Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tướng Quân Thích Sưu Tầm Hoa Hồng Nhỏ

Chương 7

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tục Nghiêu cảm thấy mình có thể xem video "nhảy đồng" của Nhạc Dao 20 lần, nhưng chưa xem được hết lần thứ hai thì máy truyền tin báo có cuộc gọi của Nhạc Dao.

Nhạc Dao buổi sáng nhận được mã hôn phối, chạm đến khu vực liên lạc của bạn đời thì có số của Tục Nghiêu.

"Sao thế cục cưng?" Tục Nghiêu chân dài nhàn nhã gác lên bàn trà, xấu xa cười cười, "Có mỗi tí thế đã nhớ tôi rồi à?"

"Ai thèm nhớ anh?" Nhạc Dao chán chẳng buồn nói, cảm thấy mặt của Tục Diêm vương rất dày, "Tôi muốn hỏi chút thôi, chúng ta bao giờ khởi hành về Hua tinh vậy? Nếu như không vội, tôi có thể vứt bớt đồ không?"

"Vứt đồ?"

"Tôi nghĩ mình sẽ vứt đồ mẹ kế mua, ngược lại tôi chẳng thích gì mấy thứ ấy. Đi Hua tinh không phải đi thi sắc đẹp, đống quần áo bà ta mua không phù hợp."

Chẳng biết Giang Hân Đóa nghĩ gì mua toàn quần áo mùa hè, chẳng được mấy món đứng đắn, không lộ lưng thì cũng ngắn cũn cỡn hoặc kiểu dáng lưu manh, không lỗ thủng thì cũng đinh tán, không phải thứ dành cho người mặc.

Nhạc Dao lái phi hành khí suy nghĩ đem mấy thứ đó vứt lại, cầm tiền mua đồ cần thiết. Ngược lại, cậu thấy quần áo mình mang đi hẳn đã đủ mặc rồi.

Tục Nghiêu tuy rằng quanh năm mặc quân phục nhưng cũng là người chú ý ăn mặc, đối với hàng hiệu cũng hiểu biết. Quần áo Giang Hân Đóa mua cho Nhạc Dao anh không xem kỹ nhưng nhìn nhãn hiệu cũng biết chẳng phải loại y phục đứng đắn gì, anh quyết định đưa Nhạc Dao cùng đi.

Vì vậy hai người quyết định vứt lại quần áo Giang Hân Đóa mua, đổi lại 167.000 đồng tiền mặt. Mỹ phẩm và nước hoa thuộc loại vật phẩm đặc biệt nên không thể tùy tiện bỏ.

Nhạc Dao mang theo tiền mua bút lông, một ít giấy. Không có giấy bùa nên cậu đành mua giấy vẽ màu nước thay thế. Chuông đồng không thể tìm trong siêu thị, cậu mua tạm một cái lục lạc của trẻ con.

"... Mới có một tí đã mua quà cho cục cưng nhỏ chưa chào đời của vợ chồng mình rồi?" Tục Nghiêu cầm lục lạc trong tay, xem bao bì thì là vỏ đồ chơi một con khủng long chibi màu xanh, "Hiền huệ thế cơ à?"

"Ai nói nó dành cho con anh?" Nhạc Dao đoạt lấy vỏ ngoài, "Có tác dụng khác."

"Một cái lục lạc thôi, ngoài cho trẻ con chơi thì còn tác dụng gì khác?"

"Ngược lại sẽ hữu dụng." Chiêu hồn đó, Nhạc Dao âm thầm bổ sung, "Đúng rồi, Tarot tinh không thể chuyển phát nhanh tới Hua tinh hả? Nếu như trên Hua tinh không có cái cần mua, có thể lên website mua sắm trực tuyến của Tarot mua bán không?"

"Mua sắm trực tuyến đương nhiên là được. Mà thứ gì không mua được ở Hua tinh cơ?" Tục Nghiêu cười cười hỏi, "Chu sa?"

Nhạc Dao nhìn ánh mắt nguy hiểm kia, không lên tiếng. Cậu vội vã thả thêm đồ vào giỏ hàng, sau đó ra tính tiền. Cậu cảm thấy mua rất nhiều rồi, tính lại thì chưa tới 1000 đồng.

Tục Nghiêu không nói gì, anh nhìn thấy Nhạc Dao trong video vẽ vời, suy đoán Nhạc Dao mua mấy cái này về để "nhảy đồng". Ngược lại anh cho "nhảy đồng" chỉ là một hành động mê tín, nhảy hay không cũng chẳng ảnh hưởng thực tế, thôi kệ cho Nhạc Dao thích thì mua.

Hai người mua sắm xong trời đã tối, Nhạc Dao về phi hành khí của mình đi theo, một đường bay tới phủ Thượng tướng của Tục Nghiêu.

Nhạc Dao cất phi hành khí vào thì phát hiện đây là một cái sân bay nhỏ. Trừ phi hành khí của Tục Nghiêu để ngoài thì bên trong còn có một cái phi hành khí gia dụng nhỏ hơn phi hành khí màu đen, lớp vỏ ngoài màu xám bạc kính pha lê, lạnh như băng giống Tục Nghiêu.

"Đêm nay chúng ta ở đây ạ?" Nhạc Dao quan sát bốn phía rồi hỏi.

"Không." Tục Nghiêu trả lời, "Khoảng nửa tiếng sau chúng ta đi Hua tinh."

"Nhanh vậy?!" Nhạc Dao nghe Nhạc Phỉ Sơn nói Tục Nghiêu có rất nhiều việc phải xử lý, cậu tưởng mình còn có thể ở lại ít nhất một ngày.

"Không phải em rất muốn đi Hua tinh hả?" Tục Nghiêu nói trong lúc đưa Nhạc Dao ra khỏi kho chứa phi cơ, "Nhanh một chút không được?"

"Rất tốt." Nhạc Dao đi vào phòng khách lớn, thuận mồm nói.

"Thế thì em ngồi đây đợi chút, tôi sẽ xuống ngay." Tục Nghiêu nói xong thì gọi Yến Kiệt, "Yến Kiệt, chiêu đãi một chút."

Yến Kiệt đi tới, giọng nói câng câng hỏi: "Ngài muốn uống gì không?"

Nhạc Dao lắc đầu: "Không cần đâu ạ, cảm ơn nhiều."

Nhạc Dao ngồi xuống ghế salon, giả vờ không thấy ánh mắt phòng bị của Yến Kiệt.

Người tới nơi xa lạ sẽ đánh giá, Nhạc Dao không ngoại lệ. Cậu phát hiện phủ Tướng quân này rất lớn, tuy không nhìn rõ đây là tầng mấy nhưng đứng đây đã thấy diện thích phải 3-400 m². Nhưng mà nơi này có thể quanh năm không có người ở, thiết kế ba màu đen xám trắng có chút lạnh lẽo.

Sư phu Nhạc Dao thích đồ gỗ, màu sắc thiên về màu tối nhìn qua rất cẩn trọng. Nhạc Dao ở cửa hàng Phật giáo đi thận trọng về cũng thận trọng, nhìn qua cũng thấy ngột ngạt. Hiện tại cậu phát hiện nơi này so ra lại càng ngột ngạt hơn.

Nhạc Dao nhìn chằm chằm lên bức tranh sơn dầu lớn. Tranh này chiếm hơn nửa mặt tường, vừa vặn đối diện vị trí chủ nhà, chỉ cần chủ nhà ngồi là đập vào mắt.

Là một bức tranh phong cảnh, giống như màn đêm buông xuống Hắc Ám Sâm Lâm, âm u làm Nhạc Dao nhớ tới lúc mình vừa tỉnh lại.

Nhưng Nhạc Dao không hiểu tại sao lại biến phòng ở thành kiểu này. Cảm giác Tục Nghiêu và căn phòng này chẳng có chút liên quan nào.

"Bức tranh này..." Tự dưng buột mồm nói ra, Nhạc Dao giật mình.

"Bức tranh này làm sao ạ?" Yến Kiệt đứng cách đó không xa, rất khéo cũng đang nhìn bức tranh kia xoay đầu lại hỏi.

"Không có gì. Người nhà Sư đoàn trưởng Tục đều chuyển tới Hua tinh phải không ạ?" Nhạc Dao nói xong thấy mặt mũi Yến Kiệt chẳng tốt hơn tí nào, càng phòng bị hơn thì thêm một câu: "Ý tôi là, nơi này nhìn qua rất cô quạnh."

"Bình thường không có người ở, đương nhiên là cô quạnh." Yến Kiệt mất kiên nhẫn trả lời.

Nhạc Dao muốn hỏi thêm nhưng không muốn chuốc nhục nhã về phía mình, thẳng thắn im lặng. Cậu lấy ra máy truyền tin check tài khoản, có quên mua gì không, muốn dùng cái này áp chế bất an trong lòng.

Không biết trôi qua bao lâu thì bên trên có tiếng bước chân đi xuống. Nhạc Dao nhìn về phía cầu thang thì thấy có ba người đi lên, một trước hai sau. Người phía trước chừng 50 tuổi, không cao lắm, hơi gầy. Ông mặc một cái áo bông ngắn màu đen thoải mái, còn đi một đôi giày vải kiểu dáng cổ xưa? Đi sau là hai người chừng 20 tuổi mặc quân phục.

Yến Kiệt vốn không vui, thấy ba người kia thì hòa hoãn, gật đầu với người đi trước: "Chú Minh."

Minh Thiện nhìn thấy Nhạc Dao: "Vị này là..."

Yến Kiệt chưa hé răng thì bên trên có tiếng Tục Nghiêu nói vọng xuống: "Chú Minh, đây là vợ nhỏ hôm nay mới cưới về của tôi, tên em ấy là Nhạc Dao. Nhạc Nhạc à, chú Minh là quản gia của họ Tục."

Chú Minh quan sát Nhạc Dao một chút, Nhạc Dao rất lễ phép chào hỏi: "Chào chú Minh ạ."

Minh Thiện gật đầu cười cười: "Chào phu nhân."

Nhạc Dao: "..." Phu nhân?!

Ho nhẹ một cái: "Chú Minh, chú cứ gọi cháu là Tiểu Nhạc đi."

Chú Minh: "Vâng thưa cậu Tiểu Nhạc."

Tục Nghiêu nhìn lỗ tai nhỏ hồng hồng của Nhạc Dao, đáy mắt mang theo ý cười: "Sao rồi chú Minh? Đã chuẩn bị tốt rồi chứ?"

Minh Thiện: "Đã chuẩn bị xong rồi ạ, ngài tính khi nào thì xuất phát?"

Tục Nghiêu nhìn thời gian: "Đi luôn bây giờ đi."

Anh đi xuống dưới, xách theo túi của Nhạc Dao.

Trong túi là bút lông và giấy của Nhạc Dao, còn có mấy món đồ riêng tư như quang não với trang sức linh tinh. Trang sức là nguyên chủ mua, mấy thứ để trang trí cho đẹp Nhạc Dao không lấy, cậu chỉ lấy mấy món đáng giá thôi. Không thể để Giang Hân Đóa và Nhạc Thiên Ngọc hưởng sái được.

Trong túi có thể coi như nửa cái mạng của Nhạc Dao, Tục Nghiêu cầm đi cậu lập thức chạy theo.

Nhạc Dao phát hiện, Tục Nghiêu thay quần áo rồi. Lúc đăng ký với cậu anh mặc đồ thể dục, giờ thì đổi thành quân phục màu xanh lam của Không quân Tarot. Quân phục nơi này và Trái đất không giống nhau lắm. Lục quân màu olive, Hải quân là thuần trắng không thay đổi nhưng Không quân không hẳn là màu xanh lam đơn thuần mà là màu xanh của bầu trời, hơn nữa chức vị càng cao thì màu sắc càng tối.

Tục Nghiêu có quân hàm Tướng, dù là Thiếu Tướng nhưng quân phục của anh là màu xanh bầu trời đậm nhất, tối tăm và dày nặng. Người này vốn kiên cường như gốc tùng, giờ vừa vặn một thân quân phục, vũ khí đeo bên hông, lưng rộng eo thon chân dài càng rõ ràng làm người ta không thể rời mắt.

Đều là đàn ông sao lại chênh lệch lớn vậy chứ, Nhạc Dao nhịn không được hơi đố kỵ!

Ngồi phi hành khí có chút khó chịu, cậu chưa ngồi được bao lâu thì có dây an toàn AI chậm rãi đeo lên. Phi hành khí quân dụng cực lớn của Tục Nghiêu mang theo cậu, Tục Nghiêu, chú Minh và hai cận vệ vυ"t lên trời đêm. Tốc độ của nó bắt đầu ổn định nâng lên chỉ mất có 5s, Nhạc Dao trước kia hay Nhạc Dao hiện tại đều chưa từng được trải nghiệm ngao du tinh hà như bây giờ.

Phi hành khí của cậu tốc độ chỉ xách dép nên tiến hành trung chuyển vận tải bên ngoài.

Sau 10′, bọn họ tiến hành kết nối với trạm Phi Lang No.7 Hua tinh, dùng tốc độ nhanh hơn tới Hua tinh. Nhạc Dao và Tục Nghiêu ở cách vách, Tục Nghiêu chỉ đùa giỡn hai câu chứ không tiến hành ký hiệu Nhạc Dao hay làm gì cả.

Nhạc Dao thở ra một hơi, sau ba ngày cậu mới được chân chính thấy hành tinh thân thuộc, chính là tinh cầu xanh lam bị một màu xám ai oán bao phủ.

Vì nóng lên toàn cầu mà núi băng tan chảy, diện tích biển thu hẹp đi nhiều. Nơi này trong ký ức là một màu xanh lam, giờ càng nhỏ. Lục địa bị nhấn chìm, mặt trời vẫn là một màu vàng.
« Chương TrướcChương Tiếp »