Chương 35: Đồ Chua Khai Vị

Trầm Uyển ngồi trước bàn trang điểm, bôi chút dầu dưỡng lên tóc rồi tự mình chải. Nàng buộc toàn bộ tóc lêи đỉиɦ đầu, để lộ ra cái trán đầy đặn trơn bóng. Sau đó thắt toàn bộ tóc thành 1 cái bím thô sơ, sau đó thì cuộn cái bím tóc lên, sau đó mỗi bên cài 1 cái trâm treo hạt ngọc như giọt nước.

Hôm nay nàng mặc 1 bộ áo màu xanh nhạt tay áo nhỏ phối quần sa y, cổ áo thêu hoa lan, kết hợp kiểu tóc đơn giản này, nhìn vào cả người vô cùng nhẹ nhàng thoải mái, vô cùng có tinh thần, khuyết điểm duy nhất chính là khuôn mặt vẫn còn có chút nám.

Chải đầu xong, theo thường lệ nàng ra sân làm vài động tác duỗi người.

“Phu nhân ơi, thức ăn chuẩn bị xong rồi ạ”. Thu Cúc bưng lên 1 đĩa bánh rán hành, kết hợp với đậu hủ thịt băm, 1 đĩa đồ chua, còn có 2 bát cháo gạo, đặt lên bàn đá cạnh dây nho, bày chén dĩa lên đó.

Trầm Uyển ngưng tập thể dục, đi tới cái bàn đá. Vừa tới gần, nàng đã nghe thấy mùi đồ chua nồng nàng bay tới, nước miếng bắt đầu trào ra trong miệng. Đồ chua này là nàng cùng Thu Cúc làm 5 ngày trước, bởi vì thời đại này không có mấy lọ đồ chua, các nàng liền tìm đại 1 cái lọ ngâm ướp rau. Nhưng mà cũng không biết mùi vị này có giống như mùi vị lúc trước nàng ngâm hay không nữa.

Là 1 người Tứ Xuyên, Trầm Uyển mặc dù sẽ không biết làm cái gì mà lạt tử kê cá luộc, cũng không làm nổi 1 nồi lẩu Tứ Xuyên, nhưng mà món đồ chua này thì vẫn có thể làm được. Nàng lúc còn nhỏ bởi vì cha mẹ ly dị nhau, nàng được phán ở cùng mẹ, mẹ nàng muốn ra ngoài kiếm tiền, cho nên nàng vẫn luôn được bà ngoại chăm sóc nuôi lớn. Bà ngoại là 1 chuyên gia làm đồ chua vô cùng ngon, ai ăn rồi đều không thể nói không ngon được. Nàng cũng vô cùng thích ăn đồ chua bà ngoại làm, lúc lên học đại học ở thành thị khác, bởi vì đường xá xa xôi không thể mang theo đồ chua được, bà ngoài liền dạy nàng cách làm món này. 4 năm đại học, nàng chắc có 3 năm phải dựa vào đồ chua mà chống đỡ tiếp, mặc dù là nàng ngày ngày ăn liên tục 3 năm nhưng mà vẫn không thấy ngán.

Thu Cúc bày đũa ra nói:” Nô tỳ hôm nay mở nắp ra nhìn thử, cảm thấy đồ chua này hình như ăn được rồi, liền lấy ra 1 chút ăn thử đó”.

Nói thật là nàng cũng muốn nếm thử xem món đồ chua này rốt cuộc là mùi vị thế nào ? Hôm nay nhìn xem có vẻ cũng tới lúc rồi, liền lấy 1 ít cùng củ cải trắng mang ra.

Trầm Uyển vội vàng ngồi xuống, gật đầu nói:”Chắc là ngon lắm đây”.

“Phu nhân kiểu tóc này...”. Thu Cúc lúc này mới thấy kiểu tóc phu nhân chải hôm nay.

“Nhìn không được hả?” Trầm Uyển cầm đũa lên, nghiêng đầu nhìn Thu Cúc hỏi.

Thu Cúc vội vàng gật đầu nói:” Đẹp, đẹp ạ, chỉ là nô tỳ chưa bao giờ thấy phu nhân chải kiểu tóc này thôi”. Kiểu tóc này mặc dù nhìn vô cùng đơn giản, nhưng nhìn lại thì rất đẹp, rất lưu loát, nhẹ nhàng thoải mái.

Nghe vậy, Trầm Uyển hết sức hài lòng cười cươi, gắp 1 miếng củ cải bỏ vào miệng. Bởi vì ngâm hỏi lâu, nên củ cải không còn giòn nữa, nhưng mùi vị lại rất cay nồng. So với hương vị trước đây nàng làm mặc dù vẫn còn 1 chút khác biệt, nhưng mà có thể làm được đến như thế này, nàng đã cảm thấy rất hài lòng rồi.

Mặc dù đây là 1 triều đại không có trong lịch sử, nhưng mà ở đây vẫn có tiêu và ớt. Mà tiêu và ớt chính là linh hồn của món đồ chua Tứ Xuyên.

“Thu Cúc ngươi mau nếm thử đi, mùi vị rất ngon đó”.



“Nô tỳ thử ngay đây”. Thu Cúc chờ không nổi nữa, cầm đũa lên gắp lên 1 miếng đồ chua bỏ vào miệng.

Sau khi nếm được hương vị rồi, mắt Thu Cúc liền sáng lên, đồ chua này cay nồng kí©h thí©ɧ khẩu vị cỡ nào.

“Phu nhân,đồ chua này ăn ngon quá đi”. Nàng hoàn toàn không nghĩ tới có thể làm ra loại khẩu vị thế này.

Nghe Thu Cúc khen ngon, Trầm Uyển cảm thấy vô cùng có cảm giác thành công. Thời đại này cũng không có món đồ chua này tồn tại, nói không chừng nàng còn có thể dựa vào món này mà phát tài nữa!

Bởi vì nguyên nhân có món đồ chua, hôm nay Thu Cúc và Trầm Uyển ăn nhiều hơn so với ngày thường cả 2 bát cháo.

Ăn uống no đủ xong, Trầm Uyển chợt nhớ tới 1 chuyện, liền nói với Thu Cúc:” Thu Cúc này, sau này trong nhà có ai hỏi ngươi nguồn gốc lai lịch cách làm món đồ chua này, ngươi cũng không được nói là từ chỗ ta nghe không”.

“Vì sao vậy ạ?” Thu Cúc không hiểu. Cách làm món đồ chua này, không phải là phu nhân bỗng nhiên nghĩ ra hay sao? Phu nhân nói đây có thể là trước đó nàng nghe được từ đâu đó, cho nên mới tự nhiên nảy ra trong đầu.

Nhưng mà, nàng cũng chưa từng nghe qua món ăn như loại đồ chua này bao giờ, phu nhân có thể là nghe được từ người ngoại quốc nào đó.

Trầm Uyển nói:” Ta bị chứng mất trí nhớ, trong đầu chợt xuất hiện cách làm 1 món đồ chua chưa ai từng nghe qua như vậy, người bên ngoài truy hỏi ta lại không có cách nào giải thích được, đến lúc đó sợ là sẽ sinh ra rất nhiều phiền phức đó”. Nàng thuở bình sinh sợ nhất là phiền phức.

Thu Cúc nghĩ nghĩ, cảm thấy phu nhân nói cũng phải,liền hỏi:” Nếu vậy người bên ngoài hỏi thì nên nói như thế nào, phu nhân?”

“uhm...” Trầm Uyển xoa cằm suy nghĩ 1 chút nói:” Vậy thì nói là ngươi trong lúc chạy nạn năm đó, ngẫu nhiên nghe được nạn dân trong đó nói”. Như vậy thì cho dù có người có lòng muốn theo đuổi lai lịch của món này, cũng không thể nào truy tới được.

Thu Cúc gật đầu nói:” Nô tỳ nhớ kỹ rồi”.

Thu Cúc thu dọn chén dĩa vào phòng bếp rửa, Trầm Uyển ăn hơi nhiều nên liền đ ra cửa viện, đi dạo bừa quanh phủ tướng quân rộng lớn này.

Trong lúc đi dạo, nàng nghe được tổng cộng có 4 nha đầu, 2 bà thím thảo luận về nàng, mà nội dung đàm luận chủ yếu là Tống móng heo ngủ lại Phù Vân các, nàng tuổi già nhan sắc tàn phai, tướng quân phu nhân ghen tỵ lại không biết phải trái sắp thất sủng rồi. Nghe được họ nói như vậy, trong nội tâm nàng rất là vui vẻ.