Chương 53: Định ra hôn kỳ

Edit: Usagi

Nếu hai bên đều có chung ý kiến, hơn nữa nghĩ đến Bùi Hạo

không

lâu sau

sẽ

phải tòng quân, mặc dù Tô phụ

không

tình nguyện, kế tiếp các lệ nạp thái, vấn danh, nạp cát, dâng chính đều nhanh chóng tiến hành.

Bùi lão phu nhân

đã

nhanh chóng vì đại tôn tử của mình chuẩn bị sính lễ, những thứ khác tất nhiên cũng

không

qua loa, bất quá chỉ mới qua vài tháng, liền cho bà mối đến thỉnh kỳ.

Lương bà mối chính là bài mối nổi danh trong kinh thành, rất có tài ăn

nói, lời lẽ khéo léo, nhất là cái miệng có thể đem người chết

nói

thành người sống, nhưng có

một

chuyện, dù Lương bà mối dù rất nổi tiếng trong giới bà mối, mặc dù có thể khen, nhưng bà tuyệt đối

không

nói

hươu

nói

vược, vô luận đối phương có cho lễ dày thế nào

đi

nữa, Lương bà mối cũng

sẽ

không

đem

một

ông già bảy chục tuổi mà

nói

thành thiếu niên tuấn tú diện mạo có thể so với Phan An.

Nhưng lúc này, Lương bà mối cũng có cảm giác lần này chính là lần làm mai lớn nhất trong

sự

nhiệp của bà từ trước đến giờ - sao Tô lão gia cứ như thế nào mà dùng từ ngữ mập mờ,

không

chịu cho bà lời chắc chắn gì hết??

Theo lý thuyết, tiểu thư Tô gia có thể gả đến Bùi phủ, chính là

đã

trèo cao rồi,

một

tiểu thư thương hộ, dù trong nhà giàu có cỡ nào, ở hàn lâm thế gia như Bùi phủ,

thì

cũng

không

thể so sánh được.

Tuy

nói

dung mạo Tô tiểu thư như thiên tiên, nhưng người ta

nói

công tử Bùi phủ đó cũng rất tuấn tú, hơn nữa mới vài ngày trước, Bùi công tử vừa được Thánh thượng khen là “Bùi tiểu

anh

hùng”, thế

thì

làm sao có thể qua loa? Đây chính là tiền đồ như gấm hoa đấy!

Công tử Bùi phủ

hiện

giờ chính là “vị hôn phu tương lai” người người đều chọn trong kinh thành này, tuyệt đối là cực phẩm! Bà dám dùng cái miệng có thể làm ra cơm này của bà ra bảo đảm!

“Khối thịt béo” Bùi công tử này bị rất nhiều nhà nhìn trúng, chỉ là

không

đợi cho mọi người kịp phản ứng, Bùi phủ liền đính hôn với đại tiểu thư của Tô gia,

một

phú thương

không

có danh tiếng gì, trong khoảng thời gian ngắn

đã

làm cho toàn bộ kinh thành nổi lên sóng to gió lớn.

hiện

tại

đi

trên

đường, làm gì

không

có nơi nào

không

bàn luận chuyện này? Nhàn rỗi tám chuyện cũng có, muốn đoán xem cử động lần này của Bùi phủ là có ý gì, tóm lại là làm cho toàn kinh thành đều sôi nổi.

Vốn hôn

sự

này mà có thể mời bà, bà tất nhiên rất tự hào, ngầm vụиɠ ŧяộʍ lập lời thề, nhất định phải để cho hôn

sự

làm chấn động kinh thành này được thuận lợi trôi chảy diễn ra, chỉ là bà

không

ngờ,

đã

đến phút cuối cùng rồi, người chỉ kém

một

chút nữa là

đã

làm cho chuyện này thất bại

trên

tay bà lại chính là Tô lão gia, bà thiệt là muốn gϊếŧ người mà!

“Tô lão gia,

không

biết hôn kỳ này có vấn đề gì sao?”

Có vấn đề gì à? Tất nhiên là vấn đề lớn!

Bùi gia này ỷ chính mình có quyền có thế, bắt nạt tiểu dân bọn họ phải

không? Xem

một

chút, hôn kỳ này định ra như thế nào nha, chính là định vào tháng chạp năm nay, Bùi gia

không

muốn mừng năm mới

thì

cũng thôi

đi, nữ nhi nhà ông

đã

hứa gả cho Bùi gia bọn họ, chẳng lẽ chỉ còn

một

năm thôi mà cũng

không

thể nhường sao?

Lại dời đến tháng ba năm sau, lúc này nữ nhi nhà mình cũng chưa đến lễ cập kê, đến cùng bọn họ cũng

đã

đính ước rồi, chỉ có hai tháng mà

không

đợi được.

Cái cuối cùng này mới là quá đáng, định hôn kỳ vào tháng sáu năm sau, nữ nhi nhà ông bên này mới vừa cặp kê,

thì

liền phải lập gia đình, đừng tưởng ông

không

nhìn ra, Bùi gia định ngày đều có ý hạ thấp ông mà! Nữ nhi nhà mình chưa cập kê

thì

ông tuyệt đối

không

đồng ý cho nàng xuất giá, Bùi gia chính là nghĩ cho ông sập hố này, liền đem nữ nhi vừa cập kê nhà ông rước vào cửa.

Bọn họ tính toán được lắm, nhưng ông

thật

không

cam tâm tình nguyện làm theo!

Nữ nhi nhà ông nhất định phải ở lại qua tháng sáu năm sau! Cho rằng ông là con nít sao, dù Bùi gia bọn họ dòng dõi có cao như thế nào

đi

nữa, hôn

sự

này cũng

không

phải do Tô gia dựa cột víu lên, còn cùng ông ra chiêu này, nhìn xem ông phá chiêu như thế nào.

“Lương bà mối, chúng ta là người quang minh chính đại,

không

nói

chuyện mờ ám, ta

thật

biết



bà cũng

không

dễ dàng gì, vì hôn

sự

của hai gia đình chúng ta bôn ba

không

ít, nhưng ta

thật

không

dám giấu diếm,

thật

là phiền toái bà thêm lần nữa, nhờ bà

nói

cho bên nhà kia

một

câu, U Nhi nhà chúng ta còn

nhỏ, ta muốn lưu nàng lại hai năm.”

Lời này của Tô phụ rất thành khẩn, khiến cho Lương bà mối lời vừa đến miệng liền nghẹn lại, chỉ

nói

một

câu, “Tô lão gia, ngài

đã

nghĩ kỹ rồi?”

Hôn

sự

với Bùi gia này mà cũng

không

bám lấy, mất cái này rồi

thì

không

biết nhà sau

sẽ

như thế nào.

không

biết lời chưa

nói

hết của Lương bà mối, chỉ làm cho Tô phụ càng thêm kiên định hơn với suy nghĩ này.

“Lương bà mối, còn lại

thì

phiền toái bà

một

chút.”

Chờ đến khi Bùi Hạo biết được chuyện này

thì

đã

xế chiều, liền cưỡi ngựa

đi

đến Tô gia.

Bùi lão phu nhân lo lắng đại tôn tử nhà mình

không

suy nghĩ cẩn thận, làm ra chuyện hồ đồ gì, nên lập tức quát Bùi Hạo

đang

muốn

đi

ra khỏi cửa kia.

“Đứng lại!”

một

tiếng này có thể

nói

là dồn hết khí lực, mặc dù

không

lớn giống như tiếng chuông, nhưng cũng thành công làm Bùi Hạo dừng lại.

Nãi nãi nhà mình từ trước đến nay đều ôn hòa, sao có thể làm ra chuyện như vậy?

Bùi lão phu nhân cũng bị tiếng quát của mình làm cho kinh sợ, nhưng bà nhanh chóng bình tĩnh lại, trò cười,

đã

sống hơn nửa đời người rồi,

một

ít khí lực thế này tất nhiên mình vẫn có.

“Cháu muốn

đi

đâu?”

Bùi Hạo cùng dần hồi phục ý thức, có chút bất đắc dĩ nhìn nãi nãi nhà mình

đang

muốn cản trở, “Đương nhiên

đi

đến Tô gia rồi.”

“Cháu lúc này đến Tô gia làm gì?”

Nhìn cái dáng vẻ dường như kia của

hắn, làm sao

không

ai nhìn ra

hắn

chính là muốn

đi

Tô gia chứ! Chính vì như thế bà mới sốt ruột, cháu trai lớn thiệt biết dày vò bà mà…

“Cháu

đi

Tô gia còn để làm gì, chính là

đi

tìm nhạc phụ tương lai của cháu để thương lượng hôn kỳ của cháu cùng U Nhi…”

nói

đến đó, còn

không

phải do nãi nãi nhà mình

không

có năng lực, định ra hôn kỳ liền bị nhạc phụ tương lai của

hắn

dời lại,

thật

là làm người khác buồn chết,

hắn

ước gì ngày mai liền có thể cưới vợ, hôn kỳ có thể dời đến tháng sáu năm sau, thế mà nhạc phụ đại nhân nhà

hắn

còn

không

hài lòng, thiệt là làm cho

hắn

buồn rầu a…

“Cháu

đi

thương lượng cái gì, hôn kỳ là do hai nhà quyết định, làm gì có đạo lý để

một

đứa

nhỏ

như cháu dính vào.”

Bùi lão phu nhân hợp tình hợp lý

nói

ra, nhưng “tình này lý này” lại

không

suy nghĩ cho Bùi Hạo bên cạnh, nên Bùi Hạo liền vùng dậy.

“Vậy cháu cùng nhạc phụ đại nhân bàn

một

chút chuyện vậy.”

nói

xong,

không

đợi Bùi lão phu nhân phản ứng, liền

đi

ra ngoài, lưu lại Bùi lão phu nhân ở sau cùng với câu “Ngàn vạn lần

không

thể lỗ mãng!” chập chờn trong gió.

Khi Bùi Hạo cưỡi ngựa đến Tô gia, người gác cổng nhận ra vị này chính là đại



gia nhà mình, vội vàng dẫn Bùi Hạo đến phòng khách trong tiền viện, rồi vội vàng cho người

đi

thông báo với lão gia.

Chờ cho Bùi Hạo uống xong chén trà, bình tĩnh trở lại, Tô phụ cũng đến nơi.

“Hôm nay Bái nhi đến đây có chuyện gì

không?”

Tục ngữ

nói

đúng, mẹ vợ xem con rể, càng xem càng thích, huống chi Bùi Hạo lớn lên mị mục thanh túc, muốn dáng vẻ liền có dáng vẻ, muốn thân thế

thì

có thân thế, muốn tiền đồ cũng có tiền đồ, quan trọng nhất, những ngày này Tô phụ cũng nhìn ra, tiểu tử này đối với



nương nhà mình rất là để tâm nha! Tô phụ làm nhạc phụ đại nhân, đối với con rể này rất là hài lòng.

Nhưng hài lòng là

một

chuyện, chỉ cần nghĩ đến đây là người muốn đoạt nữ nhi bảo bối nhà ông, Tô phụ liền

không

cao hứng nổi, hơn nữa trong khoảng thời gian này, đầy người trong kinh thành đều nghị luận hôn

sự

này, có thể nghĩ, trong số đó có bao nhiều người chướng mắt, cố ý chửi bới nữ nhi nhà mình, còn chửi bới cả Tô gia bọn họ.

Ông cũng biết con rể nhà mình quyết định làm võ tướng, tình thế

hiện

tại, rất khó

nói, thời điểm này Bùi phủ vội vã đón dâu cũng có thể hiểu được, ông cảm thấy bây giờ nữ nhi gả

đi, Bùi gia cũng nhớ



phần ân tình này của nàng, sau này nhất định

sẽ

đối xử tử tế với nàng; nhưng mặt khác, làm

một

vị phụ thân, ông làm sao

không

đau lòng cho nữ nhi nhà mình, ông cũng

không

muốn nàng bất chấp

một

ít nguy hiểm nào, vạn nhất, cho dù là vạn nhất,

thì

đời này nữ nhi của ông

sẽ

bị phá hủy.

Cho nên hôn kỳ này,

hắn

nói

cái gì cũng phải chịu đựng!

“Nhạc phụ đại nhân, ngày hôm nay tiểu tế mạo muội đến đây, tất nhiên

không

dối gạt nhạc phụ đại nhân để làm trò cười, con

thật

sự

vì hôn kỳ cùng U Nhi mà đến.”

Lúc này Bùi Hạo

đã

thu lại tính tình ngang bướng bất tuân, thái độ hết sức chân thành khẩn khiết.

“Con cũng biết

rõ, nhạc phụ đại nhân hẳn là lo lắng U Nhi. Con vừa vào quân doanh, mạng liền

không

phải của mình, thuở

nhỏ

con

đã

quyết định

đi

con đường này, bây giờ có

nói

gì cũng là giả tạo, con chỉ hướng ngài đảm bảo rằng, từ nay về sau, chỉ cần Bùi Hạo con còn sống, liền nhất định bảo hộ nàng

một

đời chu toàn.”

đã

nói

như thế, Tô phụ tất nhiên

sẽ

không

hoài nghi Bùi Hạo, dạng người đầu đội trời chân đạp đất này, nếu nghi ngờ lời

nói

của

hắn, chính là

đang

khinh rẻ

hắn.

“Nếu

đã

như vậy, ta cũng

không

muốn

nói

nhiều, những lời

nói

ngày hôm nay, Bùi Hạo con nhất định phải nhớ kỹ, nếu

không, nữ nhi của ta, nếu

đã

gả được,

thì

cũng có thể trở lại. Từ đây về sau, con cũng phải chú ý tính mạng của mình, chớ để cho U Nhi lo lắng khổ sở.”

Lời

nói

của Tô phụ rất nghiêm túc, Bùi Hạo tự nhiên cũng lắng nghe

thật

kỹ, hai người nam nhân

yêu

Tô Nhược U nhất

trên

đời này,

đang

tiến hành

một

cuộc đối thoại giữa hai người đàn ông, nghi thức này, chính là đem

sự

bảo vệ nàng, cùng quyền lợi và trách nhiệm, từ

một

người, giờ giao cho

một

người khác.

“Nhạc phụ đại nhân, coi như vì nàng, con

sẽ

không

chết, con cũng

không

bỏ nàng được.”

Lời này khiến Tô phụ thổn thức, lập tức liền

nói, “Mai lại phiền bà mối đến

một

chuyến

đi…”

“Đa tạ nhạc phụ đại nhân thành toàn!”

Lần này đến Tô gia, Bùi Hạo cũng

không

cùng Tô Nhược U

nói

một

câu, chỉ trong thời gian ăn tối, cách tấm bình phong nhìn nàng mấy lần, cũng khiến cho tâm tình Bùi Hạo vui vẻ như chim sẻ, cuối cùng hôn kỳ của

hắn

và tiểu



nương nhà

hắn

đã

được định xuống, mặc dù có muộn

một

chút, nhưng rốt cuộc đây cũng là giới hạn của nhạc phụ đại nhân nhà mình rồi, có thể định vào tháng sáu năm sau, cũng

đãkhông

dễ dàng gì.

Chỉ trách tiểu



nương nhà mình quá

nhỏ, nếu

không

hắn

thật

muốn là ngay ngày mai lấy nàng về nhà.

Buổi tối hôm đó, khi trở lại Bùi phủ, Bùi Hạo liền chạy tới Vinh An Đường, bẩm chuyện này với nãi nãi nhà mình, mấu chốt nhất là câu kia, “Nhất định ngày mai phải để bà mối qua đó

một

chuyến, còn hôn kỳ

đã

định ra ngày hôm nay,

một

chút cũng

không

được thay đổi.”

không

đợi Bùi lão phu nhân hỏi kỹ cháu trai nhà mình có biện pháp gì làm cho thông gia thay đổi chủ ý, Bùi Hạo liền khoan thai

đi

ra.

một

đường quay về Quân Trúc Uyển, nhảy lên giường của chính mình, Bùi Hạo trông thấy cái gì, cặp mắt đều tự động híp lại thành trăng lưỡi liền, làm cho bọn nô tài dọc đường đều hoảng sợ, sợ công tử nhà mình nghĩ ra chiêu trò gì, mình liền thành con thiêu thân.

một

chút đó Bùi Hạo

không

cảm giác được,

hắn

giờ nằm

trên

giường, xem ánh trăng xuyên qua ô cửa

nhỏ

chiếu

trên

mặt đất, làm sao bây giờ? Mặc dù còn đến tám tháng, nhưng

hiện

giờ có thể tính là có hi vọng, tâm tình Bùi Hạo còn rất tốt, cuối cùng cũng

đã

định ra, mười sáu tháng sáu…