Tô Nhược U chỉ là bị kinh hãi, chịu áp lực lớn, nên mới ngất đi, chẳng được bao lâu sau, liền từ từ tỉnh lại.
Nhìn thiếu niên ở trước mắt, mặt như thoa phấn, môi hồng răng trắng, một đôi mắt bồ đào (quả nho) đen xoay tròn sáng giống như ngọc, làm cho người ta muốn thương yêu, có vẻ là một công tử văn nhã, nhưng khi công tử vừa nói, nàng muốn đỡ
trán.
”Nàng tỉnh rồi, vừa nãy nàng đột nhiên té xỉu, làm ta giật cả mình, lần sau không cho phép như vậy!”
Bùi Hạo nhìn người trong ngực đã tỉnh lại, rất tự nhiên nói ra.
Tô Nhược U nhanh chóng hiểu rõ tình thế trước mắt, hết sức trấn định rồi từ trong ngực Bùi Hạo lui ra, lại không nghĩ rằng ngược lại càng bị ôm
chặt hơn.
”Nàng, nữ nhân này, vừa mới ngất đi, tỉnh dậy liền không thành thật, không thể đàng hoàng nằm yên sao!” Giọng nói lộ vẻ bất mãn.
Tô Nhược U thật sự muốn nâng trán, xin hỏi công tử ngươi chỗ nào cảm thấy không vừa lòng, chúng ta cũng đâu có quen thân!
”Cảm tạ công tử cứu giúp, tiểu nữ hiện giờ đã khá hơn nhiều, còn thỉnh công tử buông tay, nam nữ thụ thụ bất thân.”
Tô Nhược U bình tĩnh nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt Bùi Hạo, cũng không nhìn nhiều, chính mình thủ lễ.
”Nàng thật nhiều quy củ.”
Bùi Hạo lầu bầu một câu, thấy khí sắc của Tô Nhược U đã tốt lên, không tiếp tục dây dưa.
Tô Nhược U từ trong ngực Bùi Hạo lui ra ngoài, sửa sang qua loa y phục hỗn độn cùng đầu tóc của mình.
Bùi Hạo lúc này tôn trọng thủ lễ, quay lưng đi, nhìn hắc y nhân dưới
chân, tới gần, đem cây trâm cắm ở huyệt Phong Trì của hắc y nhân nhổ
xuống, không ngại vết máu loang lổ trên cây trâm, quay lại đưa cho Tô
Nhược U, “Của nàng.” Giọng nói chắc chắn không một chút hoài nghi.
Tô Nhược U nhìn cây trâm, trên đó máu còn đang nhỏ giọt, Tô Nhược U khắc chế sự run rẩy của bản thân, nàng gϊếŧ người, mặc dù người này muốn
gϊếŧ nàng trước, nhưng nghĩ đến một mạng người cứ như vậy mà mất đi
không còn nữa ở trên tay nàng, nàng vẫn không nhịn được run rẩy.
Bùi Hạo nhìn nữ nhân đang run sợ, trong lòng cũng nhịn không được nhói
đau một cái, bước nhanh về phía trước ôm lấy nàng, giọng nói trở nên ôn
nhu.
”Đừng sợ, đừng sợ, hắn đã chết, hắn đã chết, có ta ở đây, còn có ta mà...”
Lời nói an ủi không có gì đổi mới, cứ lặp lại liên tục vài câu như vậy,
nhưng giọng nói chân thành làm cho Tô Nhược U cảm động không thôi, giống như mở ra cơ quan nào đó trên thân thể nàng, hoặc có lẽ do bọn họ đã
cùng nhau trải qua chuyện này, hiện tại ở trong ngực Bùi Hạo, Tô Nhược U cảm thấy an toàn hơn bao giờ hết, thần kinh vẫn luôn khẩn trương từ lúc nàng tỉnh lại đến giờ cũng triệt để buông xuống, cảm giác muốn khóc
dâng trào mãnh liệt, không kềm chế được.
Bùi Hạo hắn mười sáu năm qua chỉ có sự kiên nhẫn đối với võ công, nhưng
hiện tại chứng kiến nữ nhân trước mặt khóc đến mất khống chế, hắn lại
hoàn toàn không có bất luận cái gì không kiên nhẫn cùng chán ghét, chỉ
cảm thấy tràn đầy đau lòng, càng khiến hắn cẩn thận dỗ dành hơn, lo sợ
nàng khóc nhiều quá sẽ bị họ, nên cẩn thận vỗ lưng cho nàng, không nói
lời nào chỉ ôn nhu săn sóc.
Khoảng một khắc sau, cảm xúc của Tô Nhược U dần dần bình phục, ý thức
được chính mình thế nhưng ở trong ngực một nam tử xa lạ khóc đến mất
khống chế, Tô Nhược U liền quẫn bách, chỉ nhỏ giọng thút thít, cứ nghĩ
đến việc sau khi đẩy ra thì nàng sẽ không có cách nào đối mặt với người
nam tử xa lạ này, liền đứng yên như vậy không đưa tay.
Mà Bùi Hạo là ai, hắn tập võ từ thuở nhỏ, tai thính mắt tinh, sao hắn có thể không hiểu? Vừa rồi người trong lòng khóc không kềm chế được, hắn
chỉ đơn thuần an ủi, hiện tại mỹ nhân trong ngực, chỉ có kẻ ngốc mới có
thể đẩy ra, hắn lại không ngốc! Tự nhiên cũng làm bộ như không biết,
tiểu cô nương của hắn khóc như lê hoa đái vũ, thì hắn phải an ủi nàng.
Cứ như vậy, đang lúc Bùi Hạo giả câm vờ điếc, còn Tô Nhược U rốt cuộc
không muốn nhịn nữa, thì Bùi Hạo lại nghe thấy trong rừng cây mơ hồ có
âm thành người khác kêu gọi, nếu như đoán không sai, người bọn họ cần
tìm, hẳn là tiểu cô nương trong ngực hắn, Bùi Hạo thở dài một hơi, nếu
như tiểu cô nương không có người thân đến tìm thì tốt bao nhiêu, hắn
trực tiếp dẫn về nhà nuôi!
Đáng tiếc nếu chính là nếu, Bùi Hạo đành buông tay ra.
Tô Nhược U lúc này cũng mơ hồ nghe thấy có người trong rừng cây đang đi
tới bên này, chỉ là quá mức quẫn bách, không dám mở miệng đáp lại, yên
lặng cúi đầu nhìn dưới chân.
Bùi Hạo thập phần nguyện ý thưởng thức thời khắc mỹ nhân thẹn thùng,
nhưng người nhà tiểu cô nương rất nhanh sẽ tìm đến, thời gian thật cấp
bách, không chú ý được nhiều, cứ như vậy cầu hôn bừa thôi.
”Nàng là tiểu thư nhà ai?”
Cái gì? Tô Nhược U nhất thời không phản ứng kịp.
Bùi Hạo nhìn bộ dạng ngơ ngác của người trong lòng, không khỏi buồn cười.
”Nàng là tiểu thư nhà ai, nói cho ta biết, ta tìm người đến nhà nàng cầu hôn.”
Tô Nhược U ngước mắt nhìn về phía Bùi Hạo, giống như là không thể nào
tin nổi những lời vừa mới nghe vào lỗ tai, nàng lớn bao nhiêu đây, lần
đầu tiên gặp được người nói chuyện này trực tiếp như vậy, quả thật mở
rộng tầm mắt, trên đời lại có người không biết xấu hổ như thế, làm cho
nàng bình thường luôn kiềm chế tỉnh táo hiện tại đều không giữ được nữa.
”Mở to mắt nhìn ta như thế làm cái gì, mau trả lời ta.” Bùi Hạo thúc giục.
”Huynh đến tột cùng vừa ý ta chỗ nào?”
Tô Nhược U thong thả mở miệng, bọn họ hôm nay mới gặp mặt lần đầu tiên,
hai người còn chưa hề nói chuyện gì với nhau, chưa nói tới nhận thức
thân phận đối phương, hắn không biết rõ gia thế của nàng, không hiểu rõ
tính tình của nàng, cũng không nắm được yêu thích của nàng, đã mở miệng
nói muốn cưới nàng! Thậm chí vừa rồi nàng ở trước mặt hắn gϊếŧ một
người, còn hết sức không có hình tượng khóc lớn một hồi.
Nếu như nói, hắn vừa ý là dung mạo của nàng, có thể dọc đường nàng bị
khiêng tới nơi này, y phục, đầu tóc sớm đã bừa bộn không chịu nổi, vừa
rồi lúc gϊếŧ người máu còn bắn tung tóe trên mặt, trên y phục, nàng còn
bị quăng trên mặt đất, lại khóc lớn một hồi, thật không dám tưởng tượng
bộ dạng nàng lúc này sẽ là như thế nào, hắn cư nhiên dám nói muốn cưới
nàng!
”Nàng, vậy mà biết xấu hổ!”
Bất thình lình bị người trong lòng hỏi vừa ý nàng ở chỗ nào, khiến cho
Bùi Hạo đang thổ lộ bỗng nhiên có chút bất ngờ không kịp đề phòng, bất
quá Bùi Hạo là ai, đây chính là gà trống bên trong đám gà chiến! Hơi
điều chỉnh bản thân một chút, Bùi Hạo lại nắm giữ hoàn toàn tiết tấu,
nhớ tới một màn động lòng người kia, Bùi Hạo miệng nhếch lên.
”Nàng không biết là thời điểm nàng gϊếŧ hắc y nhân rất xinh đẹp sao.”
Lúc gϊếŧ người, lão Thiên, ai tới nói cho nàng biết tên biếи ŧɦái trước mặt từ nơi nào đến, có thể hay không tới đưa hắn đi!
Giống như còn nhớ tới cái gì, Bùi Hạo lại mở miệng.
”Thần sắc tỉnh táo bình tĩnh sau đó của nàng coi như có thể vừa mắt, bất quá, bộ dáng khước từ ta thật đáng ghét, lúc khóc lê hoa đái vũ nhào
vào ngực thì không tồi, ta rất thích!”
Nói xong thỏa mãn cười, làm như rơi vào hồi ức nào đó.
Thời khắc chật vật nhất trong đời của nàng đã bị nam nhân này bắt gặp,
mà hắn hết lần này tới lần khác còn nói bởi vì như thế nên mới nhìn
trúng nàng, bình thường nàng tự hào nhất là mình luôn giữ được vẻ tỉnh
táo bình tĩnh trong mọi chuyện thế nhưng vào trong mắt hắn bất quá miễn
cưỡng chỉ có thể vừa mắt, còn có nàng khước từ hắn mới là bình thường,
cô nương nhà nào lại yên ổn như thường trong lòng người xa lạ, đó mới kỳ quái!
Tô Nhược U bị nam nhân này làm cho tức giận lạnh nhạt không nói gì.
Bùi Hạo đột nhiên hướng về phía cánh rừng bên cạnh vểnh tai lên, nghe
tiếng bước chân lại gần, tức giận lầu bầu một câu, “Thật là bực bội!”
Rất muốn trực tiếp đem tiểu cô nương khiêng về nhà, cứ như vậy là xong,
thế nhưng như thế thì quá lỗ mãng, chắc chắn việc này là không thể thực
hiện được, cũng không phải không có nghĩ tới nhờ người đến cầu hôn, động lòng đâu phải là bị người ta gϊếŧ, tuy da mặt hắn đủ dày, nhưng cũng có phần ngượng ngùng.
Ai, tiểu cô nương nhà hắn không nên quá dũng mãnh, sẽ khó lấy được! Hắn
hiện tại lưu lại chỗ này, tiểu cô nương mặc dù quần áo không chỉnh tề,
nhưng là không đến mức bắt buộc phải gả cho hắn, nếu hắn cứ mạnh mẽ lưu
lại, về sau lúc cầu hôn, làm cho người ta không có ấn tượng tốt thì biết làm sao, mất nhiều hơn được, tính toán xong, quyết định rời đi.
Bùi Hạo chuyển hướng quay sang nói với Tô Nhược U, “Được rồi, hiện tại
nàng không nói cũng không sao, ta sẽ tự mình tìm tới, bất quá, nàng phải nhớ kỹ, ta tên Bùi Hạo.”
Tô Nhược U đã hoàn toàn nói không nên lời, nhìn hắn quay người về phía
bên trong cánh rừng bước đi, đột nhiên, Bùi Hạo xoay người quay lại,
khuôn mặt nhỏ nhắn khẽ nhíu lại, giống như là có cái gì đó rất phiền
não, do dự một lát, thở dài một hơi, nhìn Tô Nhược U buồn rầu, “Ta vẫn
là không yên lòng, làm sao bây giờ...”
Tô Nhược U nhìn Bùi Hạo, không thể không cảm thán tạo hóa thiên vị, rõ
ràng người này thô lỗ thẳng thắn dọa người, nhưng khi hắn nhìn chằm chú
người khác, lại làm cho người ta không đành lòng tổn thương hắn, đôi mắt bồ đào to đen xoay tròn ở giữa sạch sẽ vô tội, chọc thẳng vào lòng
người liền sinh ra ý nghĩ thương xót.
Bùi Hạo cúi đầu, tinh tế quan sát tiểu cô nương, chỉ thấy vết bẩn trên
mặt Tô Nhược U đã bị nước mắt tẩy rửa sạch sẽ, nguyên bản trên mặt trắng nõn không tỳ vết nay càng thêm vẻ óng ánh trong suốt, lông mày cong
cong như dùng than vẽ, đôi môi tựa như anh đào, đã vậy đôi mắt đào hoa
còn chứa đựng nước mắt mênh mông vô hạn trong đó, vạch trong lòng hắn
một mảnh rung động.
Bỗng nhiên nảy lên ý tưởng, Bùi Hạo tung tăng nhảy nhót, “Ta muốn đóng dấu trước!”
Cái gì? Con dấu!
Tô Nhược U sinh lòng cảnh giác, người này từ trước đến nay đều làm những việc không lẽ thường, xác thực không phải như nàng nghĩ đi!
Tô Nhược U muốn lui về phía sau, nhưng đã không còn kịp rồi, bàn tay Bùi Hạo chụp tới, một tay vịn chặt eo Tô Nhược U, một tay vịn chặt cái ót,
đầu cúi thấp, nhanh chóng ở trên môi Tô Nhược U hôn một cái, giống như
là chưa đã ghiền, thừa dịp thời khắc Tô Nhược U còn đang ngây người,
tiếp tục hôn lên hai gò má nàng, sau đó cười đắc ý.
”Nàng, nhớ kỹ, nàng đã được ta đóng dấu, nhất định phải chờ ta đến cửa cầu hôn!”
Nói rồi tung người nhảy lên, biến mất ở chỗ sâu trong rừng cây.
Tô Nhược U ngu ngơ đứng tại chỗ, nàng bị khinh bạc sao?
Nàng cư nhiên bị một người nam tử xa lạ khinh bạc!
Quả thực không thể tin được, nàng không có bị kẻ bắt cóc làm gì, cuối
cùng lại bị người cứu nàng khinh bạc! Vì lý do buồn cười của hắn, cưới
nàng! Con dấu! Quả thực!
Thứ cho một cô nương từ nhỏ đã được giáo dục thành một tiểu thư khuê các như nàng lúc này nội tâm vô lực tiếp nhận, Tô Nhược U cảm giác muốn tức giận đến nổ tung, có thể do thói quen nhiều năm làm cho nàng bây giờ
vẫn giữ được yên lặng.
Lúc Thanh Nhạn và mọi người tìm thấy Tô Nhược U, Tô Nhược U vẫn đang giữ vẻ mặt bình tĩnh, phảng phất như không có phát sinh chyện gì.
”Tiểu thư, người không có sao chứ?”
Thanh Nhạn lo lắng từ trên xuống dưới quan sát tiểu thư, trong nội tâm tràn đầy hối lỗi, phịch một tiếng quỳ trên mặt đất.
”Tiểu thư, đều do nô tỳ bất lực, mới hại tiểu thư gặp nạn, xin tiểu thư trách phạt!”
”Thanh Nhạn, đứng lên đi, ta đây không phải là không có việc gì sao.”
Lần này đối phương rõ ràng có chuẩn bị mà đến, một mình Thanh Nhạn không có khả năng thay đổi cục diện, nghĩ đến hai muội muội đã tiến vào rừng, Tô Nhược U cả kinh.
”Nhị tiểu thư, tam tiểu thư bên kia như thế nào?”
”Hồi đại tiểu thư, nhị tiểu thư không có gì đáng ngại, trước đó đã trở về một lúc sau liền vội vã đi tìm tam tiểu thư rồi.”
”Tam muội bên kia thế nào, có tin tức chưa?” Nói xong, Tô Nhược U vội vàng trở về.
Lại dặn dò thị vệ đồng hành, mang hắc y nhân đi cùng, thù này, Tô gia nàng nhất định sẽ báo!