Edit: meowluoi.
Mùng hai tháng tám, trời vừa tờ mờ sáng, Tô Nhược U
đã
dậy.
Biết
rõ
hôm nay tiểu thư muốn ra cửa làm khách, Thanh Nhạn và Thanh Loan cũng dậy sớm hơn.
Buổi sáng hôm qua, tam tiểu thư đưa y phục hoa Hải Đường và giày cùng màu sang, hiếm khi tiểu thư
không
phản đối, Thanh Loan vui vẻ mặc cho Tô Nhược U, vội vàng búi tóc cho tiểu thư nhà mình, cài châm châu hoa lan xanh tam tiểu thư
đã
chuẩn bị từ trước,
trên
tai đeo khuyên tai hồng phỉ.
Ăn mặc long trọng như vậy, càng tăng thêm vẻ đoan trang cho Tô Nhược U, còn tăng thêm vài phần nhã nhặn lịch
sự.
Thanh Loan nhìn trái nhìn phải vẫn cảm thấy thiếu gì đó, do dự
một
lát, cảm giác hôm nay tiểu thư dường như rất dễ
nói
chuyện, trong lòng Thanh Loan im lặng nỗ lực, ừm, vì “Tác phẩm” hoàn mỹ, làm!
Thanh Loan kìm nén tiếng tim đập nhanh, giống như bình thường lấy hộp trang điểm tam tiểu thư đưa tới, lấy son thoa lên môi, lại lấy ra phấn cùng màu son, thoa lên hai má Tô Nhược U.
Trau chuốt thêm, lại phối hợp mắt đào hoa của tiểu thư nhà mình, quả nhiên rất đẹp!
Thanh Loan hài lòng với “Tác phẩm” của mình, nhìn
một
lát, ngày thường tiểu thư cố gắng làm mình trong trắng thuần khiết, có đôi khi, nàng quả
thật
hoài nghi có phải tiểu thư bất mãn với tướng mạo của mình
không, cho nên
không
cho các nàng trang điểm cho mình.
Bằng
không, các tiểu thư nhà khác ước gì được ăn mặc trang điểm xinh đẹp, trẻ tuổi
không
gì sánh được, mà tiểu thư nhà mình lúc nào cũng là khuôn mặt
không
trang điểm thế? Mặc dù làn da tiểu thư nhà mình rất đẹp, trang điểm vào
sẽ
càng động lòng người, làm tiểu thư nổi bật như ngọc, sáng long lanh, nhưng trong lòng Thanh Loan lại cảm thấy, tiểu thư nhà mình như hoa, ăn mặc càng thêm tươi sáng, càng thêm sáng ngời động lòng người?
Nhìn
một
chút,
hiện
tại tiểu thư thiếu vài phần im lặng, giống như hoa đào nở rộ tháng ba, nhiều thêm vài phần khói lửa, càng thêm xinh đẹp động lòng người.
Thanh Loan
không
khỏi cảm thán, quả nhiên, chỉ có tiểu thư xinh đẹp nhà nàng mới có thể làm nàng sáng tạo thứ nàng muốn!
Quả thực rất có cảm giác thành tựu!
Tô Nhược U mở hai mắt ra, đem
sự
chú ý chuyển hướng về mình trong gương, Thanh Loan cảm thấy tâm mình muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực, tiểu thư, ngàn vạn lần
không
cần…
Lúc khuôn mặt
nhỏ
nhắn của Thanh Loan bắt đầu vặn vẹo, lúc chuẩn bị buông tha, ánh mắt Tô Nhược U nhìn qua gương đối mặt với ánh mắt Thanh Loan, khó có được Tô Nhược U đem ánh mắt dời
đi, cái miệng
nhỏ
khẽ mở, cuối cùng lại
không
nói
gì.
Hiểu tiểu thư nhà mình cam chịu, Thanh Loan rất vui, “Tiểu thư, xong rồi ạ.”
Tô Nhược U gật đầu
một
cái, đứng dậy
đi
tới tiền viện.
Nàng cũng
không
biết
một
khắc kia mình bị làm sao, vậy mà đồng ý Thanh Loan tùy ý làm bậy, nhưng mà, yến hội ngày hôm nay nàng đến hơi bất đồng…
Khi Tô Nhược U
đi
đến tiền viện, Tô phụ
đã
ngồi đợi.
“Phụ thân.”
Kể từ khi ba tỷ muội ở thôn trang bị gϊếŧ hại, trong khoảng thời gian này Tô phụ rất bận rộn, mặc dù thời gian Tô phụ ở Tô trạch ít, nhưng đối với ba nữ nhi quan tâm
không
thiếu, chỉ cần chuyện liên quan đến ba tỷ muội các nàng, đều
sẽ
có người hướng Tô phụ bẩm báo.
Nghe
nói
lần này hai vị tiểu thư Bùi phủ mở phong yến, cũng mời ba nữ nhi nhà mình, trong khoảng thời gian bận rộn này, ban đêm hôm qua Tô phụ cũng từ thị trấn quay về, chỉ vì muốn bồi ba nữ nhi bảo bối nhà mình ăn sáng.
Tô Nhược U nhìn hai mắt Tô phụ đầy tơ máu, hơi đau lòng, mắt đào hoa có hơi nước.
“U nhi nhà phụ thân hôm nay
thật
xinh đẹp, sau này, nên ăn mặc như vậy, nữ nhi nhà khác
không
xinh đẹp giống vậy đâu.”
Biết
rõ
Tô phụ cố ý muốn giảm bớt tâm tình của mình, Tô Nhược U
không
thuận theo
nói, “Phụ thân
đang
nói
Nhị nhi sao? Nếu phụ thân thích, sau này nhìn Nhị nhi
không
được sao, phụ thân đối với người ta
không
thoải mái,
không
hài lòng.”
“Ô, tỷ tỷ, lời
nói
này sao nghe chua thế, xa như vậy muội cũng ngửi thấy!”
Tô Nhược Nhị mặc y phục phấn hồng
yêu
kiều
đi
tới,
trên
đầu búi tóc hình xoáy ốc, lúc Tô Nhược Nhị
đi
lại hạt châu
trên
trâm nguyệt lung lay theo, rất động lòng người.
Tô Nhược Nhị mỉm cười
đi
lên phía trước, khoác tay Tô phụ, má lúm đồng tiền bên má.
“Nhưng mà, nếu như phụ thân thích, con
không
để ý phụ thân chỉ nhìn mình con đâu!”
Bộ dáng được tiện nghi mà còn khoe mẽ làm Tô phụ vui vẻ, Tô Nhược U cũng bật cười, “Nha đầu này…”
đang
cười vui vẻ, Tô Nhược Tuyết
đã
đi
tới, nhìn cách ăn mặc của Tô Nhược Tuyết, Tô Nhược Nhị phát hỏa.
“Nhị tỷ, xiêm y hôm nay muội chuẩn bị đâu?”
Hóa ra hôm nay Tô Nhược Tuyết
không
mặc y phục Tô Nhược Nhị chuẩn bị, mặc
một
thân y phục màu tím nhạt, chọc giận Tô Nhược Nhị.
Nhan sắc bình thường còn chưa tính, cũng coi như là tươi mát thoát tục, nhưng
hiện
tại xuất môn mặc như vậy sao?
Yến hội ngày hôm nay, quý nữ kinh thành
không
biết bao nhiêu người, ba tỷ muội các nàng đều được Bùi lão phu nhân coi trọng, mới có thể tham gia yến hội trọng đại này, nàng còn có hai tỷ tỷ hoa ghen thua thắm liễu hờn kém xanh!
Nhị tỷ nàng bằng mặt
không
bằng lòng,
không
dùng đồ nàng mang tới.
Đại tỷ bình thường đoan trang cẩn thận, ngày hôm nay cũng nể mặt nàng, y phục đồ trang sức đều đeo toàn bộ, hiệu quả rất tốt! Đôi môi như
anh
đào, mặt phấn thẹn thùng như tư xuân, hơn nữa đôi mắt hoa đào trong veo như nước, giống hệt cảm nhận của nàng, tiểu mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành!
“Tiểu muội, muội tin tưởng tỷ, tỷ
đang
đi
đường tắt, suy nghĩ theo hướng ngược lại.”
Biết
rõ
ở phương diện này tiểu muội nhà mình cố chấp, sáng sớm tinh mơ Tô Nhược Tuyết
đã
nghĩ kĩ lý do.
“Lối tắt? Suy nghĩ theo hướng ngược lại?”
Tô Nhược Nhị hoài nghi, lối tắt mà cũng là biện pháp à! Dù thế nào, nhạt nhẽo chính là nhạt nhẽo, trong trắng thuần khiết chính là trong trắng thuần khiết, dù sao nhìn cũng
không
xinh đẹp.
“Tiểu muội, muội suy nghĩ kĩ xem, yến hội ngày hôm nay, quý nữ kinh thành đều trang điểm cho mình
thật
xinh đẹp, muội nghĩ xem, đến lúc đó, ở trong rừng đào tươi sắc, sắc màu rực rỡ, y phục của tỷ tỷ, có phải rất bắt mắt
không?”
Nhìn khuôn mặt chân thành của Nhị tỷ nhà mình, Tô Nhược Nhị tin vài phần, tuy nàng
nói
cách ăn mặc của nhị tỷ nhà mình rất đơn thuần, nhưng y phục
trên
người nàng cũng cầu kỳ, trang sức tinh xảo, liên tưởng đến lời Nhị tỷ
nói, Tô Nhược Nhị hơi bị mê hoặc.
Chẳng lẽ tỷ tỷ
nói
thật?
“thật
sao?”
Tô Nhược Tuyết thấy sắp thành công, lại xuất ra 12 phần thành ý với tiểu muội nhà mình.
“Tiểu muội, muội tin tỷ!
hiện
tại ba tỷ muội chúng ta, xinh đẹp có đại tỷ, có muội, Nhị tỷ chịu trách nhiệm thoát tục!”
một
câu này
đã
đả động tâm Tô Nhược Nhị.
“Ừm, ba tỷ muội chúng ta
sẽ
áp đảo tất cả, đạt được thắng lợi toàn diện, đến lúc đó danh tiếng Như Ý Phường của muội
sẽ
lan xa!”
Ba tỷ muội các nàng là chiêu bài hình người có được
không! Bất luận phí tổn là gì, hiệu quả tuyên truyền, Tô Nhược Nhị nàng tuyệt đối
không
bỏ qua.
“Ha ha ha,
không
hổ là nữ nhi của phụ thân, nước
đi
này rất tốt.”
Tô phụ bị những lời Tô Nhược Nhị
nói
chọc cười, nữ nhi nhà
hắn
động lòng người như vậy đấy!
Hơn nữa Tô Nhược U đoan trang nhã nhặn lịch
sự
và Tô Nhược Tuyết cao quý lạnh lùng, Tô phụ cảm thấy rất kiêu ngạo và tự hào, nữ nhi nhà
hắn
rất tốt!
“Đó là đương nhiên.”
Hoàn toàn bỏ qua giọng
nói
trêu chọc của phụ thân, Tô Nhược Nhị hơi kiêu ngạo,
không
cảm giác
không
được tự nhiên.
Trong
không
khí vui sướиɠ, Tô Nhược U sai người mang đồ ăn sáng lên.
Đồ ăn sáng của Tô gia rất đơn giản, trước mặt mỗi người bày
một
chén cháo sen, ở giữa bàn đặt
một
đĩa có vài cái bánh bao hấp, thêm
một
đĩa dau dưa,
một
đĩa tương, thanh đạm nhưng ngon miệng.
Mọi người ăn xong, ba tỷ muội Tô Nhược U bồi Tô phụ dùng trà.
“Nếu Bùi lão phu nhân
đã
mời, ba tỷ muội các con xem như
đi
giải sầu,
không
cần có gánh nặng trong lòng, Tô gia chúng ta mặc dù là thương nhân,
không
so được người quý nhân kinh thành, nhưng chúng ta
không
thỉnh cầu gì bọn họ, các con cứ
đi
vui vẻ.”
Ba người Tô Nhược U đều hiểu ý tứ của Tô phụ,
không
phải là vì sợ các nàng bị khí dễ sao,
cô
nương Tô gia có thể để mặc người ta chém gϊếŧ à!
“Phụ thân cứ yên tâm, chúng con
không
sao.”
Chính vì quá “Tỉnh”, ông mới lo lắng!
Bỗng nhiên Tô phụ cảm thấy, hài tử nhà mình quá hiểu chuyện,
hắn
càng lo lắng các nàng bị ủy khuất nhưng vì
không
muốn
hắn
lo lắng, chính mình miễn cưỡng nhịn xuống, chỉ cần vừa nghĩ tới, Tô phụ càng thêm đau lòng.
“Phụ thân yên tâm, con
sẽ
bảo vệ tỷ tỷ và muội muội.”
nói
xong Tô Nhược Tuyết vô tình sờ Ngân Nhuyễn Tiên bên hông mình, ý tứ
không
cần
nói
cũng biết.
Dù sao đời này nàng
không
trông cậy vào danh tiếng gả cho người tốt, chỉ cần bảo hộ
thật
tốt người nhà mình, Tô Nhược Tuyết nàng
đã
thõa mãn rồi!
“Phụ thân cứ yên tâm, đại tỷ và nhị tỷ
sẽ
chiếu cố con
thật
tốt!”
Chỉ thấy Tô Nhược Nhị vừa
nói
vừa hướng Tô Nhược U và Tô Nhược Tuyết trừng mắt, trong lòng người nhìn bật cười, trong khoảng thời gian ngắn, bầu
không
khí nghiêm túc chuyển hướng trong nháy mắt.
“Đúng rồi, phụ thân sao lại quên mất, Nhị nhi nhà chúng ta cái gì cũng
không
chịu thiệt thòi!”
“Phụ thân!”