Chương 5: Sinh nhật tam mỹ nhân

Kinh thành, thư phòng Tô gia.

”Lưu thúc, trong khoảng thời gian này lương thực thu mua như thế nào rồi?” Tô Nhược U hỏi.

”Hồi bẩm đại tiểu thư, từ tháng ba bắt đầu thu mua lương thực tới nay,

trừ cung ứng cho cửa hàng lương thực Tô Ký để kinh doanh như bình

thường, thì thu được hai ngàn thạch(*) hạt thóc, một ngàn năm trăm thạch lúa mạch, năm trăm thạch ngô.”

(1 thạch tương ứng 59,2 kg.)

Mấy năm nay, phương bắc lạnh và hanh khô, thu hoạch không bằng phía nam.

”Như thế đã rất tốt rồi, phân phó xuống dưới, những ai tham dự thu mua lương thực lần này tiền công tăng thêm hai thành.”

Tô gia từ trước đến nay sẽ không bạc đãi người có công, Tô Nhược U cũng nhớ rõ điều này.

”Thời gian này cứ để cho người làm trong cửa hàng thư giãn đi, rất nhanh liền đến tiết Mang chủng(*), đến lúc đó mọi người lại phải bận rộn

rồi.”

(Tiết Mang chủng vào ngày mùng 5, 6, 7 tháng 6.)

”Đại tiểu thư thương cảm đầy tớ như thế, mọi người nhất định sẽ không để cho người thất vọng.”

”Lưu An đại ca lần này vất vả, trở về đại nương sẽ đau lòng đi.”

Như là nhớ tới cái gì, Tô Nhược U cười trêu ghẹo nói.

Chỉ thấy trong phòng trừ Lưu thúc, Tô Nhược U cùng hai nha hoàn ra, còn

có một thanh y nam tử, đứng ở sau lưng Lưu thúc, thân hình cao lớn, khí

chất chững chạc, bị trêu ghẹo như thế, giống như là có chút ít thẹn

thùng, nhưng đã sớm tập mãi thành thói quen, chỉ thoáng bất đắc dĩ, cũng không nói thêm cái gì.

Vốn là Lưu thúc không có lấy vợ muộn, nhưng sau khi thành thân bốn năm

mới có được Lưu An, bởi vậy, Phương thị (vợ Lưu thúc) đối với trưởng tử

yêu như mạng, nếu không phải sau này lại có đứa con út, phân tán bớt sự

chú ý, thì có đôi khi làm cho Lưu An đại ca có chỗ chịu không nổi.

Bọn họ cùng nhau lớn lên, đều xem Lưu An như là huynh trưởng, cũng vì

Lưu An xưa nay luôn chững chạc, nên bọn họ thường dùng cái này đến trêu

ghẹo hắn.

”Đại nương cũng không thể bởi vậy mà trách ta được, ai bảo Lưu An đại ca có năng lực như thế, cửa hàng này của muội về sau có thể sẽ phải dựa

nhiều vào Lưu An đại ca đây.”

Cuối cùng thiếu niên chịu đựng không nổi, liền xin tha, “U Nhi...”

Phải biết rằng, từ khi hiểu chuyện, do Lưu thúc liên tục nhắc nhở, Lưu

An cho tới bây giờ khi gặp mặt Tô Nhược U đều xưng là đại tiểu thư, ngày hôm nay phá lệ, Tô Nhược U cũng biết đây là cực hạn của Lưu An đại ca,

cũng không thể trêu chọc hơn nữa.

Nhưng có thể là do hôm nay tâm tình tốt, Tô Nhược U lại nhịn không được

nói ra, “Nghe nói đại nương đang sốt ruột lựa chọn con dâu, cũng không

biết Lưu An đại ca đã nhìn trúng cô nương nhà nào, muội muội đây cũng

muốn giúp đại ca nhìn một cái.”

Thiếu niên không thể nhịn được nữa, giọng nói tăng thêm vài phân, “Đại tiểu thư...”

Bọn họ đều biết Lưu An nhìn trúng là con gái ca ca nhà mẹ đẻ của Phương

thị Phương Mẫn, nhưng Phương thị nói cái gì cũng không đồng ý.

Hồi đó nương của Phương thị gả vào nhà là làm vợ kế, thái độ làm người

ôn hoà hiền hậu thiện lương, tính tình êm dịu, vào cửa hai năm sinh hạ

Phương thị, cuộc sống nhà nông, mặc dù bần hàn, nhưng là an ổn. Sau này

khi phụ thân Phương thị bất hạnh ngã bệnh qua đời, thì luôn luôn thủ

tiết, đối đãi con riêng cũng giống như con đẻ, thậm chí có lúc bởi vì

không phải là con đẻ của mình, nên càng không dám trách móc nặng nề,

tình nguyện để tiểu nữ nhi ăn chút ít thiệt thòi.

Ca ca Phương thị Phương Bình lớn hơn bà bảy tuổi, đợi đến lúc trưởng

thành bởi vì trong nhà nghèo khó nên không có nhà nào nguyện ý gả cho,

Phương Bình khi đó rất cố gắng vươn lên, đến trấn trên học việc, có được tay nghề thợ mộc, từ từ cũng tích góp được chút ít, cuộc sống trong nhà cũng coi như là khá lắm rồi.

Về sau do tướng mạo thanh tú, lại chịu khó làm việc, nên được ông chủ nhìn trúng, cho ở rể, từ đó Phương gia liền thay đổi.

Phương thị vĩnh viễn nhớ rõ vào mùa đông năm ấy bà là như thế nào quỳ

gối trước cửa nhà Phương Bình khẩn cầu hắn cấp chút ít tiền bạc để xem

bệnh cho nương, mà bọn họ ngay cả cánh cửa đều không có mở ra, chờ đêm

khuya bà về đến nhà, nương đã qua đời, mà bà chút tiền mua quan tài cũng không có, khi đó bà chỉ mới mười một tuổi, chỉ có thể cắn răng đến chỗ

người môi giới bán chính mình, được một ít tiền bạc, để chôn cất cho

nương của bà.

Nếu không phải bà mệnh tốt gặp được Tô mẫu, thỉ cả đời này của bà còn

không biết sẽ như thế nào, cửa hôn sự này cho dù có nói cái gì bà nhất

quyết không đồng ý.

Nói cũng khéo, cả nhà Lưu thúc đi theo Tô gia ở lại kinh thành, ngẫu

nhiên phát hiện được, hóa ra những năm này Phương Bình cũng giàu lên,

sớm đã dời đến kinh thành, kỳ thật nói tới vẫn là Phương Bình hỏi thăm

bọn họ trước.

Thì ra năm đó sau khi Phương Bình ở rể Chu gia, mới phát hiện tính tình

tiểu thư Chu gia rất là khắt khe, không muốn gặp thân thích nghèo ở nông thôn của Phương Bình, huống chi là kế mẫu, nên sau này Phương Bình tới ở rể liền không đồng ý để Phương Bình hồi hương, mỗi tháng chỉ cấp một

chút tiền bạc coi như hiếu kính. Phương Bình vốn nghĩ, với tính tình của thê tử, nếu tiếp xúc mẫu thân cùng muội muội sẽ khinh thường bọn họ,

như thế còn không bằng, hai bên đều tránh gặp gỡ nhau cho an nhàn.

Cứ như vậy qua hai tháng, rồi có một hôm muội muội đến nói cho Phương

Bình biết nương bị bệnh, Phương Bình liền vội vàng thỉnh đại phu đến nhà chữa trị, vừa về tới nhà Phương Bình mới phát hiện bệnh của nương sớm

đã không phải là chứng bệnh nhất thời, âm thầm hối hận không thôi, nhưng lại không còn phương pháp nào khác, đành phải lén lút trợ cấp.

Ai ngờ việc này bị Chu thị biết, Chu thị một mặt hận trượng phu giấu

giếm, nam nhân ở rể còn dám không nghe lời, mặt khác lại càng hận mẹ con Phương gia không biết đủ, giống như đỉa hút máu. Cho nên nghĩ cách giấu giếm Phương Bình, muốn cho mẹ con Phương gia một bài học, lại không ngờ rằng sẽ phát sinh ra thảm kịch như vậy, chờ khi Phương Bình từ vùng

khác trở về, hết thảy đều đã muộn.

Hắn muốn cùng Chu thị hòa ly, đi tìm muội muội của hắn.

Chu thị cũng đã sớm sợ, ngay từ đầu nàng là nhìn trúng Phương Bình, mới

nguyện ý gả chỗ thấp. Nàng chỉ là nghe người ta nói đối với thân thích ở nông thôn nghèo không thể cho bọn họ sắc mặt tốt, nếu không bọn họ sẽ

hếch mũi lên mặt, về sau đuổi cũng không đi, nhất định phải ra oai phủ

đầu, bằng không sau này sẽ có thể có phiền phức.

Bạn tâm giao của nàng Ngô gia tiểu thư không phải là như vậy sao, nhà

của nàng ở trên trấn mở cái tiệm tạp hóa, thân thích cha nàng bên kia

đuổi cũng không đi, thường xuyên ở bên trong cửa hàng tống tiền, có khi

thật sự quá phiền, đuổi bọn họ đi, bọn họ liền khóc lóc om sòm, nói cái

gì chính mình phát đạt, thì xem thường thân thích nghèo các loại…, thật

là phiền lòng.

Nàng chỉ là tức giận mẹ con Phương thị không biết đủ, không có thật sự muốn bức tử các nàng.

Chu thị khóc rống không đồng ý, Nhị lão Chu gia khi nghe nói đến cũng đã mắng nữ nhi nhà mình, chỉ là trong lúc khuyên giải, đột nhiên Chu thị

hôn mê, chẩn mạch xong, là mang thai, Phương Bình biết rõ, hắn là hòa ly không thành, chỉ có thể một lòng một dạ nghĩ cách tìm muội muội, nhưng

không ngờ muội muội sớm đã ly khai An Bình trấn, nhất thời không có manh mối.

Những năm này cũng với việc mở rộng làm ăn, Phương Bình cũng không có

gián đoạn việc tìm kiếm muội muội, trời đất bao la, muốn tìm một người

thực sự không dễ dàng.

Cho đến bảy năm trước khi Tô gia đến kinh thành, nhờ Chu gia cùng Tô gia trên phương diện làm ăn lui tới mới ngẫu nhiên nhận ra muội muội, nói

ra ngọn nguồn, Chu thị cũng sâu sắc hối hận, những năm này thân mình vẫn luôn không tốt, lại bất đắc dĩ là Phương thị hận ý đã sâu, không muốn

quen biết nhau, song phương cứ như vậy giằng co.

Có thể Phương Bình là thực lòng yêu thương cháu ngoại trai không để tâm

đến bất cứ điều gì, ông thỉnh thoảng lén mời Lưu An đến nhà làm khách.

Lưu An từ lúc hiểu chuyện liền biết việc này, chuyện này, thật đúng là

khó mà nói oán giận ai, ai cũng có nỗi khổ tâm, ai cũng không nghĩ đến,

nhưng hết lần này tới lần khác lại tạo thành cục diện như ngày hôm nay.

Mợ dĩ nhiên đáng hận, nhưng từ lâu bà đã biết hối hận, nhiều năm ăn chay niệm phật, thỉnh cầu Phật tổ phù hộ sớm ngày tìm được nương, cả nhà cữu cữu nhiều năm không quên việc tìm kiếm nương, nương không dễ chịu, cả

nhà bọn họ đồng dạng cũng không sống tốt.

Cứ như thế thường xuyên qua lại, tiếp xúc nhiều, Lưu An cùng với tiểu

thư Chu gia Phương Mẫn nhìn nhau thấy hợp mắt, hai người coi như là

thanh mai trúc mã, vô tư chơi đùa với nhau.

Chu gia trừ nam hài đầu tiên của Phương Bình là mang họ Chu, hai người

con trai còn lại còn lại do Nhị lão Chu gia góp lời đều họ Phương.

Nhị lão Chu gia đều thấy rõ, mấy năm nay cửa hàng vật dụng trong nhà Chu gia đã sớm do Phương Bình nắm giữ trong tay phát triển ra, trước kia nữ nhi làm ra chuyện như vậy, tuy nói những năm này Phương Bình không nhắc lại, nhưng đến cùng đã mọc rễ trong lòng, Phương Bình đã không còn là

tiểu tử nghèo đến từ An Bình trấn mặc cho bọn họ làm khó, nữ nhi tính

tình cũng đơn thuần, chỉ là bọn họ hy vọng sớm nói ra chuyện này, Phương Bình sẽ cảm động và nhớ tới, sau này hai người bọn họ xuống mồ, vẫn có

thể đối đãi nữ nhi bọn họ thật tốt.

Cứ như vậy, mọi người cơ hồ đều biết rõ Lưu An cùng Phương Mẫn hai người tình đầu ý hợp, Phương Bình cùng Chu thị tất nhiên là nguyện ý, nhưng

khó là Phương thị không buông lời, mọi người cứ giữ nguyên như vậy, hiện giờ, Lưu An đã mười chín, Phương Mẫn cũng đã mười sáu, Phương thị vội

vã cưới con dâu, Lưu An lại là vội vã cưới vợ, nhưng mà nương của hai

người ai cũng không chịu cúi đầu.

******

Bữa tối hôm nay, bốn vị chủ nhân Tô gia thật vất vả mới tụ tập đông đủ.

Chỉ thấy trong thính đường bày biện một cái bàn bát tiên(*) làm từ gỗ

cây lim màu hồng, đĩa ngà voi khắc rồng viền lá vàng, có chân cuối cùng

là gậy như ý, quả nhiên thân thiết, bình thản lại không mất đại khí. Bốn người theo thứ tự, Tô Phụ ngồi ở chính vị, Tô Nhược U ngồi ở bên tay

trái Tô Phụ, Tô Nhược Nhị ngồi ở bên tay phải, Tô Nhược Tuyết ngồi đối

diện Tô Phụ.

(bàn có hình vuông)

Đợi bốn người ngồi xong, món ăn đã dọn lên đầy đủ, tổng cộng có tám món ăn một món canh, có bún thịt lá sen, màu

xào lăn toàn bộ cá hoa vàng, trà Long Tĩnh tôm bóc vỏ, đậu cô ve xào,

chụp dưa chuột, bạo phát xào lúc rau, gà Cung Bảo, đậu phụ khô kho nước

sốt, canh nấm tam tiên, vừa tạo cảm giác thèm ăn lại không có dầu mỡ,

đồng thời đều có xem xét đến khẩu vị của mỗi người.

Ba tỷ muội Tô gia trước khi ăn cơm đều uống một chén canh, đây là do ma

ma giáo dưỡng quy củ cho tỷ muội ba người được Tô Phụ đặc biệt mời đến

nói, như vậy có thể no bụng, không sợ ăn béo, mặt khác, chăm sóc cho dạ

dày. Dần dần, Tô Phụ cũng dưỡng thành thói quen này.

”Phụ thân, thật lâu rồi không có cùng chúng con dùng bữa tối.....”

Mở miệng đầu tiên là Tô Nhược Nhị, mắt hạnh xoay tròn tràn ngập bất mãn lên án.

Nghe lời nói này, Tô Phụ nhìn ba nữ nhi trước mắt, đại nữ nhi, nhị nữ

nhi mặc dù không có mở miệng, nhưng đôi mắt đều là mở to nhìn về phía

ông, nhất định bắt ông phải cho một cái đáp án.

”Trong khoảng thời gian này quả thật là có chút việc, không biết ba nữ nhi bảo bối đã có thể bằng lòng chưa.”

”Phụ thân!”

Không hổ là sinh ba, trăm miệng một lời, xem ra hôm nay không dễ dàng vượt qua.

Nhưng ông cũng không muốn các nữ nhi biết quá nhiều, ông đồng ý để ba nữ nhi tiếp quản cửa hàng, nguyên nhân chủ yếu nhất là bởi vì các nàng

thích, ông không nghĩ phải trói buộc tính tình các con, nhưng ông cũng

không muốn các nữ nhi phiền não quá nhiều, ông cả đời phấn đấu không

phải là vì để cho người nhà được hưởng thụ cuộc sống sung túc đầy đủ

hạnh phúc, nữ nhi cần phải nuông chiều, nữ nhi của ông đã đủ ưu tú,

không cần gánh vác quá nhiều.

”Ăn cơm trước, ăn cơm trước, phụ thân thật vất vả về nhà cùng các con ăn bữa tối, đã sớm đói bụng.”

Ba người biết rõ phụ thân cố ý kéo dài thời gian, nhưng lại không tránh khỏi đau lòng, liên tục gắp thức ăn cho phụ thân.

”Phụ thân, đây là đậu phụ khô người thích ăn nhất, con đã kêu Thu thẩm chuẩn bị nước sốt từ sáng sớm.”

”Phụ thân, đây là món người thích ăn nhất tôm bóc vỏ nấu với trà Long

Tĩnh, con đặc biệt điều chế nước trà, ngươi nếm thử như thế nào?”

”Phụ thân, người nếm thử dưa chuột này, ngày hôm nay vừa mới từ trong

thôn trang hái xuống, thanh thúy ngon miệng, có thể khai vị.”

...

Nhìn xem, tất cả mọi người nói ông không có nhi tử, nhưng ba nữ nhi của

ông so với nhi tử càng quý giá hơn, nhìn một cái, quả thật thân thiết

biết bao! Tô Phụ vui mừng con mắt đều không mở ra được.

”U Nhi, Tuyết nhi, Nhị nhi, các con không cần chiếu cố phụ thân, các con cũng ăn đi.”

”Vâng, phụ thân.”

Sau khi ăn xong, mấy người súc miệng, Tô Phụ nhìn ba nữ nhi xinh đẹp như hoa, có chút cảm thán.

”Chỉ chớp mắt, nữ nhi bảo bối của ta cũng đã trưởng thành, đều phải có chồng.”

”Phụ thân, chúng con không gả, đều ở nhà bồi phụ thân.” Ba tỷ muội không thuận theo nói.

”Thật tốt, đều không gả, đều ở nhà bồi phụ thân, để cho đám tiểu tử thúi kia vội chết!” Tô Phụ trêu ghẹo.

”Phụ thân...”

”Được rồi được rồi, phụ thân không nói nữa, mấy ngày nữa chính là sinh

nhật mười bốn tuổi của các nữ nhi bảo bối, muốn cái gì cứ việc nói với

ta.”

Ba tỷ muội biết rõ phụ thân lại cố ý đổi chủ đề, cũng không quấn quít

nữa, phụ thân nếu không muốn nói, các nàng liền không hỏi đến.

”Chúng con đều không nói, để cho phụ thân đoán, đến lúc đó phụ thân đưa

cái gì không hợp tâm ý chúng con, chúng con sẽ không bỏ qua.” Tô Nhược

Nhị giành nói trước.

Tô Nhược U, Tô Nhược Tuyết nhìn nhau cười một tiếng, sôi nổi phụ họa, “Đúng vậy, để cho phụ thân đoán!”

Tô Phụ cũng biết là nữ nhi cố ý phối hợp, vì vậy vội vàng đáp ứng, “Vậy

các con đợi đi, phụ thân hiểu rõ nhất ba nữ nhi bảo bối của phụ thân,

nhất định có thể hợp tâm ý các con!”