Chương 2: Yến hội hoa đào

Buổi sáng ngày hôm sau giờ Tỵ, đại tiểu thư Khương phủ Khương Di và nhị tiểu thư Khương Ngọc đáp ứng lời mời đến Tô gia, ma ma chờ ở cổng nhìn thấy

vội vàng nghênh đón, “Cữu tiểu thư đã đến, ba vị tiểu thư nhà chúng tôi

đã sớm đợi ở Hoa Đào các.”

”Vậy làm phiền ma ma.”

Trên đường đi tới, chỉ thấy bên trong Tô gia đá chất liền kề thành núi,

những con sông nhỏ chảy qua những chiếc cầu, cây cỏ xum xuê, muôn hoa

đua thắm khoe sắc, không gì không xuất sắc, không chỗ nào không khéo,

phong cảnh như tranh, đẹp không sao tả xiết, trong từng tấc đấc, từng

nhánh cỏ cây, lại tạo nên một cảm giác tươi tốt, phồn thịnh tự nhiên, cô đọng được cái đẹp lại không mất bản sắc, tinh xảo nhưng lại không quá

kiểu cách, có thể thấy được sự tinh tế tỉ mỉ của Tô gia.

Xuyên qua hành lang gấp khúc, đi vào Hoa Đào các, đã thấy ba tỷ muội Tô

gia cùng tam tiểu thư Từ phủ, Từ Huệ ngồi bên trong đình.

”Di tỷ tỷ, Ngọc Nhi muội muội, hôm nay các ngươi đã đến chậm nha.” Từ Huệ vừa cười vừa nói.

”Nếu so với Huệ Nhi tỷ tỷ, ai có thể không đến chậm chứ...”

”Được lắm, Tiểu Ngọc Nhi, dám trêu cợt tỷ tỷ, xem ta há có thể tha cho muội.”

”Đến đây, đến đây đi, bắt được muội rồi nói sau...” Nói xong liền chạy đi, cùng Từ Huệ cười đùa ở một chỗ.

Khương Di năm nay cập kê, mà Khương Ngọc nhỏ nhất, vừa mới mười một

tuổi, Khương Di cũng không muốn quản thúc muội muội nhiều, dù sao nữ nhi ở nhà ngày vui vẻ chỉ có vài năm như vậy, dù sao vẫn nên tùy ý phóng

túng một chút cũng không thất lễ.

”Di tỷ tỷ, gần đây mưa nhiều, thân thể của cậu mợ có mạnh khỏe không?” Tô Nhược U hỏi.

”Không có gì đáng lo, dượng đâu?”

Tô Phụ trước kia dốc sức làm, bôn ba các nơi, thân thể khó tránh khỏi có chút ít vất vả mà sinh bệnh.

”Phụ thân gần đây bận chuyện, những ngày qua cũng chỉ gặp được vài lần,

vội vã rồi đi, ai...” Nhớ tới phụ thân, Tô Nhược U không khỏi lo lắng

thở dài.

Tô Phụ trước kia mất thê tử, đau buồn không dứt, đã từng hoang đường một thời gian, nhưng cuối cùng nghĩ đến ba nữ nhi còn ở trong tã lót, nên

cố vực dậy tinh thần, mấy năm trước làm ăn bận rộn hơn nữa còn phải chăm sóc nữ nhi, nên cũng không có được bao nhiêu thời gian rảnh để nghỉ

ngơi, mấy năm gần đây, các nữ nhi lớn lên, từng gương mặt đều giống y

như gương mặt của thê tử đã mất, Tô Phụ lại càng cảm thấy cô đơn.

Cũng có người cố ý gấp gáp làm mai mối cho Tô Phụ, nhưng Tô Phụ quyết

tâm không muốn tái giá thêm lần nữa, qua thời gian dài, liền cũng thôi,

dù sao, không thành thân thích cũng không thể làm cừu gia.

Nói đến chuyện này cũng thực hiểu lầm Tô Phụ, hiện giờ tình thế không

rõ, Tô gia mặc dù không quyền thế, nhưng mà có gia tài bạc triệu, cũng

sẽ có người có tâm, có ý lôi kéo, cũng có ý đồ đả kích lật đổ. Xưa nay

tiền quyền không thể phân biệt, Tô gia có thể có cục diện hiện giờ, toàn bộ không chỉ dựa vào việc có đầu óc kinh thương, cũng phải đẩy đưa,

giao thiệp với những người có quyền có thế, hợp tác và dựa dẫm lẫn nhau

là chuyện cần thiết phải làm.

Khương Di cũng biết, cô cô không chỉ là khúc mắc của cả đời dượng, mà

cũng là nút kết cắm rễ thật sâu ở trong lòng ba tỷ muội Tô gia, liền

khuyên nhủ.

”Cũng không hẳn vậy, gần đây ta có nghe được phụ thân nói với mẫu thân,

hiện giờ tình thế triều đình không rõ, dượng tuy nói vẫn chưa vào triều, nhưng nghĩ đến tài phú của Tô gia chắc chắn cũng thu hút không ít người để mắt...”

Tô Nhược U cũng là quan tâm mới loạn, hơi nhắc một chút, cũng liền hiểu, sắc mặt hơi hòa hoãn, chỉ cần không phải là phụ thân quá mức tưởng niệm mẫu thân là tốt rồi...

Sau khi nghĩ thông suốt, Tô Nhược U phát hiện Nhị Nhi cùng Huệ Nhi, Ngọc nhi sớm đã không thấy bóng dáng, liền nói, “Di Nhi tỷ tỷ, Tuyết Nhi,

chúng ta cũng đi ngắm hoa đi, năm nay hoa đào nở rất đặc biệt, chúng ta

cũng không thể nhường Nhị Nhi các nàng độc hưởng được!”

Chỉ thấy bên cạnh Tô Nhược U còn ngồi một thiếu nữ, dung mạo cùng Tô

Nhược U, Tô Nhược Nhị không kém bao nhiêu, giống với Tô Nhược U ở đôi

mắt đào hoa, hai mắt vẫn còn tựa như một dòng nước trong, lúc đảo mắt

nhìn quanh, lập tức xuất hiện khí chất thanh nhã cùng cao quý.

Trong ba tỷ muội Tô gia thì đại tỷ Tô Nhược U và nhị tỷ Tô Nhược Tuyết

là có đôi mắt giống cha, đều là đôi mắt đào hoa câu dẫn người, chỉ có Tô Nhược Nhị giống mẹ, là đôi mắt hạnh nũng nịu, cho nên, tuy nói ba tỷ

muội Tô gia có tướng mạo giống mẹ, nhưng trong đó Tô Nhược Nhị là giống

nhất.

Tô Nhược Nhị thường thường oán hận hai vị tỷ tỷ đã lãng phí đôi mắt hoa

đào xinh đẹp kia, đại tỷ quá mức đoan trang, Nhị tỷ quá mức trong trẻo

nhưng lạnh lùng, một chút cũng không có phát huy ra được phong tình nên

có, tuy nói đôi mắt hạnh của nàng không quá mức đặc sắc, nhưng phối hợp

với khí chất của nàng, cũng coi như tạm ổn, chỉ là đáng tiếc hai vị tỷ

tỷ phí hoài vẻ đẹp trời cho.

”Tỷ tỷ, mau đến bên này, chúng ta đến chơi ném thẻ vào bình rượu đi!”

Tô Nhược Nhị mắt thấy các nàng đi tới, sớm đã là không thể đợi được.

”Tiểu Nhị Nhi, thua thì đừng khóc nhè nha...”

Từ Huệ thật vất vả chờ cơ hội đến, đương nhiên sẽ không bỏ qua.

”Huệ Nhi muội muội, muội đừng quá đắc ý, coi chừng vui quá hóa buồn đó!”

Tô Nhược Nhị nhấn mạnh hai chữ “Muội muội“.

Đoàn người ồn ào, người hầu phía dưới cũng đã chuẩn bị tốt hết mọi vật.

Chỉ thấy chỗ ném vào bình, có thêm hai cái lỗ tai, cổ bình dài bảy tấc,

đường kính hai tấc rưỡi, bình cao một thước hai tấc, to như cái đấu,

bụng bình năm tấc, thân bình vẽ cảnh, điêu khắc hoa văn quanh miệng

bình, cực kì hoa mỹ.

Bình đặt bên ngoài một trượng, mỗi người giữ mười mũi tên gỗ, quăng vào bình được 2 điểm, vào tai bình được 1 điểm.

Khương Di đầu tiên, vào bình 3 mũi tên, tai bình được1 mũi tên, tổng

cộng là 7 điểm, cũng tính là được; kế tiếp là Tô Nhược U, vào bình 4 mũi tên, tổng cộng được 8 điểm.

Tô Nhược Tuyết là thong dong nhất, Tô gia bởi vì gia sản phong phú, Tô

Phụ trước kia liền đặc biệt thỉnh một nữ sư phụ Ngô thị, dạy bảo ba tỷ

muội một chút công phu quyền cước thích hợp cho nữ tử, không chỉ là

phòng thân, quan trọng hơn là giúp cho thân thể khỏe mạnh, dù sao chuyện của Tô mẫu làm cho ông khó có thể quên được.

Mà trong ba tỷ muội Tô gia, Tô Nhược Nhị là người không kiên nhẫn nhất,

nàng vốn cũng không yêu thích môn học này, hôm thì học hôm thì không, Tô Phụ cũng không miễn cưỡng nàng. Vì thế, ông đã chọn cho ba tỷ muội ba

nha hoàn được đưa đi huấn luyện đặc biệt. Tô Nhược U có kiên nhẫn, nhưng cuối cùng tâm trí cũng không thiên về hướng này, chỉ học được một chút

cách bế khí luyện khí, và một vài huyệt vị quan trọng trên người.

Chỉ có nhị tiểu thư Tô Nhược Tuyết căn cốt tốt hiếm thấy, làm cho Ngô

thị như nhặt được chí bảo, hết lòng dạy dỗ, Tô Nhược Tuyết nghị lực phi

phàm, một người dốc lòng dạy, một người hết lòng học, hiện giờ, Tô Nhược Tuyết có thể sử dụng chiếc roi uyển chuyển như rồng bay phượng múa.

Ném thẻ vào bình rượu chỉ là việc nhỏ không đáng nói tới, Tô Nhược Nhị

đỏ mắt xem Nhị tỷ mười mũi tên trúng toàn bộ, không nói nổi, nếu lúc

trước nàng có thể chuyên tâm học võ thì bây giờ đã có thể chọc cho nha

đầu Huệ Nhi kia tức đến giậm chân!

Nhưng nàng vốn cũng không thích mà, sao có thể cố được, tập võ vất vả

như vậy, mặt đều bị rám đen, phơi dưới nắng to, nàng mới không thèm đâu, nàng yêu nhất chính là gương mặt này của mình!

Ai cũng biết, Tô Nhược Nhị thích chưng diện nhất, không chỉ yêu cách ăn

mặc của chính mình, còn yêu cách ăn mặc của người bên cạnh nàng, nói là

để khi mình nhìn cũng thấy vui vẻ, nói cho cùng, đây chính là một người

nhan khống chính hiệu nha!

”Tiểu Nhị nhi à, đừng tự tạo áp lực lớn quá nha, coi chừng tay run, úi chà, một mũi tên cũng không trúng thì...”

Nghe Từ Huệ chế nhạo, Tô Nhược Nhị ngược lại bình tĩnh, nàng vượt qua Từ Huệ, bước lên một bước, ngừng thở, ngắm đúng miệng bình, tên trên tay

ném một cái, trúng!

Tô Nhược Nhị vui mừng nhướng mày, không ngừng cố gắng, cuối cùng ném vào bình 4 mũi tên, tai bình 2 mũi tên chính là thành tích tốt nhất trước

mắt của chính mình, tổng số 10 điểm, vui vô cùng.

”Huệ Nhi muội muội, đừng khẩn trương nha, cố gắng xoay chuyển tình thế nha!”

Từ Huệ thấy nàng như thế, nổi giận. Sải bước dài đi tới, mới vừa đứng

lại, liền phóng bay một mũi tên, chưa trúng, lại ném, cũng chưa trúng.

”Huệ Nhi, muội không cần để ý đến Nhị nhi, nha đầu kia lần trước không

thắng, nên đã khổ luyện một thời gian rồi.” Tô Nhược U lên tiếng ngắt

lời nói.

”Tỷ tỷ, sao tỷ lại có thể nói cho nàng ấy biết chứ!”

Tô Nhược Nhị bất mãn nói, cái miệng nhỏ nhắn bĩu lên, nhưng xem sắc mặt

kia, ánh mắt mỉm cười, nào có cái gì bất mãn, rõ ràng là không muốn cho

tỷ muội tốt xấu hổ.

Từ Huệ xuất thân nhà quyền quý, ở nhà thuộc chi trưởng, nhưng bất đắc dĩ phụ thân không chỉ là người vô học, lại còn thật háo sắc, mấy năm vừa

qua trong nhà oanh oanh yến yến đều không hề ngừng, Đã vậy tai của Từ

phụ lại mềm, bên tai vừa có ai thoảng thổi gió, liền lập tức trách Phạm

thị không có nữ đức. Phạm thị nói dễ nghe, chính là ôn nhu hiền lành,

nói khó nghe, chính là yếu đuối không có năng lực, chỉ biết khóc, lúc

mới bắt đầu Từ phụ còn sẽ hơi có áy náy, thời gian dài, liền cảm thấy

càng phiền lòng.

Từ Huệ đau xót mẫu thân không biết tranh hơn thua, nên chỉ có thể dựa

vào nàng tranh thủ, nên dù nàng chỉ là một tiểu cô nương, thời gian dài, tính tình cũng trở nên mạnh mẽ hơn.

Bởi đoạn đệm đó, Từ Huệ mới phát giác bản thân lúc trước quá mức xúc

động, âm thầm bình phục tâm tình, hướng về Tô Nhược U cười cảm kích một

tiếng, mới bắt đầu, cuối cùng, quăng vào bình 4 mũi tên, tai bình 1 mũi

tên, nhưng vẫn thua Tô Nhược Nhị 1 điểm.

Kế tiếp là Khương Ngọc ít nhất quăng vào bình 2 mũi tên, tai bình 2 mũi tên, được 6 điểm.

”Ôi ôi ôi, Huệ Nhi muội muội, phần thưởng lần này thuộc về tỷ tỷ ta rồi, mau kêu một tiếng tỷ tỷ đi, lát nữa tỷ nhận thưởng xong, sẽ chia bớt

cho muội nha....”

Trước khi ném thẻ vào bình rượu tất cả mọi người đều có vật đặt cược,

Khương Di lấy ra một cây trâm, trên đó có khắc một conchuồn chuồn giương cánh muốn bay, thật là đáng yêu; Tô Nhược U đưa ra một bức tranh Mặc

Lan do bản thân tự họa, Tô Nhược U quá mức yêu thích tranh hoa lan,

trình độ lại khá cao; Tô Nhược Tuyết chính là khăn tự thêu, trên đó một

đóa hàn mai lạnh thấu xương, hoa khẽ hé nhụy, rất động lòng người, đóa

hàn mai còn lại nở rộ, đẹp đến kinh người;

Tô Nhược Nhị là lấy ra mật hoa đào do chính nàng mới nghiên cứu chế tạo

ra, đó là lấy hoa đào nở rộ hiện giờ là chính, nghiên cứu chế tạo son

mới; Từ Huệ xuất ra là một đôi khuyên tai trân châu, trân châu nhỏ, rất

là đáng yêu; Khương Ngọc là xuất ra cửu liên hoàn mới, dù sao nàng cũng

không thắng được, nàng còn nhỏ, mọi người cũng sẽ không cười nàng.

Bởi vì Tô Nhược Tuyết quá lợi hại, tất cả mọi người tự nhận không thắng

được nàng, cho nên, phần thưởng này là dành cho người đứng thứ hai.

”Tiểu Nhị Nhi, muội cũng đừng quá đắc ý, không nhìn thấy là tất cả mọi

người nhường cho muội sao, hừ, trước hết để cho muội thắng trận này,

thua nữa, thì đừng có khóc nhè...”

”Huệ Nhi, ngươi nói rõ ràng, ai ưa khóc nhè, chính mình thua còn không dám thừa nhận...”

”Nhị Nhi tỷ tỷ, Huệ Nhi tỷ tỷ, hai người đừng ầm ĩ nữa, mau lại đây giúp muội giải cái cửu liên hoàn này, ca ca đưa muội đã mấy ngày nay rồi,

đến bây giờ muội vẫn chưa giải được...”

”Loại đồ chơi bảo bối gì lại có thể làm phiền Tiểu Ngọc Nhi thông minh

nhất của chúng ta giải mấy ngày không được thế, tỷ tỷ ta phải xem một

chút.” Nói, liền cùng Từ Huệ đi qua.

”Các nàng đúng là không chịu ngồi yên.” Khương Di cười nói.

”Đương nhiên rồi.” Tô Nhược U đồng ý.

”Như vậy rất tốt.” Tô Nhược Tuyết cũng tiếp lời, chỉ thấy lúc này trong

mắt nàng đâu còn chút lạnh lùng băng giá nào, nét mềm mại ấm áp tràn đầy trong mắt.

Một trận gió thổi qua, những cánh hoa rơi rụng khỏi cành, tung bay trong gió, ngập cả khoảng không gian.

Mưa hoa đào đầy trời, các cô nương đang tuổi dậy thì, đứng dịu dàng,

hoặc tĩnh lặng, hoặc đoan trang, hoặc thanh nhã đạm mạc, hoặc hoạt bát,

hoặc đáng yêu, hoặc ngây thơ... Tất cả những nét đẹp đó khác nhau, đẹp

đến lạ thường, đẹp đến hòa quyện vào nhau, như bên trong một bức họa,

thời gian bình yên, năm tháng tĩnh hảo.