Hôm nay là ngày lành của Mạnh Võ, các hương thân đều rất sung sức, hỉ yến này đến khi trăng lên mới tan.
Chờ mọi người đi hết, trong viện còn lộn xộn, Mạnh Võ cũng mặc kệ, mang cháo thịt mà Lý lão sao hầm trên bếp và hơi men vào phòng cưới.
Hạ Hòa đã ngồi dưới ánh nến rất lâu, có chờ mong, có e lệ nhưng càng nhiều hơn là hoảng sợ bất an. Bản thân chung chăn gối với Mạnh đại ca lâu như thế, hắn lại không có ý tứ muốn làm việc kia với mình, Hạ Hòa thật sự rất sợ Mạnh đại ca ghét bỏ y không có thân thể mềm mại thường thấy của ca nhi. Y biết bản thân không có lực hấp dẫn gì với các hán tử, như y vẫn ôm hy vọng, hy vọng Mạnh đại ca sẽ không chán ghét thân thể của mình. Y cũng không phải không tin Mạnh đại ca, y biết Mạnh đại ca đối với mình rất tốt, nhưng nếu Mạnh Võ không có du͙© vọиɠ với mình, như vậy ý thức trách nhiệm có thể giữ chân hắn bao lâu? Hạ Hòa không dám tưởng tượng.
Mười mấy năm qua, mọi người đều nói y như vậy, nói y là ca nhi xấu xí không ai thích, nói nhiều đến nỗi y cũng không còn thấy buồn, nhưng đêm nay y lại thấp thỏm, có lẽ hắn sẽ là người đáng trông mong đi! Mạnh đại ca không giống những hán tử khác, Mạnh đại ca không giống những hán tử khác, Hạ Hòa tự nhủ nhiều lần trong lòng. Mạnh đại ca nếu đáp ứng cưới y rồi, như vậy chắc chắn phải có cảm tình, nhất định là thích. Hạ Hòa cứ như vậy tự an ủi chính mình.
Khi Hạ Hòa còn đang lo sợ bất an, "kẽo kẹt" một tiếng, Mạnh Võ đẩy cửa phòng ra, hắn cảm thấy mình quá say rồi, không thì tại sao khi thấy Hạ Hòa đang ngồi đona chính trên giường, hắn lại miengj khô lưỡi khô.
"Rốt cuộc ta chờ được rồi" Mạnh Võ nghĩ thầm. Mạnh Võ đời trước bởi vì lí do công việc mà không làʍ t̠ìиɦ nhiều, nhưng vẫn sẽ có một số thời điểm nhất định, hắn cũng không phải là người thích tự làm khổ mình. Nhưng mà sau khi đi vào thế giới này hắn vẫn luôn ở quân doanh, khi đánh giặc thì tự nhiên không có điều kiện, càng không có tâm tình, sau khi hắn hiểu biết về thế giới này thì lại càng không muốn hái hoa ngắt cỏ. Đợi mười năm, rốt cuộc đã ôm được phu lang về, nhưng vì trân trọng y mà vẫn luôn chịu đưng nhiều đêm, ép bản thân không được sinh ra du͙© vọиɠ, chỉ sợ không nịn được sẽ đè người ra làm, nhưng hắn cũng không nghẹn lâu đến hỏng.
Hắn đặt cháo lên bàn trước, sau đó không khỏi thả chậm bước chân, từng bước một đi đến trước mặt người trên giường.
Hạ Hòa nghe được tiếng bước chân ngừng ở trước mặt, tim đập loạn, y còn chưa kịp phản ứng, khăn đỏ đã được Mạnh Võ vén lên.
Mạnh Võ bưng tới hai ly rượu, đưa một ly cho Hạ Hòa, nói: "Tiểu Hòa, uống ly rượu này rồi, chúng ta sẽ đường đường chính chính là một đôi phu phu." Hạ Hòa đỏ mặt tiếp nhận rượu, cũng không ngượng ngùng, cùng Mạnh đại ca mà bản thân sớm đã động lòng uống hết ly rượu. Đặt chén rượu không lên bàn, Mạnh Võ cầm lên một mâm sinh sủi cảo (sinh trong sinh sản), dùng đũa gỗ gắp lên một miếng đưa đến bên miệng Hạ Hòa, hỏi: "Sinh hay không sinh?" Hạ Hòa ngay sau đó liền trả lời: "Sinh!" Nói xong ngượng ngùng mà cúi đầu. Mạnh Võ cũng không trêu ghẹo hắn, bưng bát cháo thịt trước đó đưa cho Hạ Hòa, "Một ngày chưa ăn cái gì, bây giờ chắc chắn ngươi đói bụng rồi, ăn bát cháo này trước." Hạ Hòa nhận lấy, ngồi ở trên giường bắt đầu chậm rãi uống cháo, mà Mạnh Võ thì xoay người với lấy cái ghế bành gần đó, người ở trước giường hứng thú nhìn phu lang nhà mình uống từng ngụm cháo.
Chân nến dày thêm một tầng sáp, Hạ Hòa vẫn luôn cúi đầu nhìn chằm chằm bát uống cháo, ngượng ngùng ngẩng đầu, Mạnh Võ cũng nhìn chằm chằm Hạ Hòa đỏ bừng vành tai cho đến khi cháo được uống hết. Chiếc bát không được đặt trên bàn, toàn bộ phòng đột nhiên an tĩnh lại, chỉ có tiếng tách tách của tâm đuốc cháy.
Mạnh Võ cùng Hạ Hòa đều biết tiếp theo nên làm gì, Hạ Hòa vẫn ngồi đoan chính trên giường, đôi tay đặt ở trên đùi, vô thức mà nắm lấy quần áo. Mạnh Võ từng bước một đi về phía y, đứng ở trước mặt, cong lưng, một tay nâng mặt y nói: "Tiểu Hòa, ta thật cao hứng, ngươi bây giờ là của ta rồi." Hạ Hòa bắt lấy tay Mạnh Võ, nói "Ta cũng thật cao hứng!" Đây là tín hiệu được chấp thuận, vì thế Mạnh Võ cũng không lề mề, phủi táo đỏ và đậu phộng trên giường đi, bế ngang Hạ Hòa đặt giữa giường, Hạ Hòa chỉ kịp kinh hô một tiếng đã bị Mạnh Võ chặn miệng.
Màn giường thả xuống, hỉ phục bị ném xuống giường, ánh nến bị bỏ quên lay động trong đêm. Đêm, còn dài...