"A Chiêu, ngươi nói xem liệu có một ngày nữ nhân có thể đi học, có thể luyện võ, có thể làm ăn, có thể làm quan, có thể đánh giặc, có thể làm tất cả mọi việc mà nam nhân làm được?" "Có, sẽ có ngày đó." "A Chiêu, ngươi nói xem liệu có một ngày nữ nhân không bị nhốt ở trong nhà nhìn bốn bức tường và bầu trời, có thể ngao du chân trời góc bể?" "Có, nhất định sẽ có." "A Chiêu, ngươi nói xem liệu có một ngày nữ nhân bình thường cũng có thể tùy ý khiêu vũ, không bị coi thường?" "Có, nàng sẽ là người xinh đẹp nhất trong các nữ nhân đó." "Ngươi có thể chỉ nhìn một cái liền nhận ra ta sao?" "Có thể." "A Chiêu, chờ đến ngày nào đó ngươi không cần phải làm nữ nhân nữa, ngươi đến cưới ta có được hay không?"
"Được, ta cưới nàng." "Không có hắn?" "Không có." "A Chiêu, ta thật vui vẻ." ......
"Tích Âm, nàng đợi ta, đuổi đi bọn hổ lang xong, ta đưa nàng về nhà." ......
"Tích Âm--!!" Diệp Chiêu chợt ở trên giường ngồi dậy, đầu đầy mồ hôi, ánh mắt đờ đẫn không che giấu được bi thương.
Trong đầu còn là dung mạo tuyệt mỹ như hoa đào của biểu muội lúc qua đời, nàng cứ si ngốc như vậy mà nhìn mình, nhu tình như nước, lại khiến trái tim lãnh ngạnh(
1) từ xưa đến nay của Diệp Chiêu đau đớn đến run rẩy không ngừng.
"Diệp Chiêu, ngươi làm sao vậy?" Hạ Ngọc Cẩn dụi mắt ngồi dậy.
Diệp Chiêu cùng hắn hồi kinh đã nửa năm. Trên đường hồi kinh, hài tử duy nhất của hắn không chịu nổi vất vả, mất rồi.
Hắn bi thống(
2) muốn chết, tuy nói chuyện này không nên oán trách Diệp Chiêu. Nhưng mẫu thân kể từ khi biết Diệp Chiêu bởi vì đường dài bôn ba cùng chiến trường vất vả mà không để ý đến an nguy của cháu nội mình mới mất đi hài tử đó, mỗi ngày đều nhắc mãi bên tai hắn việc Diệp Chiêu không tốt. Nghe đến mức lỗ tai hắn sắp phồng rộp cả lên rồi.
Hài tử kia, sau lần này có thể là hài tử duy nhất.
Hạ Ngọc Cẩn trong lòng cũng oán trách Diệp Chiêu.
Hắn thích Diệp Chiêu đối với hắn vô tư trả giá, nói gì nghe nấy, thích nàng vì dân vì nước, hiên ngang lẫm liệt, thích nàng ra mặt vì mình, ủng hộ mình. Nhưng tất cả yêu thích, cũng không thắng qua nổi một hài tử.
Mà ngày đó Hạ Ngọc Cẩn biết được sự tình khi còn nhỏ của mình, hóa ra Diệp Chiêu đối xử tốt với mình bất quá chỉ vì trả nợ, thì mọi tình cảm cũng đã thay đổi.
Nửa năm nay hắn cố ý lãnh lạc(
3) Diệp Chiêu, đi Hạnh Hoa Lâu rất nhiều lần, ôn nhu hương lý, ăn uống linh đình. Dần dần, bất chợt cảm thấy Vương phi nhà mình thật vô vị.
Giống như hôm nay vậy, hai người mặc dù ngủ cùng giường, lại không nói với nhau một lời. Hạ Ngọc Cẩn nhớ tới hài tử còn chưa ra đời của mình liền sinh lòng chán ghét, Diệp Chiêu cũng mỗi ngày trầm mặc im lặng, không có ý muốn giải thích hay níu giữ mối quan hệ của cả hai. Như thế hắn lại càng không muốn cùng nữ nhân này trò chuyện.
"Không có chuyện gì, là mơ thôi." Diệp Chiêu lắc đầu, nhìn khuôn mặt tuấn tú của Hạ Ngọc Cẩn, trong lòng lại không nảy sinh được một chút tình ý từng có.
Nàng xưa nay thích mỹ nhân, so Hạ Ngọc Cẩn xinh đẹp hơn, chỉ có duy nhất biểu muội.
Biểu muội, biểu muội... Diệp Chiêu nàng, thế nhưng lại si ngốc rồi sao?
Người trước mặt, là của phu quân của nàng, là người nàng đã nợ từ bé, Hạ Ngọc Cẩn đã trở thành chim ưng trên trời cao, chịu tha thứ cho sai lầm nàng phạm phải khi còn trẻ đã là tam sinh hữu hạnh, nàng rốt cuộc buông xuống khúc mắc cũ, không còn vì trả nợ mà vũ vũ độc hành(
4)...
Đã từng, trong lòng nàng có quốc gia bá tánh, giang sơn Đại Tần, còn có cữu phụ mẫu tẩu, Hạ Ngọc Cẩn. Nàng vì tất cả mọi người đi chuộc tội, lại chưa từng nghĩ tới biểu muội mình vẫn luôn đặt trong lòng mà nâng niu chăm sóc. Thiếu Tích Âm đời này kiếp này không thể hồi báo, cũng chỉ có thể chờ đến kiếp sau cưới nàng...
"Ngươi... khóc." Hạ Ngọc Cẩn chỉ vào mặt Diệp Chiêu, kinh sợ nói. Binh mã thiên hạ Đại tướng quân Diệp Chiêu từ trong vạn quân cướp lấy thủ cấp của kẻ địch, một Diệp Chiêu so với nam nhân(
5) còn nam tính hơn, cư nhiên chỉ vì một giấc mộng mà lệ rơi đầy mặt.
Diệp Chiêu sờ mặt của mình, ướt đẫm lúc nào nàng cũng không hay biết.
"Thì ra... ta khóc."
Nàng mất đi biểu muội, lại chịu nỗi đau mất đi hài tử, cũng không khóc.
Hóa ra, nàng nhớ nàng ấy như vậy.
Chỉ sợ, tình cảm này đã như nước đổ khó thu.
Hạ Ngọc Cẩn thấy nàng như vậy, chợt căm giận nói.
"Diệp Chiêu, nếu ngươi yêu biểu muội của ngươi nhiều như vậy, ta với ngươi hôm nay liền hòa ly(
6)! Ta nói cho ngươi biết, biểu muội xà hạt(
7) của ngươi đã chết rồi, ngươi mỗi ngày trưng ra cái vẻ mặt người chết đó để làm gì, người không biết còn tưởng rằng ngươi đang thủ tiết đây!"
Diệp Chiêu nhìn hắn, chẳng biết tại sao chợt nhớ tới bức thư hòa ly nọ.
Hôm nay, kỳ hạn ba năm đã đến.
==========================
Ghi chú:
(
1): vừa lạnh lùng, vừa cố chấp
(
2): đau khổ
(
3): thờ ơ, dửng dưng
(
4): không biết dịch sao nên mình giữ nguyên á =)))))
(
5): bản gốc là gia môn, ý nói đàn ông
(
6): ly hôn, giữ nguyên cho hay ^^
(
7): rắn rết, ý chỉ người lòng dạ độc ác (Dám nói mỹ thụ nhà tướng quân thế à :v)