Chương 44: Bàn Tán, Vừa Già Lại Vừa Xấu Sao?

“Hai vị huynh đài này, có nghe chuyện gì mới liên quan tới Mộ Dung thế tử mấy ngày trước không hả?”

“Chuyện gì mới vậy? Nói nghe chút coi!”

3 người nam bộ dáng thư sinh ngồi phía sau lưng Trầm Uyển bỗng nhiên nhắc đến chuyện liên quan đến Mộ Dung thế tử. Trầm Uyển tưởng chuyện mới mẻ bọn họ nói nhưng mà chắc có liên quan tới mình không nên vểnh 1 tai lên lắng nghe.

Thư sinh 1 soạt 1 cái mở cái quạt xếp trong tay ra, gật gù đắc ý nói:” Lại nói về chuyện hơn 10 ngày trước, Mộ Dung thế tử bị tái phát bệnh tim, được hộ vệ vội vàng đưa tới Tế Thế Đường, nhưng mà tâm mạch đã ngừng rồi…”

“Tâm mạch đã ngừng thì người này không phải đã chết rồi sao? Không nghe ai nói Mộ Dung thế tử qua đời vì bệnh mà”. Thư sinh thứ 2 cắt ngang lời thư sinh thứ nhất mà nói. Trên sách đã nói, tâm mạch mà ngừng thì con người coi như thuộc về cõi Tây phương cực lạc rồi. Vậy thì Mộ Dung thế tử tâm mạch đã ngừng thì đương nhiên chính là quy tiên rồi còn gì, nhưng mà gần đây cũng không nghe nói Mộ Dung thế tử bị bệnh mà qua đời mà, An Định Hầu phủ cũng không thấy phát tang mà.

Thư sinh thứ 1 liếc nhìn thư sinh thứ 2 1 cái, rõ ràng là có chút bất mãn vì bị ngắt lời.

“Ngươi cứ tư từ mà nghe ta kể chứ”. Thư sinh thứ 1 nói:”Mộ Dung thế tử lúc được đưa vào Tế Thế đường tâm mạch đã ngừng, Tề thần y cũng nói là không có cách nào cứu chữa, cho dù đại la kim tiên cũng không thể cứu được nữa. Thế nhưng lúc này lại xuất hiện 1 người phụ nữ lúc đó đang ở quầy mua thuốc, nàng nói có thể cứu được thế tử…”

Thư sinh thứ 2 trừng to mắt nói:” Không lẽ nàng là đại la kim tiên sao?”

“Bạch huynh ngươi có thể không chen lời ngắt ngang ta nữa được không hả?”. Thư sinh thứ 1 nhíu mày nhìn thư sinh thứ 2 mà hỏi. Tên này không thể yên lặng mà nghe mình nói cho hết được hay sao?

Thư sinh thứ 3 vỗ vai thư sinh thứ 1:” Vương huynh đừng có nóng, ngươi cũng biết Bạch huynh hắn chính là thích chen lời người ta mà, huynh cứ nói tiếp đi”.

Hắn rất muốn biết chuyện gì xảy ra tiếp sau đó.



Thư sinh thứ 2 ngượng ngùng sờ mũi 1 chút, tại hắn hiếu kỳ thôi mà!

Thư sinh thứ 1 nhấp 1 ngụm trà rồi nói tiếp:”Tề thần y mặc dù cũng không tin người phụ nữ kia có thể cứu sống được Mộ Dung thế tử, nhưng vẫn để nàng thử 1 chút. Các ngươi có biết nàng ta cứu sống Mộ Dung thế tử bằng cách nào không hả?”

“Làm thế nào?”

Thư sinh thứ 1 cười nói:” Người phụ nữ kia 1 bên lấy tay để lên ngực thế tử, rồi hôn lên miệng thế tử, đoán chừng hôn khoảng nửa khắc thì làm cho Mộ Dung thế tử sống lại luôn, haha…”

Nói xong hắn liền cười ha hả

Thư sinh thứ 2 và thứ 3 2 mặt nhìn nhau 1 hồi rồi cùng vỗ bàn cười lên ha hả.

Thu Cúc cắn răng, nhìn chằm chằm 3 tên thư sinh đang cười nghiêng ngả kia. Cái gì gọi là hôn miệng hả? phu nhân nhà nàng rõ ràng là đang cung cấp khí thở cho thế tử, bọn này nói cứ như phu nhân nhà nàng làm chuyện hạ lưu với Mộ Dung thế tử vậy.

“Ta là lần đầu tiên nghe thấy hôn miệng có thể cứu sống được người ta đó”. Thư sinh thứ 2 ôm bụng cười chảy cả nước mắt.

“Ha ha…” thư sinh thứ 3 nằm trên bàn, vỗ vỗ cái bàn nói:” Đây thật đúng là gặp chuyện lạ rồi ,chuyện lạ con bà nó rồi mà”.

“Nghe người ta nói nha,người phụ nữ kia vừa già lại vừa xấu, tướng mạo vô cùng xấu xí, đáng tiếc cho Mộ Dung thế tử kia, 1 mỹ nam phong hoa tuyệt đại, lại bị người phụ nữ xấu xí kia làm cho ô uế rồi”. Thu sinh thứ 1 lắc đầu, mặc dù trên mặt hắn đang lộ vẻ tiếc nuối, nhưng lại khó mà nén được muốn cười.

“Không sai, không sai mà”. Thư sinh thứ 2 gật đầu phụ họa nói. Vừa nghĩ tới Mộ Dung thế tử bị 1 người phụ nhân vừa già vừa xấu hôn nửa khắc đồng hồ, hắn liền không nhịn được muốn cười. Nếu đổi lại là hắn, bị 1 phụ nhân vừa già vừa xấu hôn nửa khắc đồng hồ, thì ngay cả tà niệm cũng phun ra luôn rồi.

Thư sinh thứ 3 bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, nhìn 2 người bạn kia rồi nói:” Các ngươi nói xem, người phụ nhân xấu xí kia có chắc là đơn thuần chỉ muốn chiếm tiện nghi của thế tử, nên nói là có thể cứu được thế tử không?”



Thư sinh thứ 2 suy nghĩ 1 chút rồi nói:”Có thể nào Mộ Dung thế tử chính xác là được nàng ta cứu sống không?”

Thư sinh thứ 3 nói:” Hôn miệng làm sao có thể cứu được mạng người chứ,theo ta thấy thì Mộ Dung thế tử có thể sống sót, có lẽ là vì mệnh của hắn chưa tận, cũng không liên quan gì tới người phụ nhân kia cả”.

Thư sinh thứ 1 gật đầu nói:”Bạch huynh nói nghe cũng có chút đạo lý đó”.

“Như vậy không phải nói người phụ nhân xấu xí kia chẳng phải là 1 tên lừa đảo vô sỉ rồi à?”

“Bát…” Thu Cúc vỗ bàn đứng lên, 1 tay chống nạnh, 1 tay chỉ vào 3 người thư sinh kí mà chưởi ầm lên:” Ta nhổ vào, các ngươi mới là đồ lùa đảo đó, cả nhà các ngươi đều là đồ lừa đảo hết! Nhìn các ngươi là người đọc sách, lại không lo đọc sách cho tốt vào, lại làm như 1 đám nhiều chuyện, ở đây bàn tán đúng sai, nói dài thành ngắn, chụp mũ người khác, quả thật là quăng cái mặt của người đọc sách đi rồi đó!”

Trầm Uyển có chút kinh ngạc nhìn Thu Cúc, không nghĩ tới nàng lại vỗ bàn đứng lên mắng 3 tên thư sinh kia như vậy, cho dù đúng là 3 tên này đáng bị mắng thật.

3 tên thư sinh bị mắng ngây ra 1 lúc, rồi tên thư sinh thứ 1 đứng lên, mặt đỏ bừng nhìn Thu Cúc nói:” Chúng ta cũng không có nói tới ngươi, ngươi chưởi chúng ta làm gì hả?”

Thu Cúc 2 tay chống nạnh nói:” Các ngươi mặc dù không có nói ta, nhưng đây là các ngươi đoán mò nói bậy, vũ nhục ân nhân cứu mạng của Mộ Dung thế tử, ta đương nhiên là phải mắng các ngươi ngươi rồi”.

Nghe thấy có ngươi cãi nhau ồn ào, người trong trà lâu đều ngoái đầu nhìn lại.

Thấy người trong quán đều nhìn, bọn thư sinh cảm thấy mình không thể thua mất mặt được, liền ưỡn ngực mạnh miệng hỏi:” Ngươi làm sao biết chúng ta nói hươu nói vượn chứ?”

“Ta đương nhiên là biết”. Thu Cúc ngước cằm nói:” Ngày mà vị phu nhân kia cứu Mộ Dung thế tử ta đã có mặt ở đó, không hề như các ngươi đã nói”.