Tống Hằng muốn ăn sáng tại Thu Thạch viện , 1 chút đồ ăn này đương nhiên là không đủ, nên phân phó Thu Cúc đi nhà bếp mang thêm đồ ăn lên.
Nhưng mà bữa điểm tâm này Tống Hằng ăn vô cùng không thoải mái, bởi vì hắn phát hiện là đồ ăn mang lên sau so với đồ ăn vợ mình ăn ngay từ đầu hoàn toàn là 2 hương vị khác nhau.
Ăn xong, Thu Cúc thu dọn bát đũa, pha 1 bình trà xanh mang tới.
“Phu nhân có nhớ ra được chút gì không?” Tống Hằng để chén trà trong tay xuống, nhìn Trầm Uyển hỏi
Trầm Uyển đưa tay xoa xoa huyệt thái dương nói:” Thỉnh thoảng cũng có chút gì đó chợt lóe lên trong đầu”
“Là dạng hình ảnh gì vậy?. Tống Hằng hỏi
“Hình như là ta đang ở trên bến cảng nào đó khuân vác mấy cái bao lớn”. Trầm Uyển nói, ra vẻ không hiểu nhìn Tống Hằng hỏi:” Ta không phải là tướng quân phu nhân sao? Sao lại sẽ khuân vác trên bến tàu chứ?”
Tống Hằng mặt lộ vẻ áy náy trả lời:” Khi đó ta còn chưa phải là tướng quân, bị ép đi sung quân, nàng vì không để mẹ ta và bọn trẻ không chết đói nên đến bến tàu khuân vác bao lớn để đổi gạo”.
“Thì ra là như vậy a!” Trầm Uyển cúi đầu, giễu cợt cong môi.
Hai người ngồi đó, lại nói chuyện 1 hồi Tống Hằng mới đi.
Sau khi Tống Hằng đi ra, Trầm Uyển dựa vào ký ức, tìm được hộp tiền được giấu dưới giường.
Trong hộp kia có 10 thỏi 50 lượng bạc, cùng 50 lượng bạc vụn. Tống Hằng lương tháng là 120 lượng, những ban thưởng lúc được phong tướng quân, Tống Hằng dùng mai táng cho những chiến sĩ chết trận, hoặc trợ cấp cho nhũng huynh đệ tay chân không còn lành lặn. Phủ tướng quân này không có khoản thu khác, 120 lượng này phải nuôi hơn 50 người trong phủ.Hơn nữa Tống Tủ Ngọc thêm 2 năm nữa cũng có thể xuất giá, cũng phải tích lũy của hồi môn, cho nên nguyên chủ này liền keo kiệt 1 chút, tiết kiệm 1 chút. Nhờ vậy lúc này mới tích góp được hơn 500 lượng bạc này.
Đây vốn là để cho Tống Tử Ngọc làm của hồi môn, nhưng mà Trầm Uyển cảm thấy cho tiểu bạch nhãn lang kia số tiền này làm của hồi môn thật là đáng tiếc, cho nên nàng quyết định sẽ giữ lại cho mình xài.
Trầm Uyển từ trong hộp lấy ra 10 lượng bạc, sau đó cất lại chỗ cũ.
“Thu Cúc”
“Dạ”, Thu Cúc đang quét sân , buông cây chổi xuống chạy vào phòng.
“Phu nhân có gì cần căn dặn ạ?”
Trầm Uyển nói:” Ngươi cầm bạc này, ra ngoài mua 1 ít hủ tiếu, thịt thái, dầu muối, tương giấm về đây, sau này chúng ta sẽ tự mình nổi lửa nấu cơm ở căn bếp nhỏ ngay trong sân này.”
Đương nhiên là nàng mặc kệ Tống móng heo rồi, sau này nàng tự nấu ăn thôi. Nàng cũng không muốn tự ngược đãi dạ dày của mình a, hơn nữa căn viện này cơ bản cũng có 1 gian bếp nhỏ, chỉ là chưa bao giờ dùng đến mà thôi.
“Vì sao vậy ạ?” Thu Cúc thốt lên. Phu nhân luôn luôn tiết kiệm mà, sao bây giờ lại muốn tự mình mình nổi lửa nấu nướng vậy!
Trầm Uyển trợn trắng mắt nói:” Bỏi vì nhà bếp làm đồ ăn thực sự quá khó ăn, ta sợ ta ăn tiếp sẽ càng ngày càng gầy thêm đó”.
Thu Cúc sáng nay cũng có ăn qua 1 chút đồ ăn của phu nhân và tướng quân thừa lại, đồ ăn ban đầu cho phu nhân ăn và lúc sau là 2 loại, đúng thật là khó ăn 1 chút. Nàng sáng nay đã thấy, tướng quân cũng ăn thức ăn của 2 lần, ắt hẳn cũng phát hiện, nhưng lại không nói gì.
“Nô Tỳ đi ngay đây”. Thu Cúc đưa 2 tay nhận lấy bạc.
Thu Cúc đi rồi, Trầm Uyển cũng kho có việc gì làm, liền đi quanh quanh trong phủ, Hạ nhân trong phủ cùng binh lính mặc dù nhìn thấy nàng đều thi lễ với nàng nhưng trên mặt không có 1 chút vẻ cung kính nào.
Dạo qua 1 vòng, cũng thưởng thức 1 chút kiến trúc nhà cổ đại, Trầm Uyển liền trở về Thu Thạch viện. Không bao lâu thì Thu Cúc cõng 1 cái gùi nguyên liệu nấu ăn trở về. Thu Cúc đầu tiên là dọn dẹp gian bếp 1 chút, sau đó liền mang những thứ mới mua về sắp xếp vào. Làm xong cũng đến giữa trưa, bởi vì không kịp làm cơm trưa nữa, Thu Cúc liền đến nhà bếp lấy cơm.
Cơm trưa là vịt rán da giòn, tử khương xào thịt, rau xào giá đỗ tương, còn có canh dây mướp thịt viên, 1 chung canh gà nhân sâm. Thức ăn này sắc hương so với lúc trước thì phong phú hơn nhiều.
Lúc Thu Cúc bày thức ăn lên bàn, Trầm Uyển có chút bất ngờ, mặc dù còn chưa biết hương vị thế nào, nhưng mà thức ăn này cũng coi như sắc hương đủ cả.
Trầm Uyển ngồi xuống nếm nếm , phát hiện mùi vị rất không tệ, hơn nữa canh gà nhân sâm hương vị cũng rất thơm nồng, Chẳng lẽ Tống Hằng đã đến nhà bếp chỉnh người sao?
“Thu Cúc, lúc nãy khi ngươi xuống bếp lấy cơm, nhà bếp có thái độ khác biệt gì không?” Trầm Uyển nhìn Thu Cúc đứng 1 bên phục vụ hỏi.
Thu Cúc nói” Tốt hơn rất nhiều luôn đó”
Lúc trước người trong nhà bếp đều hờ hững với nàng, thế nhưng vừa rồi lại đối với nàng vô cùng cung kính, đưa đồ ăn vô cùng tốt.
“Nô tỳ cảm thấy nhất định là tướng quân đã tự mình đến nhà bếp hỏi qua họ rồi”. Nếu không phải vậy, đám người nhà bếp kia cũng sẽ không có thay đổi nhiều như vậy.
Trầm Uyển lại hỏi:"Người làm trong bếp có thay đổi gì không?"
Thu Cúc suy nghĩ 1 chút nói:" Cũng không có thay đổi gì, tất cả mọi người đều như vậy ".
Xem ra tiếp tục lấy cơm nhà bếp ăn vẫn là không được, mặc dù là Tống móng heo tự mình nói chuyện với người trong bếp rồi, cơm cũng đã thay đổi tốt hơn . Nhưng mà người bị nói vẫn còn làm trong bếp mà, nếu là ghi hận nàng trong lòng rồi động tay động chân bỏ thứ gì vào thức ăn của nàng thì làm sao giờ?
Không phải nàng nghĩ xấu cho người ta, nhưng mà lòng người vốn là không đo lường được.
Ăm trưa xong Trầm Uyển nhắm mắt ngủ 1 lúc, sao đó đến gian bếp nhỏ xem qua, thấy Thu Cúc đi mua dưa leo trở về, rồi trước ánh mắt kinh ngạc của Thu Cúc, nàng cắt nhỏ dưa leo ra đắp lên khắp mặt.