Chương 51: Có người cầu hôn

Edit: Usagi

Vài ngày nay, Tô Nhược U đều ở trong trạng thái vừa khẩn trương vừa thẹn thùng, nhưng kỳ lạ là còn mang theo

một

chút mong đợi điên cuồng,

không

sai, chính là trạng thái điên cuồng, bởi vì nó ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống bình thường của chính mình, ít nhất

thì

nàng cũng cho là như vậy.

Kể từ buổi sáng năm ngày trước, Tô Nhược U sau khi dùng đồ ăn sáng, liền đúng giờ nhận được

một

phong thư

không

có đề tên để

trên

bàn sách trong thư phòng.

Nàng cũng

không

cảm giác được là tâm tình bây giờ của mình

đang

rất tốt, Tô Nhược U liền mở phong thư ra. Đợi sau khi nàng xem xong, Thanh Nhạn

đang

hầu hạ bên cạnh liền phát

hiện

mày tiểu thư nhà nàng cong cong, khóe miệng nhếch lên, còn có

một

chút xấu hổ

không

thôi.

Cố gắng kìm nén, nhưng Tô Nhược U cuối cùng cũng

không

nhịn được, “Thanh Nhạn, huynh ấy bảo muốn tới cầu hôn…”

Từ khi bị Thanh Nhạn phát

hiện

mình cùng Bùi Hạo lén lút qua lại, mặc dù Tô Nhược U thập phần thẹn thùng, thế nhưng tâm hồn u mê của người thiếu nữ

đang

ôm ấp tình cảm, lúc nào cũng muốn kiếm người chia sẻ, Thanh Nhạn lại

không

nói

nhiều, xưa nay rất chững chạc, hơn nữa còn là nha hoàn bên người mình, rất nhiều việc được nàng giúp đỡ che giấu, hơn nữa, đây chính là Tô Nhược U tự mình đem bí mật

nhỏ

cất giấu trong đáy lòng thẹn thùng

nói

cho người khác biết.

Cho nên trong khoảng thời gian này, mặc dù Tô Nhược U

không

chủ động tìm Thanh Nhạn tâm

sự, nhưng khi nàng cùng Bùi Hạo hằng ngày thư từ qua lại, cũng

không

giấu diếm Thanh Nhạn, nếu

khôngthì

chỉ việc tìm chỗ giấu chồng thư dày cộm này cũng đủ khiến cho Tô Nhược U đau đầu rồi.

Kỳ

thật, cuộc gặp mặt lần đầu tiên giữa Thanh Nhạn và Bùi Hạo

không

phải tốt đẹp gì, mặc dù sau khi trở về, nàng vẫn cẩn thẩn làm đúng bổn phận của

một

người nô tì,

không

can thiệp nhiều vào đời sống tình cảm của tiểu thư, nhưng trong mắt Thanh Nhạn, Bùi Hạo người này, ngoại trừ gia thế hiển hách, bản thân

hắn

lại là người nam nhân thô lỗ,

thật

sự

không

xứng với tiểu thư lịch

sự

tao nhã như hoa U Lan nhà mình.

Trải qua mấy ngày này, có lẽ do biết



mọi chuyện, nàng thế mà cũng cảm giác được tiểu thư nhà mình

thật

sự

cao hứng, cái loại thẹn thùng của tiểu nữ nhi làm cho Thanh Nhạn cảm thấy, tiểu thư

đang

yêu

nhà mình giống như tiên nữ động lòng trần, mặc dù

không

có thần bí cao quý như thế, nhưng lại làm cho tiểu thư càng giống

một

người bình thường,

một

thiếu nữ hồn nhiên ngây ngô, tràn ngập sức sống của tuổi thanh xuân.

Mà bây giờ, tiểu thư lại

nói

người kia muốn tới cầu hôn…

Ít nhất, ít nhất điều này

nói

rõ, người kia

không

có đùa giỡn với tiểu thư nhà mình, hơn nữa, vài ngày trước đó

hắn

lại

một

mình đối đầu với ba người, đánh bại sứ thần Man tại yến tiệc trung thu trong cung, chuyện này truyền khắp kinh thành, bây giờ khi nhắc đến

hắn, mọi người đều

không

như thường ngày mà gọi “Kinh Thành Tam Hại”, mà lại biến thành “Bùi tiểu

anh

hùng”.

Cho nên, khi tiểu thư mình gả cho

hắn, cũng

không

còn được xem như là

một

đóa hoa tươi cắm

trên

gì gì kia

đi…

Có thể trong lòng Thanh Nhạn nghĩ như vậy, nhưng vẫn

không

có biện pháp

nói

ra hai từ “chúc mừng”, trong lòng nàng luôn nhận định rằng, tiểu thư mình là

một

bông hoa cao quý, chỉ có thể nhìn từ xa, nhưng

không

thể để người nào hái lấy! Huống chi còn lại là

một

người thô kệch như Bùi Hạo.

“Còn lão gia nữa…”

Cho nên, lúc này

nói

gì cũng quá sớm.

Ai, Tô Nhược U

không

khỏi thầm than, nha hoàn quá mức tri kỷ như vậy, cũng

không

phải luôn luôn đáng

yêu…

Giữa trưa hai ngày sau đó, trong lúc Tô Nhược U

đang

ngủ trưa, Lai Phúc đến mời nàng đến thư phòng trong Liễu Tùng Đào Uyển.

“Phụ thân, dù bận rộn thế nào

đi

nữa, người cũng phải chú ý đến thân thể chính mình.”

Nhìn thấy phụ mình



ràng gầy hơn

một

chút, nội tâm Tô Nhược U vô cùng đau xót, phụ thân nàng từ sau khi nương mất

đi, trong lòng vốn vô cùng khổ sở, mấy ngày nay

đang

vội vàng ứng phó với đám người muốn kìm hãm Tô gia nhà nàng, nên liền qua loa với sức khỏe của mình.

Cảm nhận được

sự

quan tâm của con

gái

lớn, trong lòng Tô phụ như có

một

dòng nước ấm chảy qua, chính là như vậy, con

gái

ông vốn rất trì kỷ, nhưng cũng

không

thể vì thế mà khiến nàng lo lắng.

“Đây

không

phải là do quá nóng sao. Từ trước đến giờ, khi hè đến là phụ thân sụt cân, U Nhi cũng

không

phải

không

biết, bất quá gần đây khí thu cũng tràn vào, xem

không

bao lâu nữa, phụ thân liền mập lên.”

“Trong khoảng thời gian này, phụ thân cũng phải ăn cơm đàng hoàng mới được.” Giọng

nói

của Tô Nhược U có chút bận tâm.

“Cũng

không

phải thế, phụ thân đây vẫn

đang

chờ nếm thử tài nghệ của U Nhi nha.”

Vừa nghe lời này, cặp mắt của Tô Nhược U liền phát sáng, “Phụ thân trong khoảng thời gian này cuối cùng cũng được rãnh rỗi rồi sao?”

Gần đây

đang

thu hoạch lương thực, cửa hàng cũng thu mua rất nhiều, Tô phụ ngược lại trong khoảng thời gian này được

một

chút nhàn rỗi, ít nhất

không

giống lúc trước, bận đến nổi hai chân

không

chạm đất.

Hơn nữa, chủ yếu nhất, Tô phụ cũng cảm thấy, ông nên dành nhiều thời gian cho các nữ nhi bảo bối của mình, dù sao năm sau các nàng cũng đến tuổi cập kê, sau đó liền có thể lập gia đình…

“Ừm, phụ thân cuối cùng cũng có thể ở bên các nữ nhi của ta, U Nhi có vui hay

không?”

nói

đến cái này, Tô Nhược U tất nhiên vui mừng

không

thôi, “Đó là đương nhiên! Đợi tí nữa con

nói

cho Tuyết Nhi cùng Nhị Nhi nghe, thế nào các nàng cũng nhất định

sẽ

rất vui!”

nói

xong, Tô Nhược U nghĩ đến cái gì liền hỏi, “Phụ thân, sao hôm nay người

không

gọi Tuyết Nhi và Nhị Nhi đến?”

Nên biết, từ

nhỏ

đến lớn, để cho công bằng, khi có chuyện cần thương lượng, Tô Phụ đều cho gọi ba nữ nhi cùng

một

lúc, sao hôm nay lại đột nhiên phá lệ?

Thấy đại nữ nhi

đang

nghi hoặc nhìn mình, Tô phụ

không

tránh khỏi cảm thấy phiền muộn, con

gái

ông

đã

trưởng thành, liền có người nhớ nhung…

Mà thôi, dù sao cũng phải

nói, nếu

không

thì

nhìn tình thế

hiện

giờ của Tô gia, giữ lại

một

người liền khiến ông lo lắng thêm

một

phần, đến cuối cùng cũng phải tách ra…

“U Nhi, ta

đã

đáp ứng với mẫu thân của con, hôn

sự

của ba tỷ muội con đều phải do các con đồng ý,

hiện

tại phụ thân cũng

không

gạt con…

Cho nên là việc kia sao?

Tô Nhược U đoán được

sự

việc mà phụ thân muốn

nói

với mình, khuôn mặt

nhỏ

hiện

lên chút ngại ngùng,

không

tự giác được mà cúi đầu xuống…

Tô phụ

đang

chìm đắm trong ý nghĩ có người muốn cướp nữ nhi của mình, nên trong thời gian ngắn,

không

chút được cử động bất thường của Tô Nhược U.

“Hôm qua Phạm di của con có nhắc đến với ta, muốn hai nhà chúng ta thân càng thêm thân, nên

nói

đến việc của con cùng Hàn Nhi.

Phụ thân cảm thấy Hàn Nhi cũng có tài ở nhiều mặt, khiêm tốn ôn hòa,

thật

xứng đáng là hôn phu tốt trong mắt mọi người, hai người các con cũng có thể coi là thanh mai trúc mã, hai nhà chúng ta lại quen biết, nếu con gả qua đó, Phạm di đối đãi với con như thế nào cũng

không

cần

nói.

Nhưng

đã

nhiều năm, tình huống Phạm phủ chắc con biết

rõ, phụ thân cũng

không

cần

nói

nhiều chi cho rườm rà,

hiện

tại, phụ thân đều

nói

hết cho con nghe, cũng

không

miễn cưỡng con, con chính là người quyết định sau cùng.”

Đợi chút, cái này

đang

nói

là Tô gia, chứ

không

phải Bùi gia!

thật

là mất mặt, nàng mới biết chuyện có vài ngày trước, cũng

không

nghĩ sao có thể nhanh như vậy được, trong thời gian ngắn, mặt của Tô Nhược U càng đỏ hơn…

Thấy nữ nhi nhà mình chỉ cúi đầu,

không

nói

gì, Tô phụ cũng

không

dám tự tiện suy đoán ý tứ của con

gái

mình,

thật

sự

ông

không

nghĩ mình

sẽ

gả con

gái

sớm thế này, cho dù chỉ là đính hôn ông cũng

không

nguyện ý…

“U Nhi, phụ thân biết

nói

điều này với con bây giờ là làm khó con, nhưng dù sao đây cũng là đại

sự

cả đời con, chúng ta liền

không

cần câu nệ hình thức, con có muốn

nói

với phụ thân con

đang

suy nghĩ thế nào

không?”

Biết



nếu mình

không

lên tiếng,

thì

hiểu lầm

sẽ

càng ngày càng lớn, Tô Nhược U cố gắng nhịn xuống cảm giác xấu hổ, ngẩng đầu lên, miễn cưỡng ổn định tinh thần…

“Phụ thân, tình cảnh mấy năm nay của Phạm di người cũng biết

rõ, Từ đại ca tuy làm con, cũng

không

nên đánh giá hành động của Từ bá phụ, nhưng huynh ấy lại có thể trơ mắt nhìn Phạm di và Huệ Nhi bị bắt nạt mà

không

có bất kỳ hành động nào, nữ nhi cảm thấy, nếu sau này nữ nhi được gả qua đó…”

Câu kế tiếp Tô Nhược U

không

cần nhiều lời, Tô phụ cũng có thể tưởng tượng ra. Kỳ

thật

ngay từ đầu ông

đã

coi trọng Từ Thanh Hàn, dù sao hai nhà cũng có quan hệ thế này, Từ Thanh Hàn cũng có tình cảm với nữ nhi nhà mình, nhưng những năm gần đây, Tô phụ chỉ làm bộ như

không

biết, cũng chưa chắc ông

không

nghĩ đến phương diện này.

Dù sao, làm cha, ông đương nhiên nghĩ cho nữ nhi nhà mình rồi…

“Phụ thân biết

rõ, việc còn lại, phụ thân

sẽ

chính mình

nói

cùng Phạm di con. Ngày thường khi con cùng Phạm di ở chung, liền làm như

không

biết chuyện này là được.”

Tô phụ cười nhìn con

gái

lớn nhà mình,

không

nói

gì thêm.

Kỳ

thật, trừ nguyên nhân kia, chủ yếu chính là trong lòng mình

đã

có bóng dáng người khác, nhưng chuyện như thế này, nàng lại là

một

tiểu



nương, làm sao có thể

nói

cho phụ thân nghe chuyện này được chứ, chỉ có thể để như vậy…

Tô Nhược U áy náy nhìn phụ thân nhà mình, “Làm phiền phụ thân rồi.”

“Đứa

nhỏ

ngốc, phụ thân còn ước gì con có thể làm phiền phụ thân cả đời này!”

Nhìn thấy ánh mắt phụ thân tràn đầy thương

yêu, lòng Tô Nhược U nóng lên, “Vậy

thì

con liền ỷ lại vào phụ thân cả đời, chỗ nào đều

không

đi.”

Lời

nói

này làm cho Tô phụ có chút hưởng thụ, nhưng ông cũng

không

quên trêu ghẹo nữ nhi nhà mình, ai bảo hiếm khi thấy nàng làm nũng với mình.

“Như thế cũng

không

được, tiểu U Nhi của ta lớn lên xinh đẹp thế này, phụ thân phải hảo hảo lựa chọn, chọn cho U Nhi

một

vị hôn phu xứng đáng để con có thể phó thác cả đời này!”

“Phụ thân!”