Chương 114

Sau khi nán lại ở nhà

một

ngày, Bùi Hạo lại phải trở về quân doanh, dù sao tình hình chiến

sự

hai bên vừa kết thúc

không

lâu, có rất nhiều chuyện cần

hắn

đích thân xử lý.

Tô Nhược U chỉnh sửa quan phục

trên

người

hắn, kiềm nén

một

hồi nàng vẫn lên tiếng hỏi: ‘Phu quân, vậy hôm nay chàng có trở về

không?’

Ánh mắt Bùi Hạo gần như hóa thành mật rồi, tiểu nương tử nhà mình quan tâm minh như vậy, quả thực tâm tình

không

thể tốt hơn được nữa, ‘không

nỡ rời xa ta à?’

Tô Nhược U lườm

hắn

một

cái, ‘Chàng thường xuyên

không

quay về mà, ta còn lạ gì nữa.’

nói

xong nàng muốn quay người rời

đi, nhưng Bùi Hạo bỗng kéo nàng lại hôn lên môi nàng, ‘Dùng bữa tối

thì

ta

không

dám hứa, có điều ta

sẽ

trở về ngủ.’

Tô Nhược U suy nghĩ

một

lát, ‘Nếu như muộn quá

thì

chàng ở lại doanh trại nghỉ ngơi

đi...’ Bằng

không

thì

cứ mỗi

một

lần, là lại giày vò lâu như vậy...

Tâm tình Bùi Hạo cực tốt,

hắn

lại cúi đầu mạnh mẽ tùy ý chà đạp làn môi mềm mại của Tô Nhược U

một

hồi, sau đó mới

nói: ‘Ta

đi

đây, ở nhà ngoan ngoãn chờ ta trở về nhé.’

Tô Nhược U còn chưa kịp phục hồi sau trận hôn môi kịch liệt kia

thì

người

đã

không

thấy tâm hơi.

Ngày hôm nay, Tô Nhược U cảm thấy thời gian trôi qua

nhẹ

nhàng hơn

không

ít, ăn cơm xong, chơi với các con trai

một

lát rồi lại nghỉ ngơi

một

chút, chớp mắt

đã

đến giờ dậu, quả nhiên Bùi Hạo

không

kịp trở về dùng bữa tối, bởi vì

đã

có chuẩn bị tâm lý nên Tô Nhược U cũng

không

sốt ruột, có điều, sau khi rửa mặt xong nàng bỗng nghĩ đến chuyện quan trọng, hình như nàng vẫn chưa viết thư báo cho người nhà ở Kinh thành biết chuyện nàng mang thai lần nữa

thì

phải?

‘Thanh Nhạn, mau mài mực cho ta

đi.’

Tô Nhược U bắt đầu viết thư, nếu như báo tin cho Bùi phủ

thì

cũng phải báo cho Tô gia, suy nghĩ

một

lát, trước đây

không

lâu cả Tuyết Nhi và Nhị Nhi đều

đã

lần lượt sinh con, nàng nên ân cần thăm hỏi mới đúng, cứ như vậy, Tô Nhược U viết hết bức này đến bức khác, bất tri bất giác, khi Bùi Hạo trở về nàng vẫn còn chưa viết xong.

‘Nàng

đang

làm gì đó?’ Thấy tiểu nương tử nhà mình

đang

ngồi sau thư án, trong lòng Bùi Hạo

không

nói

ra được rung động cỡ nào, tuy

hắn

chẳng thích đọc sách, càng

không

thích viết chữ, nhưng chuyện này hoàn toàn

không

ảnh hưởng đến

sự

thưởng thức của

hắn

khi tiểu nương tử nhà

hắn

đọc sách viết chữ, khí chất thanh nhã như hoa lan.

Tô Nhược U ngẩng đầu lên nhìn

hắn, ‘Phu quân, chàng

đã

về rồi!’

đi

đến bên cạnh Tô Nhược U, Bùi Hạo thuận tay cầm bức thư

trên

cùng

trên

thư án, xem

một

lượt xong

hắn

mới

nói: ‘Có nhiều điều để

nói

thế à, viết nhiều như vậy rồi mà còn chưa viết xong...’ Cũng

không

ngại hao tổn tinh thần...

Tô Nhược U làm ra vẻ đương nhiên gật đầu, ‘Chúng ta

đã

đến Định Châu,

nói

không

chừng người trong nhà

sẽ

rất lo lắng, nên viết nhiều

một

chút, có như vậy mọi người mới yên tâm.’

‘Nhưng mà cũng

không

cần phải viết nhiều đến thế đâu.’ Bùi Hạo phe phẩy bức thư trong tay mình, lầu bầu

một

câu.

Tô Nhược U giận dỗi liếc

hắn, sau đó nàng lảng qua chuyện khác, ‘Phu quân, chàng ăn cơm chưa?’

‘Trước khi về đây ta

đã

ăn rồi, nàng

không

cần lo lắng.’ Tuy nhiên khóe môi

hắn

vẫn cong lên

thật

cao, có thể thấy được tâm trạng

hắn

lúc này tốt biết bao nhiêu.

‘Vậy chàng

đi

tắm trước

đi, ta còn

một

xíu nữa là viết xong rồi, sáng mai là có thể gửi về Kinh thành.’

nói

rồi, Tô Nhược U tiếp tục cúi đầu xuống hoàn thành bức thư trong tay.

Bùi Hạo lập tức

không

vui,

hắn

dung dữ đưa tay nâng cằm Tô Nhược U lên rồi dùng sức hôn lên đôi môi mềm mại của nàng

một

cái, xong xuôi mới chịu ngoan ngoãn

đi

tắm.

Sau nửa canh giờ, Tô Nhược U

đã

nằm gọn trong lòng Bùi Hạo, nàng nhắm mắt lại hỏi: ‘Phu quân, chuyện bên quân doanh bao giờ mới xong?’

Bùi Hạo dùng

một

tay ôm cả người tiểu nương tử vào lòng,

một

tay gác sau gáy, mắt cũng chẳng thèm mở ra, lười biếng nhàn hạ nhưng lại ngửi ra được mùi gì đó, ‘Sao thế?’

‘thì

về chuyện hôn

sự

của hai nha đầu Thanh Nhạn và Thanh Loan đấy, nếu chiến

sự

đã

kết thúc, cũng nên chuẩn bị hỉ

sự

cho các nàng rồi.’

Bùi Hạo nghĩ nghĩ, kỳ

thật

như vậy cũng tốt, có hai nha hoàn kia quản thúc, Thiên Nhất và Thiên Nhị

sẽ

càng tận tâm bảo vệ nàng, chỉ là ‘Nàng thấy nên chuẩn bị trước trung thu hay là sao trung thu

thì

được?’

Đồ cưới của hai tiểu nha hoàn nhà mình Tô Nhược U

đã

chuẩn bị xong từ lâu, nhưng mà từ giờ đến trung thu cũng chẳng còn mấy ngày, Tô Nhược U hơi do dự: ‘Hay là để qua trung thu

đi...’

Tận đáy lòng, nàng vẫn muốn giữ các nàng ấy ở bên cạnh mình lâu thêm chút nữa.

‘Ừm, nàng xem thế nào rồi báo ta

một

tiếng, ta

sẽ

cố gắng sắp xếp công việc mấy ngày đó.’ Từ

nhỏ

hai nha hoàn Thanh Nhạn và Thanh Loan

đã

đi

theo bên cạnh Tô Nhược U, Tô Nhược U coi trọng các nàng, Bùi Hạo cũng

sẽ

cho các nàng mặt mũi.

‘Được, sáng mai ta

sẽ

xem xét thời gian cụ thể...’

không

để ý đến

sự

hưng phấn của Tô Nhược U, Bùi Hạo đưa tay vuốt tóc nàng theo quy luật, ‘Ngoan, ngủ

đi.’

Giọng

nói

trầm thấp từ tính, bất tri bất giác Tô Nhược U buồn ngủ

không

thể kiềm chế, nàng ngoan ngoãn vùi vào lòng Bùi Hạo, ‘Phu quân, chàng cũng ngủ

đi.’

Hôm nay là ngày trung thu, thư báo tin và đặc sản Tô Nhược U gửi về Kinh thành cũng vừa đúng lúc tới tay tất cả mọi người trong nhà, Bùi lão phu nhân và Bùi lão gia đọc xong nội dung thư, hai ông bà cụ kích động

không

thôi, cháu dâu của bọn họ là tốt nhất, lần này lại có thai nữa rồi!

Có điều vui vẻ xong bọn họ lại bắt đầu lo lắng, ở thành Định Châu ngay cả

một

trưởng bối cũng chẳng có,

không

bao lâu nữa bụng U Nhi

sẽ

lớn lên, tôn tử nhà mình lại bận rộn chính

sự, làm gì có thời gian ở cùng nàng? Hơn nữa, tính toán thời gian, đứa trẻ này

không

phải được hoài thai từ lúc mới bắt đầu chiến tranh chứ, U Nhi là người mạnh mẽ, lúc ấy cũng chẳng gửi thư về nhà, về phần tôn tử nhà mình kia, nhất định cháu dâu càng

không

nói.

Càng nghĩ càng lo lắng, Bùi lão phu nhân lập tức đề nghị: ‘Lão đầu tử, nhân lúc gân cốt chúng ta còn dẻo dai, chúng ta đến đó thăm chúng

đi.’

Bùi lão gia

đã

nung nấu ý định

đi

ngao du thưởng thức phong cảnh non sông đất nước từ lâu,

hiện

giờ nhi tử

đã

là Thượng Thư Lệnh, tuy cháu trai rời khỏi vị trí võ tướng nhưng cũng

đã

thăng chức thành Đô Đốc rồi, ông

không

còn gì

không

yên lòng nữa, cho nên vô cùng sung sướиɠ đồng ý với bà cụ nhà mình.

Thế là vừa qua trung thu, Bùi lão phu nhân và Bùi lão gia quyết định báo tin này cho nhi tử và con dâu biết, Bùi phụ hiểu



tấm lòng phụ mẫu mình, còn nữa, nhớ đến hai tôn tử đáng

yêu

nhà mình, cộng thêm

một

tôn tử chưa chào đời trong bụng con dâu nữa, nếu

không

phải ông chẳng có cách nào rời

đi

thì

ông cũng muốn được

đi

đấy. Tiểu Phương Thị nhẫn nhịn đến nghẹn nhìn nhìn phu quân ở bên cạnh mình, mặc dù bà rất muốn

đi, nhưng mà phu quân ở nơi nào

thì

bà ở nơi đó, bà

không

muốn rời xa ông.

‘Tổ phụ tổ mẫu, con cũng muốn

đi

thăm đại ca đại tẩu và hai chất trai đáng

yêu

kia nữa.’ Người

nói

những lời này

không

phải Bùi Ninh lém lỉnh mà lại là Bùi Nhàn luôn chính chắn, nhất thời, ánh mắt mọi người trong phòng

không

hẹn mà cùng tập trung

trên

người nàng.

Bùi Ninh quan sát sắc mặt mọi người,



bé suy nghĩ

một

chút, dù sao



bé cũng muốn

đi

chơi, lại càng muốn gặp Đại Bảo và Nhị Bảo hơn nữa, cho nên cũng lên tiếng, ‘Con cũng muốn

đi.’

không

để ý đến Tiểu Phương Thị liên tục phản đối, ba ngày sau đó, Bùi Nhàn và Bùi Ninh đúng hẹn xuất

hiện

trên

xe ngựa, bởi vì lần xuất hành này chỉ có

một

mình Bùi lão gia là nam nhân, ba người còn lại đều là nữ lưu yếu duối, cho nên Bùi phụ phái theo rất nhiều thị vệ hộ tống, còn chuẩn bị chu đáo giấy tờ thông thành, lo lắng lỡ như

trên

đường xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Có điều cũng may là Tô phụ sau khi nhận được thư cũng có ý định

đi

đến Định Châu thăm Tô Nhược U, vì vậy hai bên liên lạc để lên đường cùng nhau. Có Tô phụ quanh năm suốt tháng bôn ba làm ăn bên ngoài, trong lòng Bùi phụ cũng yên tâm

không

ít.

Đến khi đoàn người bọn họ lên đường được năm ngày, bên phía Tô Nhược U

đã

nhận được thư Bùi phụ gửi đến, biết được có nhiều người thân muốn đến Định Châu như thế, tất nhiên Tô Nhược U rất vui vẻ, nhưng vui vẻ xong nàng vẫn

không

tránh khỏi lo lắng.

‘Phu quân, đoàn người Tổ phụ Tổ mẫu còn có phụ thân

đi

trên

đường...’

Bùi Hạo nắm chặt bàn tay nàng, ‘Nàng đừng lo lắng, ta

đã

phái người

đi

đón bọn họ rồi.’

‘Vậy

thì

tốt quá.’

đã

có người của phu quân

đi

đón, hơn nữa còn có thị vệ

đi

theo bọn họ, có lẽ

sẽ

không

xảy ra chuyện gì đâu, nhưng mà, ‘Phu quân, lần này chàng phái ai

đi

đón mọi người thế?’

Vả lại lần trước Hoắc Thanh Sơn im hơi lặng tiếng trở về, lúc đó vốn là thời khắc chiến tranh sắp diễn ra, Tô Nhược U chẳng có tâm trạng hỏi han chuyện của y, hôm nay rảnh rỗi, thấy Bùi Nhạn cũng đến, trực giác cho Tô Nhược U biết mọi chuyện

không

đơn giản như vậy,

nói

không

chừng, chòm râu dài vẫn còn hi vọng.

Tâm tư Bùi Hạo khẽ xoay chuyển,

hắn

hiểu ý Tô Nhược U, chỉ là giờ khắc này

hắn

thật

sự

chẳng nghĩ nhiều đến thế, đúng lúc nhìn thấy Hoắc Thanh Sơn ở bên cạnh mình nên

hắn

phái y

đi

thôi,

không

ngờ trong lúc vô tình

đã

tạo cơ hội thuận lợi cho y.

‘Phu quân, chàng

nói

xem dọc theo đường

đi, Hoắc Thanh Sơn và Nhàn Nhi...’

‘Nếu lần này Hoắc Thanh Sơn vẫn theo đuổi

không

được

thì

sau này đừng mong ta tạo cơ hội cho y nữa, chưa đủ mất mặt hay sao?!’

nói

rồi Bùi Hạo kề tai vào sát bụng Tô Nhược U, ‘U Nhi, tại sao Tam Bảo vẫn chưa chịu động đậy gì thế?’

Tô Nhược U

không

kiềm chế được đánh

hắn

một

cái, từ sau khi người này biết nàng mang thai, suốt ngày

hắn

cứ ngóng trông đến thời gian

nói

chuyện với cục cưng,

không

thấy cục cưng mới lớn bao nhiêu à? Làm gì nhanh đến thế.

‘Nếu tổ phụ và tổ mẫu sắp đến, vậy

thì

chúng ta mau tranh thủ thời gian dọn lại sân viện

đi, còn có đồ dùng trong nhà này kia, nha hoàn ma ma cũng phải mua thêm mấy người...’ Với tư cách là

một

nữ chủ nhân, đương nhiên Tô Nhược U

không

thể thiếu sót.

Bùi Hạo ngồi dậy kéo nàng vào lòng

một

lần nữa, ‘Những chuyện này nàng

không

cần lo, ta

sẽ

dặn quản gia làm chu toàn, bây giờ nàng

đang

mang thai, chuyên tâm chăm sóc mình

thật

tốt là được rồi.’

Mặt mày Tô Nhược U cong cong, ‘Cục cưng rất ngoan, chẳng hề làm khó người mẫu thân là ta đây, ta vẫn như thường ngày thôi

không

có việc gì...’

‘Bình thường hai tên tiểu tử thối kia

đã

đủ làm nàng mệt rồi! Nàng còn

nói

không

sao...’ Bùi Hạo bất bình ý kiến.

Từ sau khi Đại Bảo và Nhị Bảo biết

đi, mỗi ngày hai cu cậu thích nhất là quấn người đòi chơi trốn tìm, nhân lúc mọi người

không

chú ý, hai tiểu chân ngắn chập chững chạy loạn xạ, sau đó tìm

một

chỗ trốn mất tiêu, dù cho ai gọi cũng

không

chịu ra, rương gỗ trong phòng bọn chúng chưa đủ sức kéo, thế là ngày ngày thích chạy ra ngoài sân, có

một

lần mọi người tìm cả buổi mới phát

hiện

hai cu cậu trốn trong bụi hoa ngoài sân

nhỏ, đợi đến lúc Tô Nhược U nhìn thấy bọn chúng

thì

trên

người bọn chúng

đã

bị muỗi đốt đỏ hết lên, khiến cho nàng đau lòng rớm nước mắt.

Về sau chuyện này bị Bùi Hạo biết được, người làm phụ nhân như Bùi Hạo lần đầu tiên tỏ uy thế làm mặt nghiêm phạt bọn chúng, Tô Nhược U cũng cố kiềm chế

không

đi

xin giúp, hai tên nhóc này như khỉ con vậy, mới có bao lớn mà

đã

ầm ĩ đến thế rồi, nếu bây giờ

không

quản

thì

sau này chắc chắn

không

chịu theo phép tắc cho mà xem.

Đại Bảo và Nhị Bảo bị nhốt trong thư phòng, úp mặt vào tường suy nghĩ suốt thời gian uống cạn chén trà, lần răn dạy này

đã

khắc sâu vào tư tưởng

nhỏ

bé của bọn chúng, trong cuộc sống sau này, bất luận bọn chúng nghịch ngợm như thế nài, bọn chúng cũng

sẽ

không

dám làm mẫu thân buồn lo, bằng

không

thì

dù thường ngày phụ thân dung túng cho bọn chúng chơi như thế nào

đi

nữa cũng

sẽ

trở nên lạnh lẽo vô tình!

‘Bọn chúng còn

nhỏ, dạy nhiều

một

chút là được.’ Nhắc đến hai nhi tử bảo bối vô cùng năng động hoạt bát, Tô Nhược U

không

khỏi vui vẻ hẳn lên.

Bùi Hạo nhớ đến khi còn

nhỏ

bản thân mình nghịch ngợm đến nỗi người phiền chó ghét

thì

thở dài

không

thôi, đây là đến đòi nợ mà....