Chương 42: Đông Thần Quốc Vương Hiên Viên Vũ

Ánh trăng như nước, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, Trầm Uyển khoác chiếc áo choàng màu xanh lá, ngồi dưới mái hiên, dựa vào lan can ngẩng đầu nhìn trời đêm.

Lúc này đã là canh tư gần sáng, người trong tướng quân phủ ngoài trừ người trực đêm thì tất cả những người khác đều đã chìm vào mộng đẹp cả rồi, nhưng Trầm Uyển thì hiếm khi lại mất ngủ như vậy.

“Trầm Uyển, ngươi đang ở đâu?” Nàng nhìn lên mặt trăng trên bầu trời, nhẹ hỏi 1 câu.

Nhưng đáp lại lời nàng chỉ là 1 cơn gió phất phơ trong đêm.

“Nếu như ngươi có ở đây, bây giờ xuất hiện thì vừa hay rồi nhỉ?”. Nàng lại nhẹ nói 1 câu như vậy.

Nàng vẫn luôn là người thuộc chủ nghĩa vô thần, không tin thần quỷ, nhưng mà linh hồn nàng đã xuyên vào cơ thể này như vậy, thật là không cho phép nàng không tin vào quỷ thần nữa.

Nàng nhìn quanh bốn phía, nhưng cũng không nhìn thấy bất cứ thứ gì cả.

“Aizz…” Nàng khẽ thở dài 1 hơi, xem ra “Trầm Uyển” không tồn tại ở đây. Nước mắt và sự đau lòng của nàng cũng đều là tình cảm còn sót lại của “Trầm Uyển” mà ra.

Nhưng mà, có khi nào nàng ấy sẽ không chết đi, mà là đổi chỗ linh hồn với mình, và hiện giờ thì đang ở thế kỷ 21 thay mình sống hay không đây? Khả năng này cũng không phải là không thể có, dù sao thì mấy cái tiểu thuyết xuyên không đều viết như vậy mà.

Nếu thật sự là như thế, thì nàng ấy sẽ trải qua những chuyện còn gian khổ hơn mình nhiều rồi! Dù sao thì sinh hoạt ở xã hội hiện đại đối với 1 người cổ đại mà nói thì cũng là 1 đả kích rất lớn đó. Với tài ăn nói của nàng ấy thì chắc là không có cách nào thay mình làm luật sư được rồi.

Trầm Uyển ngồi dưới mái hiên 1 hồi rồi mới trở về phòng tiếp tục ngủ. Có lẽ là cớn buồn ngủ tới, nên vừa nằm xuống thì nàng đã ngủ thϊếp đi ngay.

Một cơn gió như âm phong thổi qua, 2 bóng người trắng, 1 đen bỗng xuất hiện giữa sân viện Thu Thạch.



Một 1 người đàn ông cao lớn mặc áo bào đen đội 1 cái nón đen thật cao, nói với người phụ nữ áo trắng đứng ở giữa:”Đi thôi! Tiếp tục như vậy nữa thì sẽ không thể đầu thai đâu”.

Hồn phách nàng đã rời khỏi thân thể hơn 2 tháng rồi, nếu còn lưu lại nữa liền sẽ bị hồn phi phách tán, tiêu tan giữa thiên địa này.

Người phụ nữ áo trắng vô cùng lưu luyến nhìn lại khu viện 1 lần nữa rồi quay người xuyên qua cửa rời đi cùng 2 người đàn ông 1 đen 1 trắng kia.

Hoàng cung Đông Thần quốc.

Trong điện Huyền Vũ, người đàn ông lạnh lùng mặc long bào cửu trảo hoàng kim, đầu đội mũ thần long thổ châu bằng vàng, đang ngồi trên ngai vàng phê duyệt tấu chương. Người này cũng không phải ai xa lạ, chính là quốc vương của Đông Thần quốc Hiên Viên Vũ. Đăng cơ đến nay cũng đã 4 năm, hắn vẫn luôn chăm lo quản lý đời sống của bách tính cần mẫn, cũng được coi như là 1 hoàng đế tốt.

1 công công mặc áo choàng màu lam cổ tròn đi vào điện, cúi người đối mặt với mặt đất lát đá cẩm thạch sáng loáng nói:”Hoàng thượng, Mộ Dung thế tử tới ạ”.

Hiên Viên Vũ thả bút son trong tay xuống, ngẩng đầu nói:” Nhanh truyền”.

Thanh âm hắn trầm thấp mà cuốn hút, toát ra 1 khí chất của bậc đế vương, không giận mà uy.

Một lát sau, 1 thiếu niên trẻ tuổi thân mặc cẩm y màu trắng đi vào điện, thiếu niên này cũng không phải ai xa lạ, chính là Mộ Dung Ly.

“Thần bái kiến hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế, vạn vạn tuế”. Hắn đi vào điện, hai tay liền giơ trước trán mà hành đại lễ quỳ lạy xuống.

“Mau đứng lên đi, dưới đất lạnh lắm”. Hiên Viên Vũ vội vàng nói với cung nhân ở 1 bên:” Mang tới cho Mộ Dung thế tử ghế ngồi đi”.



“Tạ hoàng thượng”. Mộ Dung Ly tạ ơn đứng dậy.

Hiên Viên Vũ hơi hơi nhíu mi nói:” Trẫm không phải đã nói rồi sao, những lúc không có người ngoài, gọi trẫm là Cửu phụ là được rồi, ngươi đứa nhỏ này sao lại không nghe chứ”.

Mặc dù đứa cháu này được sinh ra bên nhà ngoại, chỉ nhỏ hơn mình có 10 tuổi thôi, nhưng mà Hiên Viên Vũ lại đối với hắn vô cùng yêu thương, bởi vì hắn không những là đứa cháu ruột bên phía nhà ngoại của mình, cũng là huyết mạch duy nhất còn lưu lại của trưởng tỷ đã mất của mình. Cả nhà An Định Hậu toàn là kẻ lòng lang dạ sói cả, đứa cháu này nếu mình không thương nó thì cũng không có ai nữa rồi.

Lúc này cung nhân mang ghế tới, Mộ Dung Ly bước tới ngồi xuống , liền gọi “Cửu phụ”.

Hiên Viên Vũ rất hài lòng, lúc này mới mỉm cười nói:” Bây giờ mới gọi à”.

“Trẫm mới nghe người ta nói, ngươi lại tái phát bệnh sao, bây giờ đã thấy khá hơn chút nào chưa?”. Gần đây hắn quá bận việc triều chính, đúng là đã lơ là đối với A Ly, hôm qua mới nghe nói nó lại phát bệnh, hơn nữa còn là vô cùng hung hiểm, nên hôm nay liền triệu kiến hắn vào cung.

Mộ Dung Ly trả lời:” Đa tạ Cửu phụ quan tâm, cháu trai đã tốt hơn nhiều rồi ạ”.

“Trẫm nghe nói, ngươi là được 1 người phụ nữ xấu xí cứu, còn nghe nói người phụ nữ kia còn làm vài chuyện quá phận đối với ngươi nữa, có chuyện như vậy không?”. Hiên Viên Vũ nhíu chặt mày hỏi.

“Quả thật là có chuyện này, nhưng mà nàng ấy cũng không phải là người phụ nữ xấu xa, mà là 1 người vô cùng cao thượng”.Mộ Dung Ly cũng không thể không nói trước mặt củu phụ được, vì vậy không để ý tới lời đồn, đính chính danh tiếng cho người đã toàn lực cứu hắn.

Gần đây trên phố loan truyền lời đồn khắp nơi, nói hắn bị 1 người phụ nữ xấu xí cứu, còn bị người phụ nữ này thừa cơ hội chiếm tiện nghi. Cũng có người nói, có 1 người phụ nữ xấu xí mượn tiếng cứu hắn, thừa cơ chiếm hết tiện nghi của hắn, còn nói hắn bị người phụ nữ xấu kia làm ô nhục. Nếu như vị phu nhân đã cứu mình mà nghe thấy mấy lời đồn này, không biết là sẽ thấy lạnh lòng thế nào nữa, nói không chừng còn hối hận vì đã cứu mình nữa.

“A, vậy ngươi nói xem nàng ta cao thượng như thế nào?”. Hiên Viên Vũ rất ít khi nghe cháu trai mình khen người ta như thế. Hắn chỉ nghe người truyền lại đại khái thôi, còn chi tiết sự việc thì không được rõ ràng lắm.

Mộ Dung Ly nói:” Thứ nhất là nàng không để ý đến ánh mắt của thế tục, không sợ đánh mất danh tiếng mà không hề do dự dùng phương pháp vô cùng độc lạ cứu được cháu. Mặc dù phương pháp nàng dùng thật là kinh thế hãi tục, không hợp với lẽ thường, nhưng nếu nàng không ra tay cứu giúp, cháu đã sớm xuống suối vàng rồi. Thứ hai, sau khi nàng cứu cháu xong rồi, không hề thu lấy 1 đồng 1 bạc nào, còn mang phương pháp cứu người đặc biệt kia truyền lại cho Tề Diễn, để hắn có thể đem phương pháp cứu người kia phát triển lên, cứu được nhiều người hơn, cửu phụ, người nói nàng có phải là người cao thượng vô tư hay không?”