Chờ Thanh Nhạn vừa rời đi, Bùi Hạo liền đẩy cửa bước vào.
Hắn nhìn tiểu cô nương trước mắt mặc một thân bối tử đinh hương sắc(*),
chắc là do phải xuất môn thăm hỏi, nên Tô Nhược U không giống như bình
thường hôm nay có bôi thêm chút son phấn, mày ngài quét nhẹ, thoa trên
mặt một tầng phấn mỏng, cùng với một đôi mắt đẹp, hàm ẩn hoa đào, quả
nhiên xinh đẹp vài phần.
(bối tử: hay còn gọi là y phục vải bồi
đế giày. Là trang phục mà các thiếu nữ cổ đại hay mặc, thuộc về Hán
phục. Về hình thức thì lấy cổ áo thẳng xuống vạt áo làm chính, hở nách,
vải lụa buộc bên hông, vạt áo dài qua gối.)
(đinh hương sắc: màu tím của hoa đinh hương)
Không giống như Bùi Hạo còn đang ngây người ra, Tô Nhược U nhìn nam tử
trước mắt, rõ ràng chỉ là thiếu niên vừa mới đầy mười sáu tuổi, lại có
vẻ ngoài sáng sủa, thế nhưng làm cho người ta có một cảm giác an toàn có thể tin cậy được, mặc dù trong ngày thường hắn làm việc lúc nào cũng là đơn giản thô bạo, đối với nàng lại là thô lỗ vô lễ, nhưng mà nàng không hiểu vì sao một mực tin tưởng rằng hắn nhất định sẽ không làm tổn
thương đến nàng, cho dù nàng hiện tại không thể xác nhận nàng có hay
không đối với hắn động tâm, nhưng nàng có thể xác định, nàng tin tưởng
hắn.
”Bùi công tử một đường đi theo tiểu nữ, chắc là có chuyện gì?” Thầm than một tiếng, Tô Nhược U mở miệng đánh vỡ sự xuất thần của Bùi Hạo.
”Hả? Cái gì là có chuyện gì? Ta không có việc gì?” Bùi Hạo nhất thời
không phản ứng kịp, thứ lỗi cho hắn đã ngắm nhìn tiểu mỹ nhân nhà hắn
đến ngây người.
Tô Nhược U cắn răng, âm thầm thở ra một hơi, cùng người này nói chuyện, nàng phải luôn giữ vững sự bình tĩnh hòa nhã.
”Nếu như không có chuyện gì, làm phiền Bùi công tử không cần lại đi theo tiểu nữ, để cho người khác nhìn thấy thì không tốt, nam nữ thụ thụ bất
thân.”
Bùi Hạo triệt để thanh tỉnh, trong nháy mắt liền bất mãn, “Nàng nữ nhân
này, còn gọi ta là Bùi công tử, sao có thể gọi phu quân tương lai của
mình như vậy? Bùi công tử, Bùi công tử, ta là nam tử xa lạ sao?”
Tô Nhược U cắn răng, trong lòng liên tục không ngừng khuyên bảo chính mình: Cứ việc xem nhẹ nó, xem nhẹ nó đi, xem nhẹ nó...
”Dám hỏi Bùi công tử muốn ta xưng hô như thế nào?”
Suy nghĩ một chút, Bùi Hạo do dự nói, “Phu quân thì không được, ây, ai
bảo chúng ta bây giờ còn chưa có thành thân, gọi tên trước vậy.”
Nói xong, không biết nghĩ ra cái gì, lúc này liền thúc giục, “U Nhi, mau, nàng gọi ta một tiếng!”
Tô Nhược U hoàn toàn hết chỗ nói, nàng không tiếp thu được chuyện này
trực tiếp bỏ qua, nói sang chuyện khác, “Bùi công tử vẫn là nhanh nói
huynh hôm nay tìm ta có chuyện gì, nha hoàn của ta sẽ mau chóng lên đây, không có nhiều thời gian.”
Vừa nghe Tô Nhược U nhắc đến tiểu nha hoàn kia, Bùi Hạo thầm hận, bất
đắc dĩ mình bây giờ danh không chính ngôn không thuận, không có biện
pháp, chỉ có thể vội vàng nói, “Ta lần này thật sự không có việc gì,
ngày hôm nay trùng hợp ta cùng hai đệ đệ Lý Dụ, Đới Xuân Vinh tụ tập ở
Tam Nguyên lâu, từ trên lầu trông thấy nàng đi vào cửa hàng lương thực
Tô Ký, ta rất cao hứng, chúng ta đã không gặp nhau mấy ngày rồi, ta nhớ
nàng, nên mới đi theo.”
Hắn sao có thể không biết xấu hổ lại còn điềm nhiên như không bình tĩnh
nói ra lời như vậy, nếu như không phải nhìn thấy ánh mắt trong sáng của
hắn, thì đây tuyệt đối là một tên lưu manh trần trụi.
Tô Nhược U bị hắn nói đến nhất thời á khẩu, nghiêng đầu sang chỗ khác
không nhìn hắn nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nổi lên nhiều điểm đỏ
ửng, rất động lòng người.
Nghĩ đến nha hoàn không biết khi nào sẽ quay trở lại, Tô Nhược U ổn định lại tâm trạng, mở miệng, “Hiện tại đã gặp mặt rồi, huynh trở về đi, lần sau không thể lỗ mãng nữa.”
Bùi Hạo si mê ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng của tiểu cô
nương nhà hắn, đột nhiên bên tai truyền đến tiếng bước chân Thanh Nhạn
lên lầu, buồn bực không thôi, nhưng không thể làm gì, chỉ đành đứng dậy
rời đi.
Vốn định trước khi đi, sẽ đòi hỏi tiểu cô nương nhà hắn một cái hôn, bất đắc dĩ là tiểu cô nương nhà hắn thế nhưng đã có phòng bị từ sớm,
nghiêng người tránh khỏi, mà bên này nha hoàn đã gần vào, Bùi Hạo chịu
đựng lửa giận trong lòng, vội vàng mở cửa rời đi, thời điểm đi ngang qua hành lang, gặp được Thanh Nhạn mang theo điểm tâm trở về, hung hăng
lườm nàng một cái.
Cái liếc mắt này làm cho Thanh Nhạn không giải thích được, nàng đâu có trêu chọc ai!
******
Sau lập thu, thời tiết kinh thành không còn khô nóng nữa.
Sáng sớm hôm nay trời đã bắt đầu liên tục đổ mưa thu xuống, Tô Nhược U
ngồi gần cửa sổ trước bàn đọc sách, nhìn lá cây ngô đồng trong nội viện
dần dần nhiễm sắc thu, phía trên mưa rơi, thanh thúy rung động, ngẫu
nhiên có gió lạnh thổi qua, lá cây liền xoay tròn rơi xuống, không mất
đi vẻ lịch sự tao nhã.
”Tiểu thư, đóng cửa sổ lại một chút đi, cẩn thận lạnh.”
Thấy Tô Nhược U đang mê mẩn ngắm nhìn, Thanh Nhạn do dự một cái, cuối cùng nhỏ giọng nhắc nhở một câu.
Gió càng ngày càng lớn đem theo hơi lạnh, thỉnh thoảng còn bí mật mang
theo những hạt mưa nhỏ bay vào đây, thổi vào làm cho người ta khẽ run
rẩy, da lộ ở bên ngoài cũng vì thế mà nổi dầy đặc da gà.
Vừa mới dứt lời, liền vừa vặn thổi qua một trận gió, cuồn cuộn làm bay những mảnh giấy trên bàn, ào ào một trận náo nhiệt.
Hai nha đầu Thanh Nhạn, Thanh Loan vội vàng đứng dậy, một cái tiến lên
phía trước đóng cửa sổ, một cái sửa sang lại những vật trên bàn, động
tác dứt khoát nhanh nhẹn.
Không đầy một lát, bà tử bên ngoài đến báo tam tiểu thư Tô Nhược Nhị tới.
Tô Nhược U vội vàng đứng dậy đón, “Bên ngoài còn mưa, muội sao lại đến đây, có bị ướt nhiều không?”
Tô Nhược Nhị buông dù giấy dầu xuống, vừa cởi bỏ áo choàng màu xanh rêu
trên người ra, vừa cười nói, “Đại tỷ, tỷ không cần lo lắng, trời mưa
nhỏ, muội một chút cũng không ướt.”
Tô Nhược U nhìn tiểu muội mặc áo ngoài màu hồng đào điểm thêm vài bông
hoa nhỏ trên đó, phía dưới là váy dài màu trắng ngà, thật sự không bị
ướt, lại sờ soạng bàn tay nhỏ bé của muội muội, lòng bàn tay hơi nóng,
không lo lắng nữa.
”Thanh Nhạn, pha một bình trà nóng đến đây.”
Nói xong, Tô Nhược U liền kéo Tô Nhược Nhị ngồi vào sạp mĩ nhân trong nội thất.
Chờ hai tỷ muội ngồi vào chỗ của mình, Tô Nhược Nhị nâng tay cầm chén
trà hoa hồng lên, tuy nói nàng không bị ướt, nhưng bên ngoài gió lạnh,
uống một hớp trà nóng vẫn tốt hơn.
Ừ, một cỗ hương thơm trực tiếp xông vào mũi, nhẹ uống thêm một ngụm mùi
vị thật thơm ngọt, Tô Nhược Nhị lại tiếp tục hớp vài hớp.
Nhìn dáng vẻ tiểu muội vui vẻ thưởng thức, Tô Nhược U không khỏi có chút buồn cười, “Đây là hoa hồng nở vào thời điểm vài ngày trước, Thanh Loan các nàng hái xuống phơi khô, muội nếu thích, thì trước khi về lấy một
ít.”
Tô Nhược Nhị híp mắt cười, “Vậy thì cảm ơn đại tỷ.”
”Hôm nay muội như thế nào muốn đến chỗ tỷ? Đại Bạch đâu?”
Đại Bạch chính là con chó săn lớn mà Tô Nhược Nhị mang về từ núi Thanh
Sơn, bởi vì toàn thân lông trắng noãn như tuyết, nên bị Tô Nhược Nhị đặt cho nó cái tên như thế. Bất quá, cũng có khả năng là do nó đã cứu Tô
Nhược Nhị, nên Tô Nhược Nhị từ trước đến nay đối với nó yêu mến có thêm, có thể nói một tấc cũng không rời.
”Gần đây thời tiết không tốt, mưa liên tục, Đại Bạch cũng lười nhúc
nhích, muội không thể ra ngoài, liền quấn lấy Đại Bạch chơi đùa, bất quá muội phát hiện Đại Bạch hình như chê muội phiền, rất nhanh đã ngủ rồi,
muội vốn sợ nó ngã bệnh, liền thỉnh đại phu đến nhìn, nhưng đại phu nói
là không có bệnh gì, phỏng chừng chính là do nó không có tinh thần.
Không có cách nào, muội đành không quấy rầy giấc ngủ của nó.”
Nói đến đây, Tô Nhược Nhị giống như rất oán niệm, Tô Nhược U nghe được
buồn cười không thôi, bất quá Đại Bạch của tiểu muội xác thực không phải là một con chó bình thường, ánh mắt nó nhìn người khác, làm cho nàng
cảm giác nó có thể nghe hiểu và suy nghĩ được, quả thực chính là đa trí
như yêu!
Mà thôi, mặc kệ nó như thế nào, nó cũng không có tổn thương đến Tô Nhược Nhị không phải sao?
”Nếu đại phu đã nói Đại Bạch không có việc gì, thì muội cũng đừng quá mức lo lắng.”
Mặc dù tiểu muội phần lớn là than phiền, nhưng Tô Nhược U vẫn nghe ra,
ẩn chứa trong đó tràn đầy để ý cùng quan tâm, càng làm cho người không
thể bỏ qua.
Biết đại tỷ nghe ra nội tâm bản thân hoảng loạn, Tô Nhược Nhị tiện thể
nhào vào trong lòng Tô Nhược U, Đại Bạch sẽ không có chuyện gì đúng
không? Mặc dù đại phu nói nó không sao, nhưng nó cứ khác thường ngủ
nhiều như vậy làm cho nàng rất lo lắng.
Chờ tâm tình Tô Nhược Nhị tâm tình hòa hoãn, Tô Nhược U mới mở miệng, “Gần đây Như Ý Phường làm ăn như thế nào?”
Vừa nhắc tới Như Ý Phường, sự chú ý Tô Nhược Nhị mới thoáng dời đi, “Gần đây có tin tức nói là vị kia tiếng tăm lừng lẫy nhϊếp chính vương gia
muốn thành thân, vậy nên, đại đa số quý nữ trong kinh thành đều đang dốc lòng sửa soạn cách ăn mặc của mình, Như Ý Phường coi như được hưởng vận may từ hắn, trong khoảng thời gian này ngược lại doanh thu tăng lên
không ít.”
Giống như nghĩ đến cái gì, hai lúm đồng tiền bên má Tô Nhược Nhị càng
sâu hơn, “So sánh với việc tất cả nam tử ở kinh thành đều muốn thành
hôn, lợi nhuận của Như Ý Phường cũng không bằng!”
”Bất quá, cũng có ngoại lệ. Một thời gian trước, Bùi lão phu nhân ở Bùi
phủ bảo là muốn thu xếp hôn sự cho cháu trai đích tôn hỗn thế ma vương
nhà bà, thế nhưng chỉ là tiếng sấm lớn, còn mưa lại nhỏ, thoáng qua rồi
xong, làm hại muội vốn nghĩ sẽ kiếm được một khoản lợi nhuận lớn mà hiện tại tính toàn hoàn toàn đã bị ngâm nước, trong cửa hàng tích lũy không
ít hàng, cũng may trong kinh thành này còn nhiều nam tử chưa thành hôn,
không có Đông gia, còn có Tây gia, chúng ta mở cửa hàng buôn bán, đúng
là phải hoan nghênh những chuyện như vậy phát sinh nhiều mới tốt.”
Tô Nhược Nhị nói vô tâm, nhưng Tô Nhược U là người nghe thì hữu ý, âm
thầm kiềm chế lại cảm giác không thoải mái khó hiểu trong lòng, Tô Nhược U giống như vô tình thuận miệng hỏi, “Bùi phủ, là cái người đứng đầu
nổi danh "Kinh thành tam hại" sao?”
”Không phải hắn thì còn ai.”
”Danh tiếng hắn như vậy mà cũng có người vội vã đem khuê nữ nhà mình gả đi?”
Tô Nhược U hất mặt, không nhìn Tô Nhược Nhị, trong lời nói bao hàm bao nhiêu tình cảm, cũng chỉ có nàng mới biết.
Tô Nhược Nhị hiếu kỳ nhìn thoáng qua đại tỷ, cũng không có nghĩ nhiều,
chỉ là không giải thích được đại tỷ khi nào thì trở nên hứng thú với mấy cái tin bát quái vậy, nhưng trong miệng như cũ thuận theo trả lời,“Danh tiếng hắn mặc dù không tốt, nhưng gia thế quả thực không tệ, hơn
nữa, muội còn nghe nói, vẻ ngoài của hắn thật sự tuấn lãng, vậy nên cũng không có gì kỳ quái.”
Lớn lên tuy khá nhưng còn không phải là một tên vô lại sao, ngược lại
còn trở thành miệng bánh thơm ngon! Tô Nhược U biết mình tâm trạng hiện
tại không đúng, nhưng nàng khống chế không nổi.
”Bất quá...”
Tô Nhược Nhị thần bí do dự nhìn Tô Nhược U một cái, đại tỷ nàng thật vất vả mới chịu ăn khói lửa nhân gian, bát quái một hồi, một câu tiếp theo
mặc dù nàng là nghe người ta suy đoán, nhưng cũng nói ra, dù sao đã là
bát quái, thì đâu nhất định phải chính xác.
”Mấy ngày hôm trước muội nghe người ta nói, vị thiếu gia Bùi phủ kia đã
nhìn trúng một tiểu thư, chỉ chờ Bùi lão gia cùng Bùi phu nhân từ Tri
Châu trở về sẽ đến cầu hôn, bất quá là cô nương nhà ai thì không có
người nào biết, tin này đúng không thì chưa rõ, tỷ nghe vui thôi.”
Nhưng lúc này Tô Nhược Nhị lại không phát hiện, đại tỷ Tô Nhược U của
nàng mặc dù vẫn trấn định tự nhiên cùng nàng nói chuyện, thế nhưng trên
hai gò má trắng nõn lại nổi lên vài rặng mây hồng, lỗ tai phía sau cũng
càng thêm ửng đỏ như máu.
Không bao lâu sau, mưa thoáng ngừng, rốt cuộc vần là không yên tâm về
Đại Bạch trong nội viện, Tô Nhược Nhị không có ở lại cùng ăn cơm với Tô
Nhược U, vội vã chạy về.