Edit: meowluoi.
“Đại tiểu thư khen sai rồi, ta liễu yếu đào tơ sao có thể so với đại tiểu thư như trăng sáng, đại tiểu thư khen như vậy làm dân nữ xấu hổ.”
Khóe miệng Tô Nhược U khẽ nhếch, nhất cử nhất động hồn nhiên, mặc dù lời
nói
ngoài miệng là nịnh nọt, nhưng thần sắc
không
kiêu
không
nịnh,
không
có nửa phần hoảng loạn.
Người nào mà
không
hiểu, lời này vừa
nói
ra làm nổi bật phong thái đại tiểu thư Bùi phủ,
không
kém so với
cô
nương nhà người ta.
không
nghĩ tới mình
sẽ
chạm vào cây đinh mềm, lúc này Bùi Nhàn mới
âm
thầm đánh giá nữ nhân vọng tưởng muốn bay lên làm phượng hoàng.
Nhưng mà là người Bùi gia, cho dù
hiện
tại mình rơi vào thế hạ phong, Bùi Nhàn vẫn
không
đổi sắc mặt.
“U nhi tỷ tỷ khiêm tốn quá rồi, tỷ
nói
như vậy, muội hơi xấu hổ.”
Bùi lão phu nhân im lặng nhìn U nhi và đại tôn nữ nhà mình đấu đá nhau, ừm, bà quyết định
không
giúp, nhìn xem, U nhi nhà bà phản ứng rất tốt.
Đều là nữ nhi gia, Bùi lão phu
không
có thiên vị ai, cảm thấy giữa các nàng nên chung đυ.ng, va chạm, chỉ cần sau này
một
ngày U nhi gả cho Bùi gia, Nhàn nhi chính là tiểu
cô, U nhi là đại tẩu của nàng, các nàng vì người khác tham dự mà ghi hận lẫn nhau,
không
bằng để các nàng tự mình tìm ra thích hợp đôi bên.
Dù sao, Bùi lão phu nhân hiểu, U nhi và đại tôn nữ nhà mình đều
không
phải là người hồ đồ.
Thấy
không
sai biệt lắm, Bùi lão phu nhân mở miệng.
“Hai người các cháu
không
cần đẩy qua đẩy lại, các cháu đều xinh đẹp trong mắt nãi nãi!”
Lời này vừa
nói
ra, Tô Nhược U và Bùi Nhàn đều xấu hổ cúi đầu, cái cúi đầu này làm những người ở đây kinh sợ.
Nếu
nói
Tô Nhược U xinh đẹp chọc hoa đào, câu tâm nhϊếp phách, mà Bùi Nhàn lại trong trắng thuần khiết làm người ta thương nhớ, tình si.
Hai người xinh đẹp khác nhau, nhưng đều đẹp nhất làm người ta mê say.
“Nãi nãi, cháu
thì
sao?”
Lúc này Bùi Ninh nghiêng cái đầu
nhỏ, đứng bên cạnh Bùi lão phu nhân, vẻ mặt thỉnh cầu tán dương.
Nhìn nữ nhân trước mặt búi tóc hình xoắn ốc, y phục màu xanh nhạt, tâm Bùi lão phu nhân mềm nhũn, tôn nữ nhà bà đáng
yêu
như vậy!
“Ninh nhi của nãi nãi rất xinh đẹp, sau này
sẽ
càng xinh đẹp hơn, đến lúc đó U nhi tỷ tỷ và Nhàn nhi tỷ tỷ cũng phải xếp sau Ninh nhi.”
“Đó là đương nhiên.”
Vẻ mặt kiêu ngạo tự mãn người thường
không
làm được, Bùi Ninh
không
hề cảm thấy có gánh nặng trong lòng, giống như bản thân mình đúng là như vậy, làm mọi người buồn cười.
Tô Nhược U nhìn đôi mắt bồ đào nhị tiểu thư Bùi phủ giống người nào đó, mặc dù biết Bùi mẫu và đại tiểu thư Bùi phủ bất mãn với mình, nhị tiểu thư Bùi phủ tuổi còn
nhỏ
tình cảm với nàng
không
cần
nói
cũng biết, nhưng Tô Nhược U nhìn bộ dáng nàng xinh đẹp,
không
chút nào chán ghét.
Nhìn nàng giống như muội muội nhà mình, cảm giác tiểu
cô
nương mặc dù ngang ngược nhưng vẫn
không
mất
đi
thiên chân hồn nhiên, trời sinh
đã
có lực hút, giống như tam muội nhà mình, có thể
nói
là người gặp người thích.
Lúc này Tô Nhược Nhị người gặp người thích
không
thèm đếm xỉa đến tình cảnh nhà mình, dù sao tiểu thư Tô gia
không
phải là người mảnh mai, nàng tin tưởng sức chiến đấu của nhị tỷ nhà mình! Còn Nhị tỷ lạnh lùng
không
thích
nói
chuyện, được rồi, Nhị tỷ nàng từ
nhỏ
đã
vậy, cho dù nàng
không
nói
một
lời cũng làm cho người ta cảm thấy xấu hổ, nàng cũng
không
cần quan tâm.
hiện
tại tính toán trong lòng của nàng hôm nay là phu nhân tiểu thư quý phủ nào
sẽ
đến, nhìn xem, ba tỷ muội các nàng vừa đến
không
phải làm mọi người kinh ngạc sao, hiệu quả tốt như thế, đợi tí nữa thừa dịp các
cô
nương
đi
thưởng thức, nàng có thể…
Ha ha ha!
Mà Bùi lão phu nhân dẫn Tô Nhược U tới mỗi phu nhân chào hỏi.
Cuối cùng, Bùi phu nhân giới thiệu
một
quý phu nhân ngồi bên tay phải, “U nhi, đây là trưởng công chúa Chiêu Nghi của Vĩnh Định Hầu phủ.”
Vừa nghe lời này, trong lòng Tô Nhược U thầm than, chẳng trách cuối cùng Bùi nãi nãi mới giới thiệu người này, thân phận quá tôn quý,
không
dám
không
long trọng, mất mặt, từ khi ra đời đến nay lần đầu tiên Tô Nhược U gặp người hoàng thất.
Tô Nhược U giữ vững tinh thần, đem giáo dưỡng ma ma dạy lúc trước, cung kính hành lễ với trưởng công chúa Chiêu Nghi.
“Dân nữ Tô Nhược U bái kiến trưởng công chúa Chiêu Nghi.”
“Mau dậy
đi, người trong nhà sau này
không
cần đại lễ này.”
Ngoài dự đoán, đại công chúa Chiêu Nghi chỉ dịu dàng
nói, còn đối với mình xưng là “Người trong nhà”, Tô Nhược U
không
hiểu chuyện gì xảy ra, ngàn vạn lần đừng bảo nàng là người người gặp người thích, nàng
không
nhận nổi…
Tô Nhược U có quy củ khấu tạ lần nữa mới đứng dậy, trưởng công chúa Chiêu Nghi nhiệt tình quá gọi mình đến bên cạnh, bà kéo bàn tay
nhỏ
bé của Tô Nhược U,
yêu
thương
nói, “Nhìn xem, bộ dáng quý khí như vậy, ta nhìn là
đã
thích.”
Lúc này Tô Nhược U mới dám quan sát trưởng công chúa Chiêu Nghi, chỉ thấy trưởng công chúa Chiêu Nghi ngũ quan tinh xảo, mặc dù
đã
hơn bốn mươi tuổi, nhưng khuôn mặt trắng nõn
không
tì vết, y phục màu vàng quả
thật
quý khí hơn người, tuy hơi thở
đã
thu liễm, nhưng vẫn làm cho người ta
không
dám sinh tạp niệm.
Lúc này Tô Nhược U được trưởng bối khen xấu hổ,
không
biết
rõ
nội tình, Tô Nhược U cảm thấy mình nên
nói
ít hơn
thì
tốt.
Có thể nhìn ra tiểu
cô
nương trước mắt căng thẳng, nhưng trưởng công chúa Chiêu Nghi thân phận tôn quý, những năm nay người có thể bình tĩnh trước mặt bà
không
có mấy người, tiểu
cô
nương này lần đầu gặp mặt, có thể mặt
không
đổi sắc cười tủm tỉm
đã
là
không
tệ.
Nhưng ai bảo bà được người nhà mình nhờ vả, nhất định phải chiếu cố kỹ người
yêu
đại tôn tử nhà mình.
Biết
rõ
những năm này lão nhân nhà mình nhàn rỗi ở nhà, thời gian trôi qua
không
thú vị, kể từ khi Bùi lão gia mời đến dạy bảo tiểu tử Bùi gia đến, lão nhân nhà mình
không
buồn bã ỉu xìu như trước kia, mỗi ngày mặt mày đều hớn hở, tuy nhiên mỗi ngày đều nhắc đến chuyện xấu hổ của tiểu tử Bùi gia, trưởng công chúa Chiêu Nghi sao có thể
không
biết nam nhân nhà mình rất thích tiểu tử Bùi gia, nếu
không
năm đó nàng
sẽ
không
đồng ý để Lý lão hầu gia mang Nhị tiểu tử nhà mình
đi
cùng Bùi Hạo pha trộn
một
chỗ.
Cũng vì vậy, trưởng công chúa Chiệu Nghi nợ Bùi Hạo
một
phần nhân tình, sau này đừng để Bùi Hạo thường xuyên xuất
hiện
trước mặt mình,
cô
nương này
không
giống hài tử Bùi gia, trưởng công chúa Chiêu Nghi càng nhìn càng thích.
Hôm nay vài người cũng ngầm hiểu, trưởng công chúa Chiêu Nghi đến làm người ta vinh hạnh.
Nhưng gặp “Người
yêu” trong tin đồn của Bùi Hạo, trưởng công chúa Chiêu Nghi tất nhiên phải nhìn kĩ, cho nên từ khi ba tỷ muội Tô Nhược U xuất
hiện, trưởng công chúa Chiêu Nghi liên tục
không
biến sắc quan sát Tô Nhược U.
Vừa rồi đại
cô
nương Bùi gia
không
biến sắc ngáng chân nàng, nếu như
không
phải Tô Nhược U phản ứng nhanh nhạy, trong nháy mắt lĩnh ngộ, hơn nữa lời
nói
lại
không
thấy
không
biết sâu cạn, cũng
không
làm mất phong thái của mình, tứ lưỡng bạt thiên cân*, độ lửa vừa vặn,
hiện
tại trưởng công chúa Chiêu Nghi
sẽ
không
tán thưởng đại tiểu thư sinh trưởng ở thương gia này.
*: Dùng lực lượng
nhỏ
giải quyết vấn đề lớn, lấy
nhỏ
thắng ít.
Tuy ba tỷ muội Tô Nhược U phong thái tự nhiên, còn xấu hổ, trưởng công chúa Chiêu Nghi từ
nhỏ
lớn lên trong hoàng cung sống hơn nửa đời người mỹ nhân nào mà chưa thấy qua, tuy
nói
nữ nhi gia dung mạo rất quan trọng, nhưng trong mắt trưởng công chúa Chiêu Nghi mỹ nhân vờn quanh, mỹ nhân thức thời biết tiến lùi mới là đạt tiêu chuẩn.
Hơn nữa,
hiện
tại trong mắt trưởng công chúa Chiêu Nghi Tô Nhược U
đã
đạt tiêu chuẩn.
Nếu đại tôn tử nhà mình
đã
có ý trung nhân, hôm nay là ngày đầu tiên gặp mặt, trưởng công chúa Chiêu Nghi tất nhiên
sẽ
không
keo kiệt, lễ ra mắt phải đưa.
Trưởng công chúa Chiêu Nghi cởi vòng tay hồng ngọc của mình, đeo lên tay Tô Nhược U.
“Trưởng công chúa, dân nữ cảm tạ ngài ưu ái, nhưng cái này
không
được, dân nữ
không
thể nhận…”
Những năm nay của cải Tô gia tích lũy rất nhanh chóng, Tô Nhược U hiểu, tục ngữ
nói
đúng, ngọc thạch may mắn, vô giá, có thể
nói, ngọc màu đỏ luôn dẫn đầu, huống chi vòng tay
trên
tay trưởng công chúa Chiêu Nghi đỏ như mào gà, đây còn là cực phẩm, “Lễ ra mắt” này Tô Nhược U
không
dám nhận.
“Biết ngươi giàu nứt đố đổ vách, nhưng
không
cần dọa nha đầu U nhi nhà ta, nàng còn
nhỏ,
không
nhận nổi lễ này, ngươi nên đổi lại cái khác
đi.”
Bùi lão phu nhân
nói
có thâm ý, chưa
nói
không
cho, nhưng mà “Đổi lại”, trưởng công chúa Chiêu Nghi nghe thấy liếc Bùi lão phu nhân, cái gì cũng muốn chiếm tiện nghi!
“Thôi vậy, cái này ta giữ lại cho con.”
nói
xong, trưởng công chúa Chiêu Nghi mang trâm vàng hoa hải đường cắm lên đầu Tô Nhược U, nhìn thoáng qua, rất hợp.
“Cảm tạ trưởng công chúa.”
Biết
rõ
không
thể
nói
cự tuyệt nữa, Tô Nhược U vội vàng cúi người hành lễ.
“Vậy mới ngoan.”
Quà của trưởng bối, chính là tâm ý, vừa rồi nàng thiếu suy nghĩ,
hiện
tại Tô Nhược U vui vẻ tiếp nhận, trong lòng trưởng công chúa Chiêu Nghi rất hương thụ.
Thấy bà bà và trưởng công chúa Chiêu Nghi thân phận tôn quý đều bị nữ nhân kia giành vinh quang, Phương thị
đã
lâu
không
mở miệng nhịn
không
được nữa, tiếp tục như vậy, ai còn
không
biết ý tứ của bà bà, đến lúc đó trong lòng người ta nguyện ý, nghĩ
một
chút sau lưng còn có Bùi lão phu nhân và trưởng công chúa Chiêu Nghi…
“Nương, chúng ta ở chỗ này
nói
chuyện,
không
cần trói buộc tiểu
cô
nương, bảo Nhàn nhi và Ninh nhi dẫn mọi người
đi
dạo trong vườn.”