Chương 34

Nhang chỉ khi mời mới có thể hưởng thụ, Nhạc Dao mời bọn họ, nhưng bọn họ lại nghĩ tới vợ con mình đầu tiên.

Nhạc Dao cảm động cười nói: "Thong thả đã, mọi người dùng đi, đốt rồi không nên lãng phí. Dùng hết chút nữa sẽ gọi người nhà, tôi cũng mời bọn họ như vậy. Mọi người cho tôi sinh nhật người nhà, tôi tính toán một chút, không phải không đủ cung ứng."

Ba người bọn họ báo ngày sinh nhật, Nhạc Dao bắt đầu tính toán.

Bọn họ sau khi chết lần đầu được "ăn", bọn họ chết rồi chưa từng được dâng nhang, nhiều năm qua đi vẫn cứ như vậy. Tiền bối cõi âm kể chuyện được cung phụng, bọn họ cũng chỉ nghe người ta nói chuyện thôi. Hiện tại bọn họ đã hiểu, cảm giác này rất tốt.

Ngoại trừ Bối Hồng Lợi, những người còn lại liều mạng hít lấy hít để. Đói nhiều năm như vậy rốt cuộc cũng được ăn no.

Lần này bọn họ biết vì sao Tống Hòa bí mật tìm bọn họ, đoán vì lí do sợ có quá nhiều vong linh đến tranh cướp chỗ.

Nhạc Dao nói: "Ngài Bối phải không? Vợ của anh cần phải chiêu hồn, tôi cần phải chuẩn bị thêm. Dựa theo lời anh, đã qua nhiều năm như vậy nên tôi không thể đảm bảo, xin đừng ôm hi vọng quá lớn."

Cái tên Bối Hồng Lợi rất bình thường, khí chất cũng nho nhã. Anh ta mặc đồ ngủ hình sọc, tuy cũ nát nhưng vẫn nhìn ra khí chất của người có học thức.

Đương nhiên, nếu như bỏ qua con mắt đỏ quạch kia.

Quý ngài này khi còn sống đã từng gϊếŧ người.

Anh ta không giống như hai người còn lại, từ từ hờ hững "ăn" nhang, nghe vậy chỉ gật đầu: "Cậu Tiểu Nhạc chịu giúp đỡ là tốt lắm rồi, nếu không tìm được e rằng đó là ý trời."

Nhạc Dao "ừm" một tiếng. Cậu không hỏi Tống Hòa tại sao lại mang một vong hồn vấy máu tới, cậu sớm nhìn ra nếu tìm được vợ con cho Bối Hồng Lợi sẽ giải được chấp niệm của anh ta.

Sau khi nhang cháy hết, Bạch Diễm và Trương Nguyên mang theo vợ con tới. Nhạc Dao không keo kiệt đốt bốn nén nhang mới, cầm cả đồ ngọt nhà mình ra tiếp đãi. Hai đứa bé một nam một nữ, mỗi đứa cũng chỉ ba bốn tuổi nép vào mẹ rụt rè cảm ơn Nhạc Dao. Tuy bọn nó đã mất nhiều năm, tâm trí vẫn dừng lại ở khoảng thời gian ấy.

Nhạc Dao hỏi Tục Nghiêu bị bỏ quên: "Máy in bao giờ tới ạ?"

Tục Nghiêu: "Sáng mai."

Nhạc Dao nói cho nhóm người kia máy in tới sẽ cho họ nhà để ở, không cần đợi sau khi về.

Bạch Diễm và Trương Nguyên đương nhiên rất vui vẻ, Bối Hồng Lợi vẫn lạnh lùng như vậy.

Tống Hòa để bọn họ rời đi trước, Tục Nghiêu hỏi: "Đôi mắt của vị họ Bối kia..."

Tống Hòa nói: "À, quên mất. Cậu ta khi còn sống gi/ết chết chú họ, lúc chết vẫn bị nhốt trong ngục. Hai người thấy bộ quần áo không, là áo tù thời đó đấy. Nhưng yên tâm, Hồng Lợi không phải người xấu, năm ấy chú họ cậu ta nhân lúc cậu ta đi vắng tới ăn trộm, bị vợ con cậu ta phát hiện thì giế/t chết hai người, cậu ta mới..."

Tục Nghiêu gật đầu thấu hiểu.

Nhạc Dao nói: "Hôm nay cứ vậy đã, tôi phải làm thêm nhang, không thì không đủ. Có chuyện gì tối mai tới tìm tôi là được."

Tống Hòa nhìn đồng hồ thì thấy đã 1giờ sáng, nhanh chóng trở về.

Sau khi Tống Hòa rời đi, nhiệt độ trở về bình thường. Nhạc Dao để ý Tục Nghiêu ít nói hơn bình thường thì hỏi: "Chồng ơi, anh suy nghĩ gì vậy?"

Tục Nghiêu ôm Nhạc Dao vào lòng: "Nếu em nói người chết rồi đều hóa thành vong linh, chiến sĩ của Phi Lang hi sinh có phải cũng thành vong linh rồi không? Sao bọn họ không tìm chúng ta?"

Nhạc Dao: "Trước kia mọi người đánh trận ở đây ạ?"

Tục Nghiêu: "Không phải."

Nhạc Dao: "Có hai khả năng. Một là bọn họ bị trói buộc tại nơi chết không thể rời đi, hai là bọn họ đang dùng cách của mình bảo vệ mảnh đất này. Anh thử nói ngày sinh của họ ra xem, em giúp anh chiêu hồn thử. Nếu như bọn họ còn, sẽ xuất hiện."

Tục Nghiêu: "Để tôi tính toán thêm đã. Muộn rồi, uống dịch dinh dưỡng rồi đi ngủ đi."

Nhạc Dao để dịch dinh dưỡng cạnh giường, tắm rửa sạch sẽ chuẩn bị đi ngủ mới uống. Uống xong mới nghĩ ra, ngồi "phịch" xuống: "Em nói rồi! Lúc em ngủ không được cắn em cơ mà!"

Tục Nghiêu cười: "Con mắt nào của em nhìn thấy tôi cắn em?"

Nhạc Dao xấu hổ phẫn nộ: "Lúc tắm em nhìn thấy chứ sao! Chẳng lẽ dấu răng trên mông tự em cắn được?!"

Tục Nghiêu nói: "Trên mông sao lại có dấu răng? Mau cho tôi nhìn thử!"

Nhạc Dao quấn chặt chăn: "Anh đừng có mà mơ!"

Tục Nghiêu ôm Nhạc cá nhỏ trong chăn làm tù binh: "Chờ em ngủ, tôi muốn làm thế nào chẳng được."

Nhạc Dao giận tím người nhưng không chống lại được cơn buồn ngủ, chốc lát sau liền thϊếp đi.

Ngày hôm sau, Nhạc Dao tắm rửa phát hiện trên người mình nhiều hơn mấy dấu vết kì quái, không phải vết cắn mà là vết để lại do bị mυ"ŧ. Không đậm cũng không đau, chỉ rất rõ ràng chứng minh sự tồn tại của mình thôi.

Cảm giác mang theo dấu hôn xấu hổ hơn nhiều so với dấu răng. Nghĩ tới lúc cậu ngủ bị Tục Nghiêu đè ra hôn hôn sờ mó, Nhạc Dao rất thẹn thùng. Cố tình trong nhà vệ sinh lại có gương, lúc rửa ráy có thể nhìn thấy hết.

Nhạc Dao vừa xấu hổ vừa tức giận, hai ngày nay chẳng biết phải nói thế nào với Tục Nghiêu. Mãi tới chiều, cậu mới nhận được bộ máy in 3D.

Cậu phát hiện sếp Tục dù nhiều lúc làm người ta phát cáu thật nhưng cũng cực kì hết lòng vì cậu. Tục Nghiêu mua cả máy in và giấy, bột màu chuyên dụng, đây là mấy thứ cậu không nghĩ tới. Cái này nặng ngang máy in, phí vận chuyển gì đó khỏi cần nói tới. Tục Nghiêu không nhắc tới để cậu thoải mái mua sắm, không cần phải lo lắng gì.

"Tục ca nói hôm nay ngài cần dùng thứ này?" Yến Kiệt hiểu biết về mấy loại thiết bị AI và mấy vấn đề liên quan tới kỹ thuật, bị Tục Nghiêu điều tới giúp Nhạc Dao. Lắp đặt, khuân đồ, hướng dẫn sử dụng cái gì cũng làm, anh đặt máy in gọn gàng ở một góc phòng khách.

"Cậu Tiểu Nhạc thử sử dụng xem được không?"

"Được được, thử đồ vật nhỏ trước." Nhạc Dao lấy quang não, mở phần mềm tick vào mô hình cái ghế.

"Rè rè..." Máy in phát ra âm thanh, một lúc sau cho ra thành phẩm là một ghế nhựa màu xanh.

Nhạc Dao cầm lên nhìn, ghế nhỏ vừa tinh xảo vừa đáng yêu, đẹp hơn nhiều so với đồ dùng tự cắt dán bằng tay, có thể coi như một mô hình tinh chế.

Yến Kiệt nói: "Cái này sử dụng bột giấy, sản phẩm đầu ra là một khối hoàn chỉnh. Giấy màu có thể phối thêm vào. Tôi khuyến cáo đồ vật nhỏ dùng bột giấy, đồ vật lớn dùng giấy màu."

Nhạc Dao vội vàng gật đầu: "Cái này dùng tốt lắm, cảm ơn anh nhé Yến Kiệt."

Yết Kiệt thu dọn đồ nghề, cười tới mức cặp lông mày rậm cong cong: "Không cần khách khí đâu ạ, ngài nấu món gì ngon ngon nhớ mời tôi là được rồi, tôi sẽ cực kì cảm kích."

Nhạc Dao cực kì phóng khoáng: "Không thành vấn đề. Đợi tôi hết bận sẽ nấu một nồi cá tiêu cay, vừa cay vừa ngon. Cá lớn thơm ngon còn có gừng thái sợi, hành lá, ớt... Thêm chút tiêu, thêm một nồi cơm độn đậu hà lan, bao ngon."

Yến Kiệt nuốt nước miếng: "Cái này để khi ngài nấu thì hẵng nói, không biết gì cũng phải thèm là sao?"

Yến Kiệt càng nghĩ càng đói, nói lái sang chuyện khác: "Đúng rồi, mô hình ghế nhỏ này cũng muốn đốt ạ?"

"Đúng. Không riêng gì ghế tựa, còn có bàn, ghế sô pha, tủ sách cái gì, tất cả đều đốt."

"Những thứ sang cõi âm sẽ bất động hay có thể di chuyển ạ?"

"Đồ dùng gia đình có thể di chuyển nhưng nhà ở thì không. Cõi âm cũng có địa chỉ, đốt nhà ở địa chỉ nào sẽ ở yên đó. Nếu anh nói vậy, thử xem có thể làm mấy cái lều bạt không?"

Nếu vậy thì đám người Kỷ Phong Vũ đi đâu cũng có thể dùng?! Sao cậu không nghĩ tới nhỉ?

Nhạc Dao thử mò lều bạt, không thấy thì vẽ một cái xiên xẹo in thử. Cậu in thử hai cái, dù sao cũng không nên lãng phí, rất xấu hổ. Cậu viết diện tích lớn có thể ở vài người. Cậu đợi sau khi quay lại tận dụng máy in triệt để, nhiệm vụ bây giờ là phơi nhang vẽ bùa, chiêu hồn và giao hảo với Đường Diệp chút chuyện.

Lần này Tục Nghiêu dẫn quân ra Vodape, Đường Diệp trấn thủ tại Hua tinh. Nếu như có thể chiêu hồn toàn bộ vong linh binh sĩ Phi Lang, tất cả đều rất dễ nói chuyện. Nếu như không thể, Nhạc Dao đành nhờ Đường Diệp thắp nhang. Cậu không xác định nhang được thắp trên Vodape thì bọn họ có nhận được không, cậu đã đáp ứng Dung Quý rồi.

Dung Quý lập khế ước với cậu, bọn họ giờ giống huyền chủ và âm binh. Dung Quý không nghe lệnh sẽ hồn phi phách tán, mà cậu cũng phải làm một huyền chủ biết giữ chữ tín.

Nhạc Dao chọn các đồ vật muốn in vào danh sách, sau đó đi chuẩn bị đồ chiêu hồn. Cậu muốn chiêu hồn gia đình Bối Hồng Lợi, còn muốn làm bên ngoài.

Đêm tới, Bối Hồng Lợi, Kỷ Phong Vũ và Tống Hòa đều tới. Bối Hồng Lợi vẻ mặt vẫn dửng dưng nhưng cực kì để ý mỗi món đồ Nhạc Dao bày ra.

Lần này chiêu hồn không giống trước, Nhạc Dao không chỉ xếp bát hương và đồ cúng, còn lấy nhang vây quanh một lá bùa. Cậu để Bối Hồng Lợi ngồi ở lá bùa trung tâm. Giờ tý đã điểm, cậu thắp ba nén nhang vái trời đất, miệng niệm: "Thiên linh địa linh, chúng thần ở phương nào? Đệ tử Nhạc Dao nay lấy ba nén nhang, hóa làm hàng trăm làn khói mây, kinh thiên động địa, hô mưa gọi gió, nhiều đóa mây ngũ sắc, khấu thỉnh quá thượng tiên sư chân đạp tường vân ban đệ tử lục soát hồn chi lực, một lục soát năm Minh Hợi tháng canh ngọ ngày nhâm ngọ giờ nhâm tý tại tỉnh Đông Hải phía nam chợ Bình, tiểu khu Hoài Kim tên Lâm Hà, hai lục soát năm Canh Thân tháng tân tị giờ giáp tuất tại tỉnh Đông Hải chợ Bình phía nam, sinh tại một bệnh viện tên Bối Thưa Dạ......"

Cậu niệm xong mây mù xoay một vòng, một vòng rồi tụ lại ở ban thờ phía trước. Cậu cắm nhang trên tay vào bát, cầm khủng long nhỏ rung chuông theo nhịp điệu.

Lát sau gió biển mạnh hơn, nhanh chóng mang nhang đèn bay lên trời. Gió Tây Nam thổi nhưng không ảnh hưởng làm nhang đèn tắt.

Tục Nghiêu mở thiên nhãn thấy Bối Hồng Lợi ở giữa, cảm giác không có gì mới. Ngược lại, Nhạc Dao mặc áo in hình gấu mèo với quần ngủ màu caro, buồn cười nhưng không dám cười.

Nhạc Dao mỗi lần làm phép như muốn lướt qua hết cả nhà, trong miệng niệm thần chú, nháy mắt như biến thành người khác. Đừng nhìn con khủng long sún trong tay, xung quanh cậu đều là tiên khí phiêu dật. Mà anh yêu Nhạc Dao lúc này.

Vừa nghiêm túc vừa ấm áp.

"Lâm Hà, Bối Thư Dạ mau mau trở về..." Nhạc Dao chậm rãi gọi, nhảy từng vòng quanh lá bùa. Cậu không vội, chỉ nhìn nhang cháy thế nào thôi. Cậu bấm ngón tay, hai mẹ con này hồn phách vẫn ở cõi âm. Hai mẹ con bị hại chết nên có oán khí, có oán khí sẽ không thể đầu thai.

"Lâm Hà, Bối Thư Dạ, mau trở về..."

Nhạc Dao tiếp tục chiêu hồn, nhang cháy được một nửa.

Bối Hồng Lợi sốt ruột, Nhạc Dao than nhẹ một tiếng.

Tiếng than thở nhẹ nhàng bị làn gió cuốn đi, Tục Nghiêu đương nhiên không nghe thấy. Bối Hồng Lợi thì nghe rõ. Anh định hỏi Nhạc Dao có hay không chiêu được vợ con anh về, ngoài khơi nổi sóng, có hai bóng xám trồi lên.

Bối Hồng Lợi thay đổi vẻ mặt dửng dưng: "Lâm Hà, Bối Thư Dạ!"

Âm thanh hơi lớn, "vèo" một cái có thứ lướt tới. Nhạc Dao thấy thế không tranh công, cũng chẳng nói gì. Cậu yên lặng đợi nhang cháy hết, thu dọn đồ nghề vào túi nhỏ giọng nói với Tục Nghiêu: "Chúng ta về thôi."

"Nhà ở không đốt?" Tục Nghiêu hỏi.

Nhà đã mang tới, Nhạc Dao muốn cho họ một nơi để ở.

"Giờ không đốt." Nhạc Dao nói, "Để bọn họ đoàn tụ, nhất định có rất nhiều điều muốn nói, nhà đốt lúc nào chẳng được."

"Cũng tốt." Tục Nghiêu đáp, "Cũng muộn rồi."

Vì muốn đợi thời điểm âm khí nặng nhất, Nhạc Dao ngủ ít đi rồi.

Nhạc Dao và Tục Nghiêu đi lên phi hành khí, Bối Hồng Lợi nhìn sang tỏ vẻ biết ơn nhưng không đuổi theo. Nhạc Dao nhìn một nhà bọn họ, im lặng một lúc lâu.

Tục Nghiêu nhìn cậu, anh nhớ tới buổi tối uống rượu với Kỷ Phong Vũ.

Kỷ Phong Vũ kể hồi bé Nhạc Dao đi lại khó khăn nên bị cha mẹ ruột vứt bỏ. Nhạc Dao tuy không nói nhưng khi nhìn gia đình người khác hạnh phúc, cậu sẽ nhìn nhiều hơn một chút.

Khả năng trong tiềm thức của cậu vẫn có một ước ao.

Tục Nghiêu ôm vợ bé nhỏ: "Không phải đã nói tạo phúc sẽ vui vẻ à?"

Nhạc Dao: "Em rất vui."

Tục Nghiêu: "Vui vẻ? Sao tôi lại cảm thấy em giống như đang ao ước? Thành thật đi, có phải em ao ước có một đứa con gái dễ thương như họ không?"

Nhạc Dao: "Không có, em ước gì mình có một người chồng chung tình như bà Bối. Trăm năm trôi qua, anh nghe thấy ngài Bối gọi bà ấy không? Lớn như vậy, hẳn là cực kì kích động."

Tục Nghiêu: "Nghe được. Tại sao tôi nhớ em càng thích tôi nhỏ giọng thủ thỉ gọi em hơn?"

Nhạc Dao suy nghĩ một lúc lâu: "Em đâu có?"

Tục Nghiêu cười cười không nói gì. Về nhà, anh thừa dịp Nhạc Dao chưa uống thuốc đè cậu dưới thân, đôi môi ấm áp có như không nhẹ nhàng lướt qua tai Nhạc Dao, nhỏ giọng gọi cậu: "Nhạc Dao, Nhạc Dao, Nhạc Dao... Bảo bối nhỏ của tôi..."

Nhạc Dao bẹp dí trên giường, xương cốt nhũn hết ra! Cậu thấy mình không có tí tiền đồ nào, cắn lên mặt Tục Nghiêu một cái!

"Ouch!" Tục Nghiêu lui lại, "Làm cái gì thế?"

"Ngày nào anh cũng cắn em, em cắn lại một cái thôi." Nhạc Dao liếʍ môi, đổi lại là một cái hôn như muốn nhấn chìm cậu xuống.

"Không được sờ, ngủ đi." Tục Nghiêu giọng khàn khàn.

"Vâng." Nhạc Dao uống thuốc xong thì ngủ luôn. Sáng dậy cậu đột nhiên hô lên: "Xong rồi chồng ơi!"

Tục Nghiêu cười hỏi: "Sao thế?"

"Trên mặt chồng có cái đồng hồ quả quýt kìa!"

Nhạc Dao xoa xoa ngón tay ước lượng: "To bằng này nè."

"..." Tục Nghiêu bật quang não soi thử, im lặng không nói gì.

"Sao không chồng ơi?" Nhạc Dao nói, "Nhìn hơi buồn cười thôi, mai là hết."

"Nhưng chưa đầy một ngày nữa, lãnh đạo của tôi tới thị sát."

"....Cái gì?"