thủ trưởng! Anh ngàn vạn lần đừng để tên đó đem thân thể của Đường phó sư trưởng chạy mất!!!"
Nếu để chuyện này xảy ra, ngay cả cậu cũng không cứu nổi Đường Diệp!
Binh lính nghe được Nhạc Dao nói vậy đều ngạc nhiên nhìn về phía cậu. Chú Minh trực tiếp hỏi: "Cậu Tiểu Nhạc nói vậy là có ý gì?"
Nhạc Dao nói: "Một lời khó nói hết lắm chú Minh! Lát nữa cháu sẽ giải thích cho chú sau." Nhạc Dao nhìn thấy Tục Nghiêu đang chặn "Đường Diệp" có ý đồ chạy trốn liền ngồi xổm xuống đất mở túi ra. Cậu lấy một đống hương ra nói: "Chú Minh, phiền chú nhanh chóng chia cho mọi người hộ cháu, đưa cho mỗi người cầm một nén hương trên tay, như vậy có thể trợ giúp cho thủ trưởng, bằng không bọn họ đánh một lát cũng không xong được. Thân thể của Đường phó sư trưởng không chịu nổi đến lúc đấy được đâu!"
Chú Minh không hiểu rõ nguyên nhân nhưng vẫn nhận lấy nắm hương, mà Nhạc Dao lại một lần nữa ngồi xổm xuống đất, lấy hai cái bát gạo từ trong túi ra. Cậu tổng cộng mang theo ba cái bát nhưng có một cái đã bị vỡ lúc Tục Nghiêu đè cậu xuống, không thể dùng nó được nữa, còn hai cái còn lại mặc dù hơi bị nứt ra nhưng vẫn dùng tạm được.
Nhạc Dao lấy cái bật lửa ra đốt hương, xung quanh lập tức tràn ngập một cỗ mùi thì là.
Vốn dĩ nhang này cậu muốn để dành để mời bọn Kỷ Phong Vũ đến hít, cậu đã kêu Kỷ Phong Vũ đi tìm trợ giúp bởi vì hiện tại bùa cậu vẽ ra không thể trấn quỷ được, cho nên hương này vốn định dùng để đáp lễ đám quỷ đến giúp. Ai ngờ mùi hương vừa tỏa ra, nhóm quỷ mà cậu muốn còn chưa có tới, lão quỷ đã đến đầu tiên!
Rõ ràng một giây trước còn đánh nhau đến khí thế ngất trời với Tục Nghiêu, giây sau đã liều mạng chạy đến chỗ Nhạc Dao!
Tục Nghiêu còn tưởng tên này muốn làm hại Nhạc Dao, lập tức kéo cổ áo gã dùng sức đè xuống đất, kết quả là Đường Diệp lập tức nằm sấp xuống! Cứ như xác chết vậy!
Tục sư trưởng: "......"
Lão ác quỷ thoát khỏi thân thể Đường Diệp bay vèo một cái đến trước mặt Nhạc Dao. Mà khi gã vừa bay đến đây, một trận âm phong liền nổi lên khiến quần áo của Nhạc Dao và mấy người xung quanh bị thổi tung. Lão ác quỷ hung ác đói khát nhìn chằm chằm bát nhang đang cháy, ánh mắt thèm thuồng y hệt chồn hôi thấy gà.
Nhạc Dao: ".....Đói bụng?"
Chú Minh: "Cậu Tiểu Nhạc đói bụng à?"
Nhạc Dao nói: "Cháu không phải đang nói với chú, chú Minh, mọi người trước tiên yên tĩnh một chút."
Lão ác quỷ thấy Nhạc Dao đang nhìn về hướng mình, quay đầu lại nhìn nhìn, thấy đằng sau không có ai, xác định là đang nói với gã thì gật gật đầu.
Gã muốn cướp đồ nhưng thứ nhang này chỉ khi nào nhân loại mời gã "ăn" thì gã mới có thể "ăn", nếu không thì làm cách nào cũng không nếm được.
Nhạc Dao nhìn ra lão thật sự rất đói, ánh mắt sáng lên màu lục, thử thăm dò nói: "Nếu ông thề về sau sẽ không làm hại con người nữa thì mỗi ngày tôi đều mời ông hít một nén hương."
Người xung quanh dùng ánh mắt như nhìn thấy người bị bệnh tâm thần với Nhạc Dao. Lão ác quỷ nâng bàn tay như móc sắt của mình lên, dùng âm thanh khàn đυ.c nói: "Mày dám uy hϊếp tao?"
Nhạc Dao nói: "Ông nói vậy là không đúng rồi, ông đã từng thấy ai uy hϊếp mà còn cho ăn chưa?"
Lão ác quỷ trừng mắt nhìn Nhạc Dao, mấy vết roi trên mặt lập tức vặn vẹo giống mấy con giun, nhìn vô cùng dọa người!
Nhưng mà Nhạc Dao sớm đã được diện kiến đủ thể loại quỷ rồi, nhìn nhiều cũng thành quen, không thấy sợ hãi chút nào.
Lão ác quỷ thấy vậy, rốt cuộc vẫn là không bỏ qua phần thức ăn này được, nói: "Năm Mậu Ngọ, tháng Đinh Dậu, ngày Đinh Sửu, Dung Quý."
Nhạc Dao: "Thề."
Trong cổ họng Dung Quý lại phát ra âm thanh khàn khàn, hiển nhiên là rất tức giận. Đã nhiều năm như vậy rồi chưa có ai dám nói thế với lão đâu! Nhưng Nhạc Dao lại nửa phần cũng không nhân nhượng.
Cuối cùng lão quỷ thấy cứ để nhang cháy như vậy thì thật lãng phí, nghiến răng ken két, thề: "Ta Dung Quý thề về sau sẽ không bao giờ làm hại đến tính mạng con người nữa!"
Nhạc Dao lúc này mới cười rộ lên, nói: "Được."
Trong lúc Nhạc Dao mời Dung Quý một nén hương thì Tục Nghiêu đã đi đến bên người Đường Diệp đang ngã nằm trên đất. Cậu nói với Dung Quý: "Ông tạm thời đừng vội hít, có thể hay không trước tiên xóa bỏ ấn ký ác quỷ trên trán bạn tôi? Nếu không thì thương thế của anh ta không thể tốt lên được!"
Khi còn sống Dung Quý đã bị tiểu thϊếp trong nhà và dã chủng của ả bỏ đói đến chết. Đã hơn năm trăm năm rồi mới có được cơ hội no bụng, sao có thể không vội được, lập tức đồng ý rồi đem ấn ký ác quỷ trên người Đường Diệp xóa đi.
Tục Nghiêu cảm thấy Nhạc Dao nói xong câu đấy chưa được bao lâu, sắc mặt Đường Diệp dường như trở nên tốt hơn. Hắn không khỏi hỏi Nhạc Dao: "Như vậy thì bao giờ Đường Diệp sẽ tỉnh lại?"
Nhạc Dao: "Còn chưa được nhưng mà giờ anh ta không bị kháng thuốc nữa, đưa đến bệnh viện trị liệu là thân thể sẽ nhanh chóng bình phục thôi, còn lại thì phải đợi tôi làm."
Đúng lúc này cáng được đưa đến, nhân viên y tế liền cẩn thận nâng Đường Diệp lên.
Đường Diệp lúc này nóng y hệt một cái bàn ủi, trên người còn có nhiều vết máu ứ đọng. Tục Nghiêu không yên tâm nên gọi Nhạc Dao đi cùng mình. Tối nay phát sinh quá nhiều sự tình ly kỳ, hắn cảm thấy mình phải nhận thức lại một chút về cậu nhóc Tiểu Nhạc nhà mình.
Nhạc Dao đương nhiên là đồng ý, liền mang theo Dung Quý, leo lên phi hành khí cùng Tục Nghiêu. Phi hành khí vừa bay đi, đèn điện lập tức sáng trở lại.
Những người ở lại: "......." Chuyện này...phu nhân thủ trưởng hình như có vấn đề chỗ nào đó đúng không?!