- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Tướng Quân Sủng Thê
- Chương 4: Vui mừng có được xích diễm
Tướng Quân Sủng Thê
Chương 4: Vui mừng có được xích diễm
“Mọi người ăn nhanh lên, huynh đệ chúng ta lần này tới, cũng không thể tay
không trở về!” Đại đương gia Từ Uy nhịn không được một câu thúc giục mọi người.
”Đúng vậy, nam nhi đại trượng phu chúng ta ngàn dặm xa xôi chạy đến,
cũng không thể vất vả một chuyến mà không được việc gì!” Quản sự Chu
thúc cũng giúp đỡ nói.
Đều là dốc lòng vì đại lão gia, mọi người sau một trận điên cuồng nhét
nuốt liền nhanh chóng giải quyết xong điểm tâm, đứng dậy hướng về nơi
dắt ngựa mà chạy đi.
Lúc đám người Bùi Hạo vừa cưỡi ngựa đến cuối phố, xung quanh đã làm thành một cái vòng lớn, trong đó có rất nhiều chuồng.
Đám người Bùi Hạo cũng vây quanh đi qua, chỉ thấy trung tâm giữa sân
trong mỗi cái chuồng ngựa có khoảng hơn một nghìn con, mỗi con ngựa đều
béo tốt cường tráng, thỉnh thoảng nghe tiếng hí là có thể thấy được tính tình những con ngựa này cũng không phải là dịu ngoan, trong sân đã có
người đang thuần mã, nhìn cảnh kia có thể khiến đàn ông nhiệt huyết sôi
trào.
Đây là nguyên nhân Bùi Hạo thích cưỡi ngựa, đơn giản, trực tiếp hơn nữa lại có nhiệt huyết.
Đột nhiên trong sân có một con ngựa nổi cơn điên, làm rơi người thuần mã trên lưng, liều mạng hướng về phía đám người chạy tới, một đường đá
liên tục, lại không người nào dám đến gần.
Chờ khi chạy gần đến trước mặt Bùi Hạo, Bùi Hạo không có giống mọi người bên cạnh đều đồng dạng lựa chọn lui về phía sau, hắn quyết đoán nghênh
đón, ngồi trên lưng ngựa, ôm chặt đầu ngựa, cúi thấp người, dán chặt
thân ngựa, hai chân ép chặt bụng ngựa.
Con ngựa kia thấy có người cưỡi trên mình, lập tức dừng lại thế chạy,
đứng thẳng vó trước nhấc lên điên cuồng hí, lại đổi thế xoay mình, lúc
trước không ít người đều bị nó dùng chiêu này làm cho té xuống, thế
nhưng làm sao lúc này người trên lưng lại chống đỡ được không ngã xuống.
Một kế này không thành cũng không thể làm lại, vì vậy con ngựa này vung
chân tiếp tục chạy về phía trước, chạy chạy định liệu một cái đá hậu,
phi nhanh rồi quay thân ngược trở lại một cái, thiếu chút nữa đem Bùi
Hạo quăng ra, Bùi Hạo cũng thật nhanh điều chỉnh thân hình, tiếp tục bám ở trên thân ngựa.
Lần này con ngựa vậy mà nổi giận, tức giận đá mạnh chân sau, giương cao
phần thân sau, đồng thời dùng sức vặn vẹo mông lắc lư thân, càng không
ngừng bật nhảy đá, hận không thể đem người trên lưng hất tung rơi xuống
dưới đất, giẫm đạp nát bét!
Bùi Hạo cưỡi ở trên lưng ngựa, sớm đã bị nó làm cho điên cuồng choáng
váng, máu huyết đảo lộn bực bội tuôn ra, toàn thân xương cốt gần như co
quắp rời rạc, nhưng xưa nay tình tình Bùi Hạo cũng giống như con ngựa
này, chỉ cần có ý muốn thứ gì thì sẽ trở nên điên cuồng.
Hắn liều lĩnh, cúi rạp người, lấy hai tay ôm chặt cổ ngựa, hai chân dồn
sức kìm bụng ngựa lại, cả người giống như bạch tuộc, sử dụng lực hút,
gắt gao quấn chặt dính trên thân ngựa, mặc cho con ngựa mãnh liệt điên
cuồng ra sao mà lắc lư vung vẫy vặn vẹo, chính là không buông tay chút
nào.
Ngay sau đó tiếng ngựa hí to, cát bụi tung bay!
Liệt mã vô cùng kinh sợ cùng với không cam lòng, hết sức phẫn nộ cùng
hoảng hốt, nó xông lên, nó nhảy, lên xuống trái phải, xoay người chạy
nhảy nhấc lên vọt ra, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, muốn vùng vẫy
thoát khỏi Bùi Hạo.
Rất lâu sau, một người một ngựa phi nhanh hơn nửa canh giờ, ngựa kia
cuối cùng khàn cả giọng, ngừng bước chân, mà lúc này Bùi Hạo cũng hơi
kiệt sức, ngừng cước bộ, chỉ cảm thấy như vừa mới trải qua một trận mưa
to gió lớn, cánh tay, bên đùi đau rát nhức nhối, nhưng nội tâm trong
lòng thì thật là cao hứng, thân mật vỗ vỗ đầu ngựa, “Tiểu tử, tiểu gia
ta vì ngươi thực sự lăn qua lăn lại rớt nửa cái mạng, từ nay về sau
ngươi là của ta!”
Xoay người xuống ngựa, mọi người trong sân hoan hô ủng hộ, ở nơi đây, bản lãnh chính là minh chứng tốt nhất.
Đám người Từ Uy nhanh chóng xông tới, “Hảo tiểu tử, ngươi rất tuyệt!”
”Hạo ca, vẫn là mạnh mẽ như vậy!”
Mọi người đem Bùi Hạo vây thành một vòng, trông có vẻ rất quang vinh, Từ Uy lại lặng lẽ đỡ Bùi Hạo một phen.
”Không tệ, là con ngựa tốt! Như mong muốn của tiểu tử ngươi!”
Bùi Hạo nghe vậy nhếch miệng cười một tiếng, “Cũng biết không thể gạt
được Đại đương gia, ta nhìn sang một cái liền chọn trúng, quả nhiên đủ
mạnh mẽ!”
Theo quy tắc ở nơi này, nếu ngựa của nhà mình chạy thoát ra ngoài, ai thu phục được thì là của người đó.
Chỉ chốc lát sau, chủ nhân của con ngựa này đi tới, chừng ba mươi tuổi,
cả người mặc một bộ quần áo màu xanh, dáng người khôi ngô, vừa nhìn liền biết là một người hào sảng.
”Không biết tôn tính đại danh của tiểu huynh đệ? Một thân công phu thật là tài giỏi hơn người!”
Bùi Hạo đi ra, chắp tay làm lễ, “Tiểu đệ Bùi Hạo, đa tạ!”
Thái Tấn nhìn kỹ một cái, mới phát giác ra, người trước mắt, khuôn mặt
thật là tuấn mỹ, nhìn bất quá 14, 15 tuổi, nếu không phải lúc trước
chứng kiến người thuần mã xác thực là hắn, nhất định sẽ cho là công tử
phú gia nhà ai tới đây du ngoạn, bất quá, dắt ngựa đi rong ở đây chỉ nói đến bản lãnh, cái khác không quang trọng.
”Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên! Thái Tấn ta muốn kết giao bằng hữu với ngươi!”
”Các hạ chính là ông chủ Thái của Long Ký?” Từ Uy nghe vậy tiến lên phía trước bắt chuyện.
”Chính là tại hạ, không biết các hạ là?”
”Đây thật là duyên phận, tại hạ Từ Uy đến từ đoàn ngựa thồ Thường Phúc.”
”Thì ra là Từ đại đương gia, nếu không chê, xin mời đến long ký ngồi chơi.”
”Vậy thì phiền toái Thái lão bản, chúng ta tạm thời quấy rầy.”
Vì vậy đoàn người đến Long Ký, chỉ thấy Long Ký đường tọa lạc tại phố
phía Bắc chợ ngựa, bên cạnh cổng là hai con sư tử bằng đá giương nanh
múa vuốt, hết sức là hung ác, đi đến, bên trong lót những tấm đá bồ tát, chính đường treo một bức vẽ có hàng vạn con ngựa đang phi nhanh, còn
lại không có biến hóa gì nhiều, nhưng cũng phát huy được khí thế khoáng
đạt.
Thái Tấn ngồi ở ghế chủ vị, đám người Từ Uy theo thứ tự ngồi ở bên tay trái gần ghế trên.
”Thái lão bản, chúng ta là người quang minh chính đại không nói chuyện
mờ ám, lần này ta có chút suy tính hơi lớn, không biết Thái lão bản này
bên cạnh...”
Từ Uy uống một ngụm trà, bắt đầu nói chuyện.
”Chắc hẳn Từ đại đương gia đã nhận được tin tức, năm nay lấy hàng không
tốt lắm, nông trường bên kia cũng không trình lên, quan gia cũng suy
tính không ít, các nơi đều không còn dư lại bao nhiêu...”
Thái Tấn mặt không biến sắc, thương nhân mà, chờ giá cao thôi.
”Thái lão bản yên tâm, Từ Uy ta làm việc chắc hẳn ngài cũng đã nghe nói, chúng ta là mong muốn việc buôn bán ổn định, nhiều huynh đệ đều phải ăn cơm như vậy, ai cũng không thể thua thiệt, ta chấp nhận thêm ba thành
giá lúc trước!”
”Từ đại đương gia đúng là thống khoái, người bằng hữu này thái mỗ xác
định! Ta lớn hơn, gọi ngươi một tiếng Từ lão đệ, chỉ là không biết thứ
này hiền đệ cần bao nhiêu?”
”Không dối gạt đại ca, đệ lần này cần ít nhất tám trăm, không hơn, nhưng phải là mặt hàng thượng thừa.”
”Đó là đương nhiên, chỉ là số lượng này xác thực không nhỏ, để ca ca trở về một ngày sau lại cho đệ một câu trả lời thuyết phục được không?”
Trên mặt Thái Tấn hơi có vẻ khó khăn, nhưng rõ ràng đã động tâm.
”Vậy thì làm phiền đại ca, tiểu đệ sẽ ở tại khách điếm Tứ Hải thành Bắc, đến lúc đó đại ca có thể phái người tới tìm đệ, tiểu đệ cáo từ!”
Nói xong đám người Từ Uy liền cáo từ rời đi.
Thái tấn vội vàng giữ lại nói, “Hiền đệ, đệ đây không phải là đánh trên
mặt ca ca sao! Ngày hôm nay đệ đến, dù thế nào cũng phải lưu lại dùng
cơm rồi hẳn đi.”
Nói xong, liền an bài đầy tớ đặt một nhã gian của Cát Tường tửu lâu, đám người Từ Uy thấy lời đề nghị chân thành như vậy, cũng không từ chối
nữa.
Cát Tường tửu lâu.
Rượu quá ba tuần, đề tài tán gẫu liền mở rộng, cũng không có cố kỵ gì,
một đám hán tử xưng huynh gọi đệ, nói về mấy chuyện thô tục cũng không
có kiêng dè.
”Các ngươi từ kinh thành đến không biết rõ, nữ nhân a, vẫn là man tộc đủ mê hoặc lòng người, kia ngực, chậc, còn thân hình thì như rắn nước, có
thể làm cho gia mệt mỏi thắt lưng!”
”Nữ nhân man tộc quả thực đủ vị, đủ phóng túng, tiếng đồn lão tử ở cách lão xa cũng có thể nghe thấy được!”
”Nói đến nữ nhân, thì nên nói tới Tiểu Phượng Tiên ở Bách hoa lầu, bộ
dáng đó, tư thái đó, nhất là làn da trong veo như nước đó, có thể đem
câu dẫn chết ngươi!”
”Ta xem ngươi cũng chết không ít lần ở trên người nàng đi, ha ha ha!”
”Ta nói huynh đệ, ngươi đến cùng là có được không, một nữ nhân mà trị không được...”
”Cái rắm! Ai nói lão tử không được, lão tử làm cho ngươi xem, ai ngã xuống trước thì là thứ hèn nhát!”
”Tốt, đi, lúc này đi, ai hôm nay ngã xuống trước là thứ hèn nhát!”
Nói xong đám người lảo đảo đi dạo kỹ viện, đám hán tử thồ ngựa hành vi
xưa nay phóng đãng, mỗi ngày đều có vết thương, hàng năm bôn ba bên
ngoài, đương nhiên sẽ không bạc đãi chính mình, cho nên đám hán tử thồ
ngựa tiền kiếm được nhanh, mà tiêu cũng nhanh, sống chết lại không thể
bảo đảm, do đó cô nương trong sạch sẽ không dễ dàng chấp nhận bọn hắn,
cứ thế, tuần hoàn mãi, đám hán tử thồ lại càng không thể cứ trói buộc
bản thân mãi.
”Vị tiểu huynh đệ này tại sao không đi, không phải là ngượng ngùng đấy chứ?.”
”Sẽ không phải còn là chim non đấy chứ, đi một chút đi, ca ca mang ngươi đi tham quan việc đời, ha ha ha...”
Nghe lời nói này, Bùi Hạo lập tức xù lông như con gà trống tơ, lông đều muốn dựng đứng lên!
”Ngươi ngậm miệng lại cho tiểu gia, miệng phun đầy phân, tiểu gia làm
sao có thể còn là non nớt! Tiểu gia hôm nay xác thực không đi, thì làm
sao!”
Ngươi của đoàn ngựa thồ biết rõ Bùi Hạo xưa nay đều không có đi theo bọn họ hồ nháo, biết hắn không có cái tâm tư kia.
Trước kia cũng đi vào, dựa vào diện mạo kia của hắn, liền ngăn không
được những oanh oanh yến yến kia lại gần hắn, khi đó hắn mới mười bốn,
còn nhỏ, một lòng ra sức tập luyện võ công, không có tâm tư kia, nhìn
thấy liền chán, không muốn đi, mọi người cũng không miễn cưỡng hắn, dần
dần, cũng không có ai lại gọi hắn.
Ngày hôm nay cùng người Long Ký uống rượu đều uống tối, đã quên chuyện
này, nhưng việc hợp tác không thể để xảy ra chuyện gì được, mà tiểu tử
này nếu xù lông thì thật sự có thể không ngó ngàng quan tâm đến cái gì,
đây chính là người đứng đầu “Kinh thành tam hại” đó, lực sát thương rất
lớn đó, rất hung dữ đó, chúng ta là đến bàn việc buôn bán, cũng không
thể đánh nhau.
Mọi người trong đoàn ngựa thồ Thường Phúc giật mình một cái, liền tỉnh
rượu hơn phân nửa, nên khuyên thì khuyên, nên kéo thì kéo, cuối cùng
giải quyết xong, mọi người buông một hơi thở dài, không dễ dàng chút
nào.
Vì vậy, Bùi Hạo tự mình khoan thai một mình trở về khách sạn, hắn không
thể chờ đợi được chạy về phía chuồng ngựa đi nhìn con ngựa đã làm cho
hắn mất nửa cái mạng mới lấy được.
Chỉ thấy dưới ánh trăng nhẹ nhàng, ngựa của hắn ngạo nghễ đứng ở bên
trong chuồng ngựa, khi thì hí một tiếng, hù dọa ngựa xung quanh trong
chuồng đều đứng rối loạn bất an, ngựa hai bên trái phải lại ào ào đứng
sát về phía hai bên, thật là thông minh.
Không tệ, không hổ là chiến mã do hắn liếc mắt một cái liền chọn trúng! Quả nhiên bá đạo!
Giống như là cảm nhận được ánh mắt của hắn, con ngựa nhìn về phía Bùi
Hạo, phảng phất nhận ra Bùi Hạo là cùng một loại tính cách, hai tai nhẹ
nhàng run rẩy vui mừng, không kháng cự giống như lúc trước.
”Tiểu tử ngươi, nhận ra tiểu gia đến!” Bùi Hạo vui vẻ nghênh đón, vuốt ve đầu ngựa, thật là ôn nhu.
”Ngươi sau này sẽ là chiến mã của tiểu gia, nhìn màu sắc của ngươi, đỏ sậm lưu chuyển, gọi là Xích Diễm đi!”
Bùi Hạo nói xong chính mình cũng thật sự vừa lòng, “Xích Diễm, Xích
Diễm, ngươi sau này sẽ là Xích Diễm của tiểu gia, có nhớ kỹ không!”
Con ngựa này như là cũng đồng dạng vừa lòng với cái tên này, vui mừng không thôi, hướng vào trong lòng Bùi Hạo cọ cọ.
Thiếu niên chỉ mới mười sáu tuổi, cuối cùng tìm được chiến mã mình thiết tha mơ ước, quý như trân bảo, vui vẻ không thôi, hận không thể cùng ăn
cùng ngủ, cùng chung một chỗ.
Ba ngày sau, đám người Bùi Hạo vội vàng cùng tám trăm con ngựa chạy về
kinh thành, đoàn người ngày đêm thần tốc, mặc dù một nắng hai sương gấp
rút lên đường, nhưng đổi lại hàng thu được khá dồi dào, có đống hàng
này,chống đỡ hai ba năm không thành vấn đề, hiện giờ tình thế không rõ,
không biết lần buôn bán ngựa sau là lúc nào, để có được cơm ăn, lần buôn bán ngựa này, mọi người mất không ít sức lực.
Trên thảo nguyên, sao từng chấm sáng đầy trời, gió đêm hiu hiu, ngẫu
nhiên ở xa truyền đến tiếng sói tru kéo dài, hơn tám trăm con ngựa cùng
vui mừng chạy, Bùi Hạo cưỡi Xích Diễm chạy ở hàng đầu.
Xích Diễm quả nhiên là con ngựa nổi danh, mỗi lần đều vượt lên nửa cái
thân ngựa để dẫn đầu, không cho phép người khác lướt qua nó.
Mọi người trong đoàn ngựa thồ không phải là không có ai đến khiêu chiến, nhưng tất cả đều là bại trận. Xích Diễm toàn lực chạy băng băng, giống
như một trận gió, sự chịu đựng của nó cũng làm cho người ta thán phục
mười phần, không phục không được.
Bởi vậy, hiện giờ Xích Diễm là con ngựa đầu lĩnh, bất quá cũng may, có
Xích Diễm ở đây, bầy ngựa yên tĩnh rất nhiều, rất ít khi phát sinh xôn
xao, ngược lại giúp mọi người không ít việc.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Tướng Quân Sủng Thê
- Chương 4: Vui mừng có được xích diễm