Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tướng Quân Phu Nhân Chọc Không Được- Trầm Uyển, Tống Hằng

Chương 13: Người Vẫn Là Mẹ Ta Sao? Không Phải!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Phù Vân Các

Trong sảnh nhỏ, Lâm Tình Tuyết đang ân cần gắp thức ăn vào chén cho Tống Hằng. Tống Hằng vốn là muốn tới Thu Thạch viện cùng ăn sáng, nhưng mà vừa tới hậu viện đã bị nha hoàn của Lâm Tình Tuyết cướp đi, mời cho được hắn tới Phù Vân các.

“Phu quân, đây là thịt bò xào rau ta đặc biệt bảo nhà bếp làm, chàng nếm thử xem có vừa miệng không”. Lâm Tình Tuyết gắp miếng thịt bò lại bỏ vào chén cho Tống Hằng.

Nhìn thịt bò trong chén và canh gà trên bàn, cón có cá quế xiên, rồi vịt da giòn. Tống Hằng mày hơi cau lại không dễ nhận ra. Sáng sớm đã ăn thịt cá rồi, thực sự là hơi nhiều dầu mỡ chút.

Tống Hằng cũng là người tiết kiệm, nhìn mâm cơm sáng sớm như vậy, chỉ cảm thấy xa hoa lại lãng phí thôi. 1 bàn thức ăn này ngang ngửa khẩu phần ăn 1 bữa của trên dưới 100 người trong quân doanh rồi. Lại nghĩ tới đồ ăn sáng hôm qua của Trầm Uyển, lại càng cảm thấy Trầm Uyển này thật xa hoa lãng phí.

Thấy hắn không động đũa, Lâm Tình Tuyết liền hỏi:” Phu quân sao lại không ăn vậy? Thấy không vừa miệng sao?”

Không thể nào chứ! Nàng hôm nay đã chuẩn bị những món mà bình thường hắn thích ăn nhất mà!

Tống Hằng trầm giọng nói:” Sáng sớm mà ăn thịt cá, nhiều dầu mỡ 1 chút”

Lâm Tình Tuyết đầu tiên là sững sờ, sau đó lập tức hiểu, lỗ tai liền đỏ, cuối đầu nhỏ giọng nói:” Ta chỉ nghĩ là muốn phu quân ăn cho ngon, lại không để ý mà bảo nhà bếp làm nhiều 1 chút. Ngày thường ta cũng chỉ là ăn chút cháo loãng cải muối mà thôi”.

Mặc dù bình thường Lâm Tình Tuyết ăn sáng không đến nỗi phô trương như hôm nay, nhưng mà tuyệt đối cũng không phải là cháo loãng cải muối gì đâu . Nàng ta nói như vậy cũng chỉ nói cho Tống Hằng nghe nàng cũng không phải là người ăn tiêu phung phí.

Tống Hằng cầm đũa lên do dự 1 chút rồi cũng gắp 1 miếng thịt bò Lâm Tình Tuyết bò vào chén lúc nãy rồi nói:” Sau này không cần vì ta mà chuẩn bị thêm đồ ăn phúc tạp nữa, ta ăn sáng thường là thanh đạm thôi, ăn cơm đi”.

Nàng bảo nhà bếp chuẩn bị nhiều món như vậy, cũng là vì hắn thôi mà, hắn thực sự cũng không nên trách nàng xa hoa lãng phí vậy chứ.

Nghe vậy, Lâm Tình Tuyết ngẩng đầu lên cười nói:” Được”.



Ăn cơm xong, Tống Hằng liền đi ra khỏi Phù Vân các, ngay cả trà Lâm Tình Tuyết chú tâm chuẩn bị cũng không uống. Vì trong quân doanh còn có việc cần xử lý, ra khỏi Phù Vân các hắn liền cũng 1 đội thân binh ra khỏi thành đi đại bản doanh phía tây.

Bởi vì việc quân nhiều, xử lý xong thì cửa thành cũng đã đóng, Tống Hằng cũng không về phủ được, nên ở lại đại bản doanh ngủ luôn.

Buổi tối Trầm Uyển theo thông lệ đến viện của Lưu thị ăn tối, thấy Tống Hằng không tới bà liền hỏi:” Hằng nhi sao lại không đến vậy?”

Trầm Uyển cũng không biết Tống Hằng sao lại không đến ăn cơm tối nên yên lặng ngồi ăn, không trả lời gì cả.

“Phu quân sáng nay đã đi đại bản doanh, tới giờ còn chưa về, chắc là việc quân trong đại doanh quá nhiều, xử lý chưa xong rồi, đêm nay chăc là ở lại trong đại doanh luôn”. Lâm Tình Tuyết nhìn Lưu thị trả lời. Mặc dù phu quân không sai người về báo, nhưng mà tình huống như vậy cũng thường xảy ra, cho nên nàng cũng đoán được nguyên do.

“ Hằng nhi này cũng thật là, không về nhà cũng không biết sai người về báo 1 tiếng nữa”. Nếu có thể sai người về báo 1 tiếng thì không phải là mọi người có thể yên tâm 1 chút sao .

Lâm Tình Tuyết nhìn Trầm Uyển yên lặng ăn cơm, cười nói:” Chờ phu quân trở về rồi con sẽ nói với chàng những lúc không về phủ được thì nên sai người về báo 1 tiếng vậy”.

Nàng ta nói xong lại liếc mắt nhìn Trầm Uyển 1 cái, chỉ thấy nàng vẫn yên lặng ăn cơm như cũ, không có bất kỳ phản ứng gì cả.

“Mẹ Tử Lăng ăn cái đùi gà đi con” Lưu thị nhìn con dâu gầy yếu như vậy, không khỏi có chút đau lòng, gắp 1 cái đùi gà bỏ vào chén cho Trầm Uyển.

Trầm Uyển ngây ra 1 lúc, rồi liền ngẩng đầu cười với Lưu thị nói:” Cám ơn mẹ”

“ Bà nội, con cũng muốn ăn đùi gà nữa”. Tống Tử Lăng nhìn đùi gà trong chén của mẹ nó, nói với bà. Nó vốn tưởng là cái đùi gà kia là gắp cho nó, không ngờ bà gắp vô chén mẹ nó.

Lưu thị nhìn cháu trai nói:” Con không phải đã ăn 1 cái đùi gà rồi sao? Cái đùi này để cho mẹ con ăn đi”.

“ Không chịu...Con muốn ăn”. Tống Tử Lăng vòi vĩnh với bà nội nó.

“Cái này...” Lưu thị nhìn Trầm Uyển, định nói Trầm Uyển đưa đùi gà cho Tử Lăng ăn thì đã thấy nàng giống như không nghe thấy gì cả, gắp đùi gà lên cắn 1 miếng lớn.



Trầm Uyển nhai thịt gà, cười với Tống Tử Lăng nói 1 câu:” Uhm, thơm ghê”

Tiểu bạch nhãn lang muốn ăn đùi gà đúng không! Nàng cứ không cho đấy.

Hành động lần này của nàng đều làm cho tất cả mọi người trong nhà đều bất ngờ. Nếu như là trước đây, Tử Lăng muốn ăn cái gì, nàng tuyệt đối sẽ cho nó. Nhưng mà bây giờ, nàng biết rõ nó muốn ăn cái đùi gà đó, vậy mà vẫn trực tiếp gắp cái đùi lên cắn 1 cái, còn nói với nó là thật thơm nữa, nàng rõ ràng chính là cố ý mà.

“ Nhị nương...” Tống Tử Lăng méo miệng nhìn Lâm Tình Tuyết.

Lâm Tình Tuyết để đũa xuống sờ đầu nó 1 cái, vặn lông mày nhìn Trầm Uyển nói:” Tỷ tỷ ngươi làm cái gì vậy? Ngươi là người làm mẹ, sao lại còn cướp đùi gà với con mình vậy chứ?”

“Lời này của ngươi ta không thích nghe đâu”. Trầm Uyển buông đũa xuống, cười như không cười nhìn Lâm Tình Tuyết nói:” Thế nào gọi là ta cướp đùi gà của con mình mà ăn hả? Đùi gà này là mẹ trực tiếp gắp cho ta, sao đó Tử Lăng lại nói muốn. Nó rõ ràng là con trai, lại muốn cướp đùi gà của mẹ nó ăn mà”.

Tống Tử Ngọc liếc mắt nhìn Trầm Uyển nói:” Tử Lăng vẫn còn là con nít, mẹ không thể nhường cho nó sao?”

Trầm Uyển nhướng mày lên, trực tiếp phun ra 2 chữ:” Không thể”

Nghe Trầm Uyển nói vậy, Lưu thị cũng có chút không vui, đứa con dâu này đúng là bị mắc chứng mất trí rồi, nếu không sao lại không xót con của mình mà có cái đùi gà cũng không cho con mình ăn chứ.

“Ngươi vẫn là mẹ ta sao hả?” Tống Tử Lăng căng mày cao giọng với Trầm Uyển.

Trong lòng Trầm Uyển 2 chữ “ Không phải” lại nổi lên, nhưng ngoài miệng lại nói:” Ta đương nhiên vẫn là mẹ ngươi, nếu như ta không phải mẹ của ngươi, đùi gà này ta đã để cho ngươi rồi. Ngươi nhìn ngươi 1 chút xem đã mập thành cái dạng gì rồi đi? Lại còn ăn nữa là sẽ biến thành heo đó. Ta không cho ngươi đùi gà, chính là để ngươi ăn ít lại 1 chút đó”.

Tống Tử Lăng cái con tiểu bạch nhãn lang này, so với trước khi nguyên chủ rơi xuống nước thì không chỉ là mập hơn 2 vòng không thôi đâu. 1 tháng ngắn ngủi mà đã mập lên như vậy rồi, cũng không biết Lâm Tình Tuyết cho nó ăn kiểu gì nữa? Đoán chừng là như cho heo ăn rồi.

Nghe vậy, Lưu thị cẩn thận nhìn đứa cháu trai của mình, phát hiện đúng là nó mập lên rất nhiều, kiểu này cả 3 vong đều bằng nhau rồi, mập không còn nhìn ra vòng nào nữa. Nhưng con nít mà, mập mạp trắng trẻo mới tốt, không phải sao?
« Chương TrướcChương Tiếp »