Học viện từ hôm nay được nghỉ định kỳ nên Tống Tử Lăng không cần phải đi học, liền dẫn theo thư đồng tiểu Vũ đi dạo loanh quanh. Gặp 1 tiểu nha hoàn liền bắt con bé làm thỏ nhảy nhót, thấy 1 gã sai vặt liền bắt gã ngồi xổm làm chó sủa. Nó cùng tên thư đồng xem rồi cười to sau đó nghênh ngang bỏ đi.
Đi dạo loanh quanh 1 hồi, Tống Tử Lăng ngửi thấy 1 mùi gì rất thơm, đi theo mùi thơm tìm thì lần mò tới cửa viện Thu Thạch.
“Mùi thơm này là từ trong viện của mẹ ta bay ra sao?”. Tống Tử Lăng quay đầu hỏi tiểu Vũ.
Tiểu Vũ rụt cổ lại, cười híp mắt nói:” Chắc là mẹ của thiếu gia đang lén đang đồ gì ngon rồi”
Cai mùi kia đúng là rất thơm, ngửi mùi thôi đã chảy cả nước miếng rồi.
Tống Tử Lăng ngước cằm suy nghĩ 1 chút nói:” Cùng là người 1 nhà, không có lý nào để cho mẹ ta 1 mình ăn đồ ăn ngon như vậy được, ta cũng muốn ăn”.
Nói xong, Tống Tử Lăng liền bước lên bậc thang, đẩy cánh cửa viện đang khép hờ ra,chắp tay sau lưng, dẫn theo tiểu Vũ nghênh ngang đi vào.
Trầm Uyển và Thu Cúc nghe thấy tiếng mở cửa, đều nhìn ra, vừa lúc nhìn thấy Tống Tử Lăng cứ như lão địa chủ đi tuần, chắp tay sau lưng nghênh ngang đi vào.
Ủa, tên tiểu bạch nhãn lang này hôm nay sao lại chủ động đến đây nhỉ? Trầm Uyển cảm thấy rất bất ngờ.
“Thiếu gia tới rồi”. Thu Cúc vô cùng vui vẻ vội vàng đứng lên. theo nàng nghĩ thì thiếu gia có thể tới gặp phu nhân thì đó là chuyện tốt rồi.
“Các người đang ăn cái gì vậy?” Tống Tử Lăng nuốt nước bọt, nhìn cái thố lớn đựng giò heo màu tương để trên bàn đá, đã biết còn giả bộ hỏi 1 câu.
“Dạ , đang ăn giò heo! Thiếu gia có muốn ăn thử 1 chút không?”. Thu Cúc nhiệt tình mời.
Tống Tử Lăng vừa hé miệng, chưa kịp nói đã nghe mẹ nó nói:” Ai nói là cho nó ăn chứ?”
Giò heo này là nàng bỏ tiền ra mua, tại sao phải cho tên nhóc bạch nhãn lang này ăn chứ?Hơn nữa, bạch nhãn lang này còn tố cáo bôi đen nàng nữa. Cái loại không có lương tâm này , nàng chưa cho nó ăn cái đế lót nồi đã là tốt lắm rồi.
“Phu nhân…”
Trầm Uyển trừng Thu Cúc 1 cái, ý bảo nàng ta không nên nhiều lời thêm nữa.
“Người có phải là mẹ ta không vậy?”. Tống Tử Lăng dậm chân hô lên.
Lại là cái câu này, Trầm Uyển trợn mắt nói:” Ta ngay cả quyền lợi dạy dỗ ngươi cũng không có, ta thì tính là mẹ ngươi cái gì chứ, mẹ ngươi chính là cái vị ở trong Phù Vân các kia kìa, ngươi muốn ăn giò heo thì tới đó tìm nàng ta bảo nàng ta làm cho ngươi ăn đi. Nhưng mà giò heo tương này là ta cùng Thu Cúc tỷ tỷ ngươi nghiên cứu bí quyết làm ra, người mẹ trong Phù Vân các kia của ngươi chưa chắc làm ra được mùi vị như vậy, mà ra ngoài mua cũng không có rồi.”
Nói xong Trầm Uyển còn đặc biệt ác ý cầm giò heo lên cắn 1 miếng , còn tỏ ra 1 bộ dáng vô cùng hưởng thụ nữa.
“Thiệt là ngon quá đi”.
Tống Tử Lăng chảy nước miếng ào ào trong miệng, trừng trừng nhìn thố giò heo to trên bàn đá, nghe mẹ nó nói nhị nương làm không được, mà ra ngoài mua cũng không có, nó lại càng muốn ăn hơn.
“Ngươi sao còn chưa đi nữa hả?”. Trầm Uyển nuốt miếng thịt xuống , nhìn Tống Tử Lăng đang chằm chằm vào cái giò heo chảy nước miếng mà hỏi.
“Ta muốn ăn giò heo”. Tống Tử Lăng vừa nói vừa chảy nước bọt.
“Ta nói rồi, không cho”.
“Ta vẫn là con do người sinh ra sao?”. Tống Tử Lăng ngẩng đầu nhìn Trầm Uyển hỏi.
Trầm Uyển gật đầu nói:” Ngươi đương nhiên là do ta sinh ra rồi”.
Hơn nữa nguyên chủ còn là đau cả 1 ngày 1 đêm, rồi mới sinh ra nó, vì sinh nó mà xém chút nữa nguyên chủ cũng bồi luôn cả mạng mình vào! Nhưng mà nó thì sao? Ăn cho lớn rồi thành 1 con bạch nhãn lang, vong ân bất hiếu.
“Vậy thì vì sao mẹ lại có thể vì 1 cái giò heo mà không nỡ cho con ăn chứ? Có người mẹ nào hẹp hòi như mẹ không chứ?”. Tống Tử Lăng lớn tiếng chất vấn.
“Ha…”. Trầm Uyển cười, đem bỏ miếng xương đã gặm sạch sẽ lên bàn, nhìn Tống Tử Lăng mà hỏi:” Vậy ta cũng muốn hỏi ngươi 1 chút, ngươi là 1 đứa con không có lương tâm vậy sao? Lại thân thiết với 1 người phụ nữ khác không có quan hệ máu mủ với ngươi , hơn cả mẹ ruột của ngươi?”.
“Đó là vì nhị nương đối với ta tốt”. Tống Tử Lăng trả lời như 1 chuyện đương nhiên. Nhị nương đối tốt với nó, nó đương nhiên thân thiết với nhị nương rồi, nó đâu phải người không có lương tâm đâu.
“Ta đối xử với ngươi không tốt sao? Ta không cho ngươi ăn sao? Hay là không cho ngươi mặc? Hay để cho ngươi bị lạnh mùa đông? Hay là đã để cho ngươi bị đói..?” Giọng của Trầm Uyển bỗng im bặt ngừng lại, nàng cảm thấy có 1 giọt nước mắt chảy trên mặt mình, nàng dùng mu bàn tay chạm vào 1 vệt ướt trên mặt.
Đó cũng không phải nước mắt của nàng, mà là nước mắt của “Trầm Uyển” chân chính, có thể đây chỉ là 1 luồn tình cảm còn lưu lại trong cơ thể này làm rối cảm xúc , nhưng mà cũng có khả năng là linh hồn của nàng ấy vẫn còn tồn tại ở đâu đó, 1 góc nào đó trong thân thể này.
Tống Tử Lăng nhíu môi cau mày, nhìn thấy mẹ nó khóc, trong lòng nó cũng cảm thấy có chút buồn buồn. Từ khi nó có kí ức đến nay, thì sự thật là nó chưa từng bị đói bao giờ, cũng chưa từng thấy lạnh vào mùa đông lần nào.
Nhìn thấy phu nhân khóc, Thu Cúc vô cùng đau lòng, phu nhân mặc dù bề ngoài tỏ ra không thèm để ý, nhưng kỳ thực trong lòng vô cùng lạnh lẽo, khó chịu. Tiểu thiếu gia và tiểu thư đúng thật là không có lương tâm mà. Nàng nghe nói trước đây, phu nhân vì thiếu gia và tiểu thư đã chịu không ít cay đắng, không ít khổ cực đâu.
Trầm Uyển không nhịn được nhìn Tống Tử Lăng khoác tay áo nói:”Ngươi mau mau đi ra ngoài đi, đừng để ta thấy nữa tâm lại phiền.”
Vừa nghĩ tới linh hồn của nguyên chủ có khả năng vẫn còn tồn tại ở 1 góc nào đó trong co thể này, trong lòng Trầm Uyển liền có chút bấn loạn rồi.
Nghe thấy vậy, Tống Tử Lăng dậm chân thở phì phò nói:” Hừ, đi thì đi”.
Nói xong nó nhìn cái giò heo lưu luyến không muốn rời 1 cái, rồi vô cùng có khí phách mà rời khỏi viện Thu Thạch.