Sau khi dùng bữa trưa, khách khứa lần lược cáo từ, chờ tiễn xong mọi người về, Tô Phụ nhìn ba nữ nhi trước mặt có
vẻ hơi mệt mỏi, cười thần bí, “Ba người các con nhanh đi nghỉ ngơi một
chút đi, buổi tối phụ thân còn có niềm vui bất ngờ cho các con!”
Ba tỷ muội vừa nghe còn có niềm vui bất ngờ, mệt mỏi ngay tức khắc tản đi hơn phân nửa.
”Phụ thân, thứ gì sẽ làm tụi con vui mừng bất ngờ vậy, thứ gì vậy?” Tô Nhược Nhị ôm cánh tay Tô Phụ, quấn quanh hỏi.
Hai tỷ muội Tô Nhược U, Tô Nhược Tuyết mặc dù không có lên tiếng, nhưng đều dùng ánh mắt tha thiết mong chờ nhìn phụ thân.
”Nếu đã là bất ngờ, thì hiện tại không thể nói được, chờ đến buổi tối các con liền biết.” Tô Phụ tỏ vẻ thần bí.
”Phụ thân!”
Tô Nhược U cùng Tô Nhược Tuyết bình thường luôn luôn bình tĩnh nay cũng
nóng nảy, úp úp mở mở như vậy, thật làm người khác tò mò!
Tô Phụ thật sự hạ quyết tâm không nói, nhìn bộ dạng ba nữ nhi không vui
làm nũng, trong lòng ông mừng thầm, nhưng ngoài miệng lại ngậm chặt
không mở.
Ba tỷ muội vây quanh trong chốc lát, thấy phụ thân làm cách nào không
chịu nói ra, liền không hỏi nữa, trở về viện của mình, lúc đi nguyên một đám biểu tình trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều là tràn đầy không vui, nhất
là Tô Nhược Nhị, cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên có thể treo được bình dầu
nhỏ, hiển nhiên có thể thấy rõ đối với phụ thân nhà mình cố ý thừa nước
đυ.c thả câu là cực kì bất mãn.
Trên đường, Tô Nhược U dẫn ba người bà vυ", Thanh Nhạn và Thanh Loan tách ra quay về U Lan Viện. Trên tay Thanh Nhạn, Thanh Loan còn ôm lễ vật
sinh nhật ngày hôm nay nhận được, hộp lớn hộp nhỏ chồng chất, đủ thấy
quà tặng khá phong phú.
”Tiểu thư, người nghĩ tối nay lão gia sẽ chuẩn bị điều bất ngờ gì?”
Thanh Loan hỏi, giọng nói líu lo như chim sẻ cũng thấy được nàng là hiếu kỳ không thôi.
”Ta cũng không biết, bất quá ta cũng rất mong đợi.” Tô Nhược U hiếm khi biểu lộ vui vẻ ra ngoài.
”Tiểu thư, người muốn nô tì tìm Lai Phúc hỏi thăm một chút không, ông ấy vẫn luôn đi theo bên cạnh lão gia, khẳng định biết rõ!” Thanh Loan
nhanh trí, vội vàng đề nghị.
Tô Nhược U do dự một chút, cuối cùng lắc đầu, “Không cần đi đâu, phụ
thân nếu đã không muốn để cho mọi người biết, thì ta sẽ yên lặng chờ
người mang đến sự ngạc nhiên cho chúng ta.”
”Nô tì muốn biết quá.” Thanh Loan ủy khuất cáo trạng, giọng nói rất thất vọng.
”Được rồi Thanh Loan, lão gia đã không cho tiểu thư biết, tất nhiên là
có đạo lý trong đó, muội dám làm bừa sao!” Thanh Nhạn mắt nhìn đến, nhẹ
giọng nói.
”Người ta chỉ là hiếu kì, kìm nén không được mà.”
”Thôi, hai người các ngươi thiệt là, đều đã không phải là tiểu hài tử,
còn có thể tranh cãi như vậy.” Nhũ nương Lý thị vừa cười vừa nói.
Thanh Nhạn thầm hối hận, “Ma ma dạy dỗ phải.”
Thanh Loan cũng không nói nữa.
Trong nội các U Lan Viện, Thanh Nhạn, Thanh Loan trải chiếu ra, ở phía
trên lót thêm một lớp chăn mỏng làm từ tơ băng tằm, thân thể tiểu thư
hàn khí nặng, dù cho trời nắng nóng, cũng không thể nhất thời ham mát mẻ mà trực tiếp ngủ lên chiếu, hàn khí dễ dàng xâm nhập.
Tô Nhược U nằm trên chăn băng tằm, chỉ mặc cái yếm gấm trắng thêu hoa U
Lan cùng với tiết khố có màu tương đồng, trên bụng đắp cái khăn vuông,
dáng người thon dài, da nõn nà, chỗ kia hơi nhấp nhô, mặc dù không kinh
người, nhưng kích thước đủ, mái tóc đen nhánh xõa ra, càng thêm lộ vẻ mỹ nhân như ngọc, rất động lòng người.
Xuyên qua tấm màn che màu xanh, Tô Nhược U ngắm nhìn những đóa hoa hòe
ngoài cửa sổ, trắng noãn đáng yêu, gió nhẹ thổi qua, mang đến mùi hương
thơm ngát, thấm vào ruột gan.
Giữa mùi hương thơm của hoa, Tô Nhược U chậm rãi tiến vào mộng đẹp, hôm
nay thức dậy sớm, bận rộn cả buổi, hiện tại vừa nằm xuống, không khỏi có chút ít mệt mỏi, nàng phải giữ tinh thần, để xem phụ thân còn có thể
mang đến niềm vui bất ngờ gì, nàng rất mong đợi nha.
Liên tục chờ ăn xong bữa tối, Tô Phụ cũng không có động tác gì thêm, chỉ ngồi thư giãn nhìn vẻ sốt ruột không thôi rồi lại ngượng ngùng chủ động mở miệng của ba nữ nhi.
”Phụ thân, bữa tối đều dùng xong rồi, điều vui mừng bất ngờ đâu, mau đưa cho chúng con xem một chút!” Tô Nhược Nhị mặc kệ, vội vàng thúc giục.
”Không vội không vội.” Tô Phụ vẫn không thay đổi hứng thú trêu ghẹo.
”Như thế nào không vội, chúng con đều vội muốn chết.” Tô Nhược Nhị không nghe theo, phụ thân thế nào lại đáng ghét như vậy.
Tô Nhược U biết rõ phụ thân cố ý trêu chọc các nàng, một mặt cũng nguyện ý phối hợp với phụ thân, mặt khác cũng thật hiếu kỳ, không khỏi nói,“Phụ thân, người đừng thừa nước đυ.c thả câu nữa, nếu không nói, coi
chừng sẽ có người khóc nhè đấy.”
Tô Nhược Nhị hiểu rõ đại tỷ nói lời trêu ghẹo nàng, ánh mắt chuyển một
cái, cũng thuận nói, “Đúng vậy đúng vậy, phụ thân nếu không nói, cẩn
thận Nhị tỷ khóc cho người xem.”
Tô Nhược Tuyết nhìn tiểu muội đem mọi việc dẫn tới trên người nàng,
nhưng không có phản bác, “Khóc nhè thì ta không giỏi lắm, bất quá ta am
hiểu cách làm cho người khác khóc nhè hơn.” Nói rồi hướng thẳng về phía
Tô Nhược Nhị đi tới.
”Nhị tỷ, nhị tỷ, muội sai rồi, phụ thân, phụ thân mau cứu cứu con!”
Nàng sợ nhất thần công điểm huyệt của nhị tỷ, cười đến muốn ngừng mà cũng không ngừng được mới thật là khổ sở!
Tô Phụ thấy canh giờ không sai biệt lắm, nhìn Lai Phúc gật đầu một cái,
liền nói, “Đi thôi, đi thôi, niềm vui bất ngờ này giấu ở bên trong Hạm
Đạm Hiên.”
Nghe vậy đoàn người liền hướng Hạm Đạm Hiên đi đến, phía trước tự nhiên
có người hầu đi trước giơ đèn l*иg dẫn đường, lúc này, nắng nóng đã dần
dần tản đi, bước chậm trong đình viện, trăng sao hiện ra, côn trùng kêu
vang từng hồi, Tô Nhược U nhìn người nhà bên cạnh, chỉ cảm thấy trước
nay chưa từng có an bình yên ổn như bây giờ.
Đến Hạm Đạm Hiên, ba tỷ muội Tô Nhược U theo phụ thân lên lầu hai, dừng
lại một lát, nghe Tô Phụ phân phó xuống dưới thổi tắt toàn bộ đèn l*иg.
Chỉ chốc lát sau, chợt nghe những tiếng vang to, ngẩng đầu lên, bắt gặp
cảnh bầu trời tràn ngập ánh sáng của pháo hoa, phảng phất như tiên nữ
đang rải hoa, lấy bầu trời làm sân khấu, nở rộ ra phong cảnh đẹp nhất.
Đám người Tô Nhược U đồng loạt ngẩng đầu nhìn những bông pháo hoa đầy
trời này, rất sợ trong nháy mắt sẽ bỏ qua một cái xinh đẹp nào đó.
Thì ra, đây là Tô Phụ đặc biệt mời người có tay nghề giỏi đến nghiên cứu chế tạo đủ loại pháo hoa, có xán rực như ngôi sao, có loại tia sáng rơi xuống tựa như cánh hoa cúc, có bông pháo hoa nổ ra to lớn tựa như mẫu
đơn, còn có loại ánh sáng dịu nhẹ như sơn trà, màu sắc bất đồng, hình
dáng cũng khác nhau, ước chừng kéo dài gần nửa canh giờ mới kết thúc, đủ thấy số lượng là cực lớn.
Một màn này Tô Nhược U cả đời khó quên, pháo hoa từ từ tiêu tán, mọi
người cũng như Tô Nhược U đều nghĩ rằng đã hết, thì đột nhiên một tiếng
vang thật lớn, lần này chỉ thấy pháo hoa bay lên cao ở trên trời nổ tung sau đó hiện lên bốn chữ “Sinh nhật vui vẻ”, ba tỷ muội Tô Nhược U
thoáng chốc rơi lệ ướt hốc mắt, nhao nhao chạy đến vùi vào trong ngực Tô Phụ.
”Phụ thân!”
Lúc Tô Nhược U trở lại U Lan Viện, tâm tình vẫn thật lâu không thể bình phục lại.
”Nhũ nương, người nhìn thấy không, nhìn thấy không!” Tô Nhược U kéo nhũ nương ngồi ở nhĩ tháp(*), kích động không ngừng.
”Thấy được, thấy được.” Nhũ nương vuốt ve đầu tóc Tô Nhược U, yêu thương nói.
”Phụ thân hiểu rõ chúng ta nhất? Cho dù không có mẫu thân, phụ thân có
chúng ta cũng giống như chúng ta có phụ thân tất cả đều sẽ hạnh phúc, có đúng không?” Tô Nhược U nhìn về phía nhũ nương, ánh mắt nhìn chằm chằm
bức thiết khát khao sự tán thành.
Nhũ nương biết rõ nút thắt trong lòng Tô Nhược U, càng thêm đau lòng.
”Đúng vậy, lão gia hiểu rõ ba vị tiểu thư nhất! Phu nhân đã yêu các tiểu thư như vậy, lão gia làm sao có thể không yêu? Người xem tối nay lão
gia dụng tâm chuẩn bị như vậy, đây không phải là trong nhất thời có thể
làm ra được! Bức họa lão gia tặng cho người, đó cũng không phải là có
tiền thì mua được, nhưng lão gia vẫn có thể tìm ra đem đến cho người,
còn có lễ vật của nhị tiểu thư, tam tiểu thư, cái nào mà không hao tốn
nhiều tâm tư. Phần tình cảm này, trên đời có mấy nữ nhi nhà nào được
hưởng thụ!”
”Đúng vậy, phụ thân quả nhiên yêu nhất chúng ta, phụ thân là người cha tốt nhất trên thế gian này!”
Nhận được khẳng định, Tô Nhược U giống như đã ăn một viên thuốc an thần, ôm nhũ nương không nói thêm gì nữa, hưởng thụ cảm giác hạnh phúc đang
vây quanh mình.
******
Qua hai ngày, hoa hòe trong viện nở ra ngày càng nhiều, mùi hương thơm
ngát tràn đầy mọi nơi, Tô Nhược U đột nhiên muốn ăn bánh hoa hòe.
Nghĩ đến dù sao cũng đang rảnh, liền nhờ nhũ nương tìm hai người hầu trẻ tuổi tiến vào viện, chọn một cây gậy dài rồi cột lưỡi hái lên, trên mặt đất trải tấm vải bố ra, cầm gậy điều khiển lưỡi hái cắt mấy cành hoa
hòe, sau đó lại nhặt lên mấy cành hoa hòe rơi trên tấm vải, cẩn thận gỡ
xuống những đóa hoa, rửa sạch sẽ phơi nắng cho khô, thêm đường trắng,
chế thành mật hoa hòe có hương vị thật ngọt ngào, tiếp theo đem mật hòe
hoa này và gạo nếp chưng cùng nhau, làm ra bánh hoa hòe thơm ngon.
Đợi bánh hoa hòe nguội, lại đang là đầu mùa hè, ăn vào có cảm giác hơi
mát lạnh, hương vị của mật hoa hòe ngọt ngào trộn thêm một ít mùi thơm
của táo, làm người ta lưu luyến vô cùng.
Sau khi làm xong bánh hoa hòe, Tô Nhược U sai người đưa đến mỗi viện,
mọi người ăn xong đều cảm thấy không tệ, lại phái người đến lấy tiếp, Tô Nhược U hết sức cao hứng.
Phải biết rằng, người của Tô gia vào hè cân nặng sẽ giảm xuống, những
mùa hè trước đây, toàn bộ đều gầy đi một chút, chưa bao giờ nghĩ đến
bánh hoa hòa mới làm này có thể khiến cho tất cả mọi người thích ăn, vì
vậy, Tô Nhược U liền lệnh cho bà tử trong viện làm nhiều bánh, rồi đem
ướp lạnh, có thể để được trong thời gian dài.
Bởi vì thời kỳ nở hoa của hoa hòe ngắn, hơn nữa không thích hợp cho việc hái xuống để dành, tươi mới ngon miệng chỉ trong mấy ngày này, một thời gian sau, hương vị không còn ngon nữa, mặc dù không quý giá, nhưng một
năm chỉ có thể ăn trong vài ngày này, thế nên mới khó có được.
Mấy ngày nay, trên bàn cơm Tô gia nhiều thêm những món ăn lấy nguyên
liệu chính là hòe hoa, các chủ tử thích ăn, hạ nhân đương nhiên phải làm hợp ý. Vì vậy, bánh trứng hoa hòe, bánh thịt vụn hoa hòe, canh trứng
hoa hòe, canh thịt viên hoa hòe, bánh bao thịt hoa hòe, sủi cảo hoa hòe, trứng chiên hoa hòe, trứng xào hoa hòe từng món lần lượt xuất hiện ở
trên bàn cơm, cũng may số lượng không lớn, hơn nữa đều là những món ăn
đẹp mắt, mọi người chưa ăn chán, hoa hòe đã già rụng, không còn để ăn.
Chờ lúc bữa tiệc hoa hòe lớn trên bàn cơm biến mất ở Tô gia, đã vào hè.
Ánh nắng mặt trời chói lọi treo trên bầu trời thật lâu không muốn đi
xuống, liền biết cái nóng còn chưa thể lui, Tô Phụ cảm giác sâu sắc thời tiết kinh thành quả nhiên nóng thật, vì vậy quyết định mang theo ba nữ
nhi đến thôn trang vùng ngoại thành định tránh nắng.
Tô Nhược U hoàn toàn đồng ý, kinh thành thật sự là quá nóng, hiện tại
nàng từ giờ Tỵ buổi sáng đến giờ Dậu buổi chiều đều không muốn bước ra
khỏi cửa viện.
Trừ đi thủy đình trong nhà cùng các muội muội tụ họp, trong khoảng thời
gian này nàng gần như là tiến vào trạng thái bế quan, cả người mệt mỏi
lười biếng, ngoài uống nước cùng ăn chút ít trái cây ra, dường như rất
ít khi ăn cái gì khác, băng đưa vào phòng liên tục không dứt, chỉ khi
buổi tối nhiệt tản đi, nhũ nương sợ nàng bị hàn khí xâm nhập, cất hết
bồn băng, nếu không nàng thật muốn ngủ ở trên băng.
Hiện tại, vừa nói muốn đi thôn trang, Tô Nhược U liền vội vàng sai người thu dọn đồ đạc, hận không thể lập tức đi ngay.
Cứ như vậy, đợi thêm ba ngày sau đó, Tô Phụ đều đã dặn dò kĩ lưỡng mọi việc mới xuất phát lên đường đến thôn trang.