Chương 1: Sống lại

"Dì Lâm, dì Lâm chờ đã! Dì quên cầm điện thoại của mình!"

"Dì Lâm, điện thoại của dì bị rơi rồi!"

Một thanh niên ước chừng khoảng hai mươi tuổi khập khiễng hét lên và đuổi theo người khách bên đường dưới cái nắng gắt của trưa hè.

Nhưng mà vị khách này lại bước đi vội vàng, tựa hồ không hề nghe thấy tiếng la hét của cậu, chỉ thấy bà lên xe buýt và chỉ chớp mắt liền biến mất giữa đám đông chen chúc.

Nam thanh niên thật sự đuổi không theo kịp, thở hổn hển dừng lại ven đường. Cậu nhìn chằm chằm vào chiếc di động không thuộc về mình và quạt nó vài cái trước khi quay trở lại cửa hàng Phật bên kia đường.

Chân phải của cậu đi ở trên đường có chút trầm trọng, thế nên bên cạnh đột nhiên xông đến một chiếc xe vận tải bất hợp pháp cũng không thể kịp thời tránh đi, sau đó chỉ nghe "Rầm!" một tiếng, tiếng ồn ào ở xung quanh liền giống như bị ấn nút tạm dừng, biến mất không còn một chút dấu vết.

Nhạc Dao đột nhiên tỉnh lại.

Lọt vào trong tầm mắt là một mảnh hắc ám. Không có đèn đường, không có phố xá, không có xe cộ, thậm chí không có một bóng người. Dưới hông có chút hơi ẩm, xung quanh là rừng cây rậm rạp như muốn nhấn chìm cậu cùng với tiếng lá xào xạc do gió thổi. Thanh âm này sâu kín lạnh lùng và có chút yếu ớt, giống như một lão nhân gần đất xa trời đang dùng hơi thở cuối cùng hướng về thế nhân mà thủ thỉ.

Lông tơ toàn thân Nhạc Dao đều sắp dựng đứng cả lên. Cậu nhanh chóng sờ sờ túi áo của chính mình, cố gắng kiếm thứ gì đó có thể chiếu sáng từ bên trong.

Nhưng cái gì cũng đều không có.

Tuy rằng lá gan của cậu luôn lớn, nhưng đối với sự tình ly kỳ tránh cũng không được này vẫn cảm thấy có chút sợ hãi. Cậu lớn tiếng kêu cứu mạng, nhưng là từ cách đó không xa lại truyền đến âm thanh không biết là của dã thú nào phát ra "Ô ngao ô ngao", khiến thần kinh của cậu căng thẳng đến cực điểm.

Mồ hôi lạnh theo trán chảy xuống dưới, Nhạc Dao liều mạng nói bản thân phải trấn định, đồng thời tự cắn ngón tay.

Máu mới chảy ra được một chút, phía trước đột nhiên có người rống lớn lên một tiếng: "Ta ngửi thấy được! Ở bên kia!"

Ngay sau đó lại có người nói: "Alpha toàn bộ ở tại chỗ đợi lệnh! Beta đi qua nhìn xem!"

Một đám người đồng thanh hô: "Rõ!"

Kia rõ ràng là ngữ khí có chút khó xử, nhưng là Nhạc Dao có thể nghe ra nội dung ngay lập tức. Mà cái này làm cho cậu càng khẩn trương đến cực điểm.

Thế nhưng Alpha với Beta là cái gì?

Nhạc Dao nghe được tiếng bước chân càng ngày càng gần, trong đầu cảm thấy đau như kim châm. Cùng với đau đớn này là rất nhiều kí ức cậu không quen thuộc tràn vào trong tâm trí như thủy triều. Đầu đau như sắp nổ tung, Nhạc Dao không khống chế được mà ôm đầu ngồi xổm xuống.

"Tôi nói này tam thiếu gia, ngài cũng thật là biết gây chuyện." Lúc này, bên cạnh bỗng xuất hiện một đôi quân ủng, chủ nhân của đôi quân ủng đứng đối diện với cậu, trong giọng mang theo một tia trào phúng: "Biết rõ chạy không thoát còn chạy, ngài không mệt sao?"

"Anh..." Nhạc Dao ngẩng đầu, "Anh kêu tôi là cái gì?"

"Tôi nói tam thiếu gia, cậu cũng đừng giả vờ đi?" Người nọ "Hừ" một tiếng: "Các huynh đệ tìm ngài suốt cả đêm."

"......." Nhạc Dao theo bản năng đứng dậy mà lui lại mấy bước.

Này thật không thích hợp. Ngay cả khi đầu cậu lại một lần nữa đau, cậu cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn. Cậu sao có thể là tam thiếu gia? Hơn nữa Nhạc Dao rõ ràng trời sinh chân có tật, hiện tại cư nhiên lại không đi khập khiễng nữa, cậu cư nhiên còn có một thân thể cùng với kí ức của một người xa lạ!

Chủ nhân của thân thể này cũng tên là Nhạc Dao, là một Omega nam, đồng thời cũng là nhi tử của thượng tướng Nhạc Phỉ Sơn của Tarot đế quốc. Cậu ta vì trốn tránh an bài của trung tâm hôn phối mà chạy trốn suốt đêm, không nghĩ tới cuối cùng lại bỏ mệnh nơi rừng sâu.

"Báo cáo tướng quân, đã tìm được tam thiếu rồi." Nhạc Dao nhìn thấy người nam nhân cao nhất trong đám người ghé vào máy truyền tin trên cổ tay, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Đúng vậy tướng quân, ngài ấy ở trong một rừng cây lá rộng, cách năm dặm từ sườn núi phía bắc. Vâng, người thoạt nhìn không có vấn đề gì lớn, chúng tôi sẽ nhanh chóng dẫn cậu ấy trở về."

"Người tới!" Người nọ lại nói, "Băng bó miệng vết thương của tam thiếu gia cho tốt!" Nói xong buông cổ tay xuống, lạnh lùng liếc mắt nhìn Nhạc Dao một cái rồi xoay người bỏ đi.

"Tam thiếu gia, miệng vết thương của ngài ở đâu?" Một nhân viên y tế chạy tới hỏi Nhạc Dao.

"Trên tay." Nhạc Dao giơ ngón tay bị thương cho nhân viên y tế trước mặt xem, không nói gì nữa.

Cậu hiện tại đã có kí ức của nguyên chủ, đã hiểu rõ Alpha, Beta, Omega là cái gì, cũng hiểu nhân viên y tế dán kín băng keo vào miệng vết thương nhỏ như vậy không phải xuất phát từ quan tâm mà là không hi vọng tin tức tố của cậu từ máu tràn ra sẽ ảnh hưởng đến các binh lính.

Nhân viên y tế cất đồ: "Tam thiếu gia, xin mời."

Nhạc Dao trầm mặc mà đi theo những người này lên một chiếc phi hành khí, ngồi xuống mới phát hiện ra người đi tìm cậu còn rất nhiều. Phi hành khí này là thao tác trí năng, không cần người điều khiển, mà cậu tính toàn bộ hành khách lên sau có tổng cộng 21 người. Lúc này trừ bỏ Nhạc Dao ra, biểu tình của mỗi người thoạt nhìn đều thật âm u.

Những người này đối với cậu bất mãn tuy rằng không nói ra ở ngoài miệng, nhưng là đều viết rõ ra trên mặt.

Nhạc Dao cảm thấy lúc này tựa hồ như đang nằm mơ. Kí ức mới nói cho cậu biết, hiện tại theo lịch vạn niên đã là năm 2555. Năm 2261, một thảm họa thiên nhiên mà con người không thể chống lại đã xảy ra trên trái đất, loài người buộc phải rời khỏi địa cầu, sau khi tới đế quốc Tarot, họ đã kết hợp gen của mình với người ở đây và bắt đầu một nền văn minh mới.

Hiện tại là ngày 2 tháng 3 năm 279 theo tinh lịch mới, và đã là 536 năm kể từ khi cậu rời khỏi địa cầu.

Kết luận này nghe thật điên rồ, Nhạc Dao không tự chủ được mà nắm chặt tay giấu ở trong túi quần.

Mà chính lúc này, cư nhiên đã đến phủ thượng tướng. Phi hành phí từ từ hạ xuống, đội trưởng đặc cần Vương Hạo, kẻ đã từng trừng Nhạc Dao cùng với các nhân viên y tế cùng nhau mang theo Nhạc Dao xuống phi hành khí.

Nhạc Dao lê bước chân vào đại sảnh, còn chưa kịp đứng vững, Nhạc Phỉ Sơn đã nhanh chóng bước tới, vung tay tát một cái!

"Bốp!" Không đánh trúng! Nhạc Dao phản ứng cực kì nhanh nhẹn mà dùng cánh tay ngăn cản đối phương, đối mặt với một đại thúc trung niên đang tức giận. Cậu áp xuống khẩn trương cùng bất an, căng da đầu nói: "Đừng đánh người a! Có chuyện gì hảo hảo nói!"

"Hảo hảo nói cái rắm!" Nhạc Phỉ Sơn nhìn nhi tử sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn xinh đẹp đến kinh tâm động phách như cũ mà tức giận, "Mày còn mặt mũi trở về!"

"Con..." Ta như thế nào liền không có mặt mũi trở về a!

Nhạc Dao muốn rống trở lại, nhưng lại nghĩ đến sự tình mà nguyên chủ đã làm, nhất thời thật sự không nói lên lời.

Tarot đế quốc có một quy định bất thành văn, đó chính là các Omega có gen trội, bất luận nam hay nữ, không được tự ý kết hôn trước hai mươi tuổi, họ cần phải nghe theo sự sắp đặt của trung tâm hôn phối, gả cho đối tượng có gen xứng đôi. Nguyên nhân căn bản của việc này là vì để tận dụng hết khả năng tạo ra các nhân loại mới có gen ưu tú.

Đại bộ phận Omega đều sẽ tiếp thu an bài như vậy, nếu chính mình không tìm được người phù hợp, liền sẽ kết hôn với người có độ xứng đôi cao. Nhưng là nguyên chủ không thích như vậy. Vì thế, để trốn tránh mệnh lệnh ghép đôi của trung tâm hôn phối, đã không ít lần đối nghịch với lão phụ thân.

Lần này, nguyên chủ đã ăn một loại cấm dược được cho là có thể phá hủy tuyến thể của Omega và bỏ trốn vào ban đêm.

Hmm, sau đó cậu đã bị tóm lại...

Mẹ kế Giang Hân Đóa lúc này từ trên sô pha đứng lên, đi tới giữ chặt tay Nhạc Phỉ Sơn: "Hảo hảo, đừng nóng giận. Hài tử khả năng cũng chính là nhất thời không suy nghĩ cẩn thận. Hiện tại nó không phải đã trở lại rồi sao, ngài liền bớt giận đi." Nói xong bắt lấy cánh tay Nhạc Dao: "Nhạc Dao còn không mau nói lời xin lỗi ba đi?"

Nhạc Dao biết lúc này người đàn ông đối diện đang tức giận, mày đều nhăn ra hố sâu, cậu chỉ biết đối với mình càng thêm bất lợi, cắn răng nói: "Thực xin lỗi" sau đó trừng mắt nhìn nữ nhân cùng kế đệ ngồi trên ghế sô pha vẻ mặt thì quan tâm, bộ dáng kì thực là đang xem tuồng, quay đầu đi lên lầu.

Cậu sợ mình ở lại lâu hơn nữa sẽ làm ra chuyện gì đó, sẽ lại khiến mọi người nghi ngờ.

Nhạc Phỉ Sơn ở phía sau tức giận đến thở hổn hển, hét lớn: "Tao nói cho mày biết Nhạc Dao! Mày ngày mai nói cái gì cũng phải cùng tao đến đăng kí! Mày nếu không đi, ông đây liền cùng mày đoạn tuyệt quan hệ phụ tử!"

Trên lầu truyền đến "Rầm!" một tiếng.

Nhạc Phỉ Sơn trừng Giang Hân Đóa: "Em xem nó đây là cái thái độ gì! Đều là bị em chiều hư!"

Giang Hân Đóa cười: "Vâng vâng vâng, đều là do em, do em, ngài trước hết bớt giận đi."

Nhạc Dao vừa khóa cửa liền nghe thấy điều này, nhịn không được trợn trắng mắt, ngay sau đó tìm một chỗ ngồi xuống cưỡng bách chính mình bình tĩnh.

Giang Hân Đóa là vợ kế.

Mẹ ruột của nguyên chủ ở thời điểm nguyên chủ hai tuổi đã qua đời vì bệnh tật, sau đó Nhạc Phỉ Sơn gặp Giang Hân Đóa đã góa chồng đem theo một hài tử, hai người lại hợp thành một gia đình. Mà lần này nguyên chủ chết, liền cùng Giang Hân Đóa có quan hệ trực tiếp. Nguyên chủ không muốn chấp nhận hôn nhân cưỡng chế, Giang Hân Đóa biết điều này liền cho cậu ta biết có một loại dược phẩm có thể phá hư tuyến thể của Omega. Nguyên chủ khi tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử liền thật sự đi tìm loại thuốc này, buổi tối liền chạy trốn đi ăn dược, kết quả liền chết ở rừng rậm.

Nhạc Dao đánh giá hoàn cảnh trong phòng ngủ, tưởng tượng đến Giang Hân Đóa bạch liên hoa làm cậu có chút tức giận. Nhưng đồng thời cậu cũng có chút choáng.

Lần đầu đặt chân đến một hoàn cảnh lạ lẫm muốn nói một chút cũng không hoảng là trợn mắt nói dối. Cậu nghe thấy tiếng sủa và tiếng bước chân nhanh chóng ổn định vào chỗ liền biết đêm nay trừ khi cậu chết ở nơi này, bằng không ngày mai cậu sẽ phải đăng kí kết hôn với người mà cậu chưa từng thấy trước đây. Tuy rằng cậu biết chính mình thích đàn ông , nhưng cậu cũng không nghĩ tới tùy tùy tiện tiện tìm một người xa lạ...

Làm sao bây giờ?!

Nhạc Dao đột nhiên đứng lên vọt vào phòng tắm. Cậu đóng cửa phòng tắm lại, lại dùng khăn tắm bịt kín khoảng trống dưới cánh cửa càng nhiều càng tốt. Sau khi làm điều này, cậu do dự một lúc rồi kéo rách vết thương đã khép lại trên tay. Cậu ngồi xổm trên mặt đất chịu đựng đau đớn, nhanh chóng vẽ một đạo phù văn thon dài màu vàng nhạt, miệng lẩm bẩm: "Thổ địa nơi đây, thần chi nhất linh, thông thiên đạt địa, xuất u nhập minh, lấy máu của tôi, thành tâm cầu khẩn, trường diễm sơn Kỷ Phong Vũ, nếu nghe được lời tế này, mau tới triệu hồi!"

Lời nói vừa dứt, trong phòng tắm liền chậm rãi nhấc lên một tiểu gió xoáy. Nhạc Dao đáy mắt một trận mừng như điên, chờ đợi người bạn cõi âm cùng cậu quen thuộc ở trên địa cầu xuất hiện. Nhưng mà gió thổi qua một lúc sau cái gì cũng không có, hết thảy đều khôi phục lại bộ dáng ban đầu.

Nhạc Dao: "???"

Cúi đầu nhìn nhìn phù văn, không họa sai a! Phù văn này chính là được sự phụ cậu nhặt về và tự mình đích thân dạy cậu họa!

Cậu vì trời sinh chân có vấn đề, ra đời chưa được bao lâu thì bị quẳng đến trước một cửa tiệm Phật, là chủ tiệm trong tiệm Phật đem cậu nhặt về mà nuôi lớn, còn dạy cậu nhiều thứ mới lạ, đặc biệt là huyền học. Trước kia cậu ở trên địa cầu làm đều không xảy ra sai lầm, chẳng lẽ là bởi vì rời khỏi địa cầu nên không gọi đến được vong linh địa cầu?

Chẳng lẽ Kỷ Phong Vũ đã đầu thai chuyển thế? Dù sao cũng đã rất nhiều năm rồi...

Nhạc Dao không tin mà thử lần nữa, dù sao máu cũng đang chảy ròng. Cậu lại thử liệm lời mời lần nữa. Nhưng kết quả vẫn là giống nhau, nổi một trận gió rồi lúc sau cái gì cũng không có.

Bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng "Ầm!" Đạp cửa, Nhạc Phỉ Sơn cơ hồ rít gào: "Nhạc Dao! Mày rốt cuộc muốn làm đến mức nào nữa!"

Nhạc Dao bị dọa nhảy dựng, theo bản năng che lại ngón tay còn đổ máu, cũng mở ra vòi hoa sen để nước làm phù văn tách ra. Lần thứ hai vẽ bùa máu không chảy nhiều, cậu lại hạ quyết tâm một lần, kết quả lần này cắn có điểm tàn nhẫn, máu còn chảy ra, miệng vết thương chưa khép lại được, cả căn phòng tràn ngập mùi tin tức tố.

Thuốc ức chế mà nguyên chủ uống đã quá thời gian có hiệu lực, hơn nữa cậu còn lấy ra một ít máu, mùi tin tức tố cũng không so với kì động dục của Omega ít hơn là bao.

Nhạc Phỉ Sơn mặt đen như đít nồi. Lão thấy phòng tắm có cái gì đó nhét ở dưới còn tưởng con trai muốn tự sát, nhanh ra lệnh cho người lui ra ngoài rồi nói: "Tao đếm đến ba, mày nếu lại không ra tao sẽ phá cửa!!"

Nhạc Dao thấy phù văn đã bị tách ra, nhìn không ra cái gì nữa mới chạy nhanh ra mở cửa.

Ngoài cửa Giang Hân Đóa vừa thấy cậu ra, lo lắng vỗ vỗ ngực: "Đứa nhỏ này, thật là hù chết mụ mụ. Thế nào? Không có việc gì chứ?"

Nhạc Dao không trả lời.

Kế đệ Nhạc Thiên Ngọc không biết lên lầu từ khi nào, yếu ớt mà nói: "Anh, đừng lại thương tổn chính mình nữa. Không riêng mình anh khó chịu, các binh lính của đội hộ vệ bên ngoài đi theo người cũng bị chịu tội cùng."

Dưới sự bày mưu của Giang Hân Đóa, các nhân viên y tế đang dán kín lại miệng vết thương nghe vậy nhìn Nhạc Thiên Ngọc, thoạt nhìn đều tán đồng với cách nói của cậu ta mười vạn phần.

Giang Hân Đóa lúc này cũng nói: "Đúng vậy Nhạc Dao, đừng lại tùy hứng nữa. Tuy rằng cùng tướng quân Tục Nghiêu kết hôn về sau phải đi theo ngài ấy đến nơi đóng quân, Hoa Hạ tinh nghe nói nơi đó hoàn cảnh có chút nghèo khổ, người ngoài cũng nói tướng quân Tục Nghiêu có điểm hơi dữ tợn. Nhưng con là vợ tương lai của ngài ấy, ngài ấy đối xử với con khẳng định là phải khác đối với mọi người cho nên con cũng đừng quá lo lắng, cũng đừng đối nghịch với ba con nữa."

Nhạc Dao vốn dĩ căn bản không muốn nói chuyện với Giang Hân Đóa và Nhạc Thiên Ngọc, lúc này lại không nhịn được quay đầu: "Bà mới nói anh ta đóng quân ở tinh cầu nào cơ?"

Nhạc Phỉ Sơn tiếp lời. Lão cau mày: "Hoa Hạ tinh. Mày lại muốn làm gì?"

Nhạc Dao nghĩ, Hoa Hạ tinh, kia chẳng phải là những người này gọi địa cầu như thế ư! Vì thế hai mắt cậu sáng ngời: "Không làm sao! Con không làm gì cả! Con ngày mai liền đi đăng kí!"

Nhạc Phỉ Sơn nghi hoặc nhìn nhi tử: "Mày xác định?"

Nhạc Dao nói: "Xác định."

Không kết hôn vẫn sẽ bị người nào đó mạnh mẽ đánh dấu, không phải Tục Nghiêu cũng có Trương Nghiêu, Lý Nghiêu, hơn nữa kì động dục Omega không có thuốc ức chế thì quá thảm, kia không bằng lại kết hôn trước rồi tính tiếp. Vạn nhất đi Hoa Hạ tinh cậu có thể tìm được biện pháp trở lại địa cầu 500 năm trước thì sao?! Dù ở đây có phát triển đến đâu thì cũng không phải môi trường mà cậu quen thuộc!

Nhạc Dao nhiều lần hứa hẹn sẽ không tái phạm, cuối cùng mới thuyết phục được Nhạc Phỉ Sơn đem người đi ra ngoài, trong nhà cũng không bố trí người trông. Cậu thật vất vả mới được thanh tĩnh, tranh thủ thời gian đi tắm, sau đó ngã xuống giường không ngủ được.

Sư phụ của cậu cũng là cha nuôi mở một cửa hàng Phật giáo, có hai người con trai và cả hai đều khá ngoan. Vì vậy ngay cả khi Nhạc Dao đã chết, tương lai sư phụ vẫn có người chăm sóc tuổi già. Cho nên hiện tại quan trọng nhất là cân nhắc xem nên làm gì tiếp theo.

Nhạc Dao cầm lấy quang não, dựa theo kí ức của nguyên chủ lên mạng tra "Tục Nghiêu", một phút sau, "Ầm!" một tiếng, quang não rơi từ trên giường xuống.

Cậu cúi đầu nhìn xuống người đàn ông cao lớn cũng đang nhìn mình trong bức ảnh dưới mặt đất, giữa lông mày có mệt vết sẹo dài, một nam nhân cao lớn với ánh mắt dữ tợn, trực tiếp trợn tròn mắt...