Chương 1: Vinh Hạnh Đặc Biệt, Thánh Chỉ Ban Hôn

Đông Thần Quốc, năm thứ 4

Trong Trấn Bắc phủ tướng quân, phiến sân lát đá xanh bây giờ người đang quỳ đầy đất. Một người mặc áo dài màu xanh cổ tròn, đầu đội mũ sa màu lam, làn da trắng nõn, công công trên tay đang cầm thánh chỉ màu vàng sáng, the thé cao giọng đọc:” Phụng Thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, con gái của phó tướng quân Lâm Trung là Lâm Tình Tuyết, hiền lương thục đức, tâm hồn thánh thiện, đặc biệt gả cho Trấn Bắc đại tướng quân Tống Hằng làm bình thê*, tìm được ngày lành đẹp trời liền có thể thành hôn, khâm thử!”

(* Bình thê có nghĩa là cùng làm vợ chính thức với vợ cả, không phải là vợ nhỏ ,thϊếp)

Thánh chỉ tuyên xong, bọn hạ nhân quỳ phía sau đều không hẹn mà cùng nhìn về tướng quân phu nhân Thẩm thị quỳ bên cạnh tướng quân 1 chút. Phu nhân cũng thật là, nếu sớm đồng ý để Lâm cô nương vào cửa làm thϊếp, cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh hôm nay. Bây giờ hoàng thượng hạ chỉ, để cho Lâm cô nương này vào làm trấn quốc tướng quân bình thê, phu nhân liền tư cách phản đối cũng không có. Hơn nữa, chuyện này tất cả mọi người trong hoàng thành đều biết, trấn quốc phủ tướng quân phu nhân là 1 người không rộng lượng, ghen tỵ, không cho phép chồng nạp thϊếp.

Phu nhân này thật đúng là...dùng 1 câu châm ngôn để mà nói thì là “ mất cả chì lẫn chài” mà.

Trầm Uyển sắc mặt trắng bệch, nếu không phải nàng gắng gượng, bây giờ chắc sớm đã ngã lăn ra đất. Nàng dù có phản đối thế nào, cuối cùng cũng vô dụng, Lâm Tình Tuyết cuối cũng cũng phải gả vào cửa Tống gia. Người đời sợ là đều sẽ chê cười nàng đến chết, sống chết không để phu quân nạp thϊếp, bây giờ người mà căn bản muốn làm thϊếp nhưng lại được hoàng thượng hạ chỉ ban hôn cho phu quân làm bình thê. Hoàng thượng ban hôn, vinh hạnh đặc biệt vô cùng to lớn, chính thê là nàng cũng trở thành 1 chuyện cười.

Nàng biết nàng không cho Lâm Tình Tuyết vào cửa làm thϊếp, là nàng quá không tình nghĩa, quá không rộng lượng, nhưng mà, nàng chỉ là muốn để phu quân mình hết lòng tuân giữ lời hứa hẹn trước kia mà thôi, nàng làm vậy là sai sao?

Tống Hằng nhíu đôi mày kiếm, lo lắng liếc nhìn thê tử đang quỳ gối bên cạnh mình, thấy sắc mặt thê tử trắng bệch, lông mày hắn càng nhíu chặt hơn. Hắn cũng không nghĩ tới, chuyện này lại truyền tới tai hoàng thượng, khiến cho Người hạ chỉ ban hôn.

“Tống tướng quân, Lâm cô nương, còn không mau tiếp chỉ?” Công công truyền chỉ Lưu Thành cười híp mắt nhìn Tống Hằng quỳ gối trước mặt cùng Lâm Tình Tuyết quỳ phía sau. Tống tướng quân này cùng với Lâm cô nương thật đúng là xứng đôi mà. Tống tướng quân này anh tuấn uy vũ, tuấn lãng bất phàm, còn Lâm cô nương dung mạo tú lệ, ôn nhu hào phóng. Ngược lại tướng quân phu nhân này.... Lưu Thành dùng đuôi mắt quét nhìn Trầm Uyển bằng 1 mắt, ánh mắt lộ ra vẻ khinh vỉ.

Chẳng qua chỉ là 1 thôn phụ dân dã không tài không sắc, nhờ vào hào quang của Tống tướng quân, tiến vào hoàng thành trở thành trấn quốc tướng quân phu nhân , vậy mà còn không biết đại cục, không biết tiến lùi, phản đối Tống tướng quân nạp con gái của ân nhân cứu mạng vào cửa . Làm đến huyên náo xôn xao, toàn thành đều biết. Nàng ta cũng không suy nghĩ 1 chút, nếu không nhờ vị Lâm phó tướng quân kia vì Tống tướng quân ngăn đỡ mũi tên, Tống tướng quân còn có thể còn sống mà trở về sao? Nàng ta còn có mặt mũi phản đối Tống tướng quân nạp Lâm cô nương đã mồ côi cha vào cửa, quả nhiên là nửa điểm cũng không hiểu chuyện có ơn tất báo. Sau khi hoàng thượng biết được, hết sức tức giận, mới tự mình hạ chỉ ban hôn, để cho nàng ta không còn tư cách phản đối nữa.

Tống Hằng giơ tay qua đỉnh đầu cao giọng nói:”Vi thần tiếp chỉ, tạ chủ long ân, Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế ,vạn vạn tuế”.

Giọng của Lâm Tình Tuyết cũng êm dịu nói theo:” Dân nữ tiếp chỉ, tạ chủ long ân, Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế”.

Lưu Thành khép lại thánh chỉ đặt vào tay Tống Hằng, sau đó Tống Hằng đứng lên, những người khác cũng lục tục đứng lên theo.

“Phu nhân...” Thu Cúc mặt mũi tràn đầy lo lắng đỡ Trầm Uyển đứng lên. Nếu biết sớm sẽ như vậy, nàng sẽ khuyên nhủ phu nhân đồng ý cho tướng quân nạp thϊếp cho rồi. Dù gì Lâm cô nương làm thϊếp, phu nhân là chính thê, như vậy thì so sánh thân phận phu nhân vẫn cao hơn Lâm cô nương kia nhiều. Bây giờ, Lâm cô nương gả cho tướng quân làm bình thê, hơn nữa còn được hoàng thượng ban hôn, sợ là sau này ở mọi chỗ Lâm cô nương lại cao hơn phu nhân 1 bậc rồi. Lâm cô nương này vốn là cũng 10 phần biết cách làm người yêu thích, trên dưới cả cái nhà này, ngoại trừ phu nhân thì sẽ không có ai không thích nàng ta.

Trầm Uyển đứng lên, nếu không có Thu Cúc đỡ, nàng bây giờ chắc cũng không đứng được.

“Dì Lâm, tốt quá rồi, dì cuối cùng có thể gả cho cha ta rồi”. Tiểu cô nương mặc quần màu hồng nhạt, tóc chải 2 búi, cài trâm hoa 2 đóa màu hồng, nắm lấy tay Lâm Tình Tuyết vui vẻ nói.

Trầm Uyển thân thể lung lay, xém chút ngã xuống, nàng nắm tay Thu Cúc thật chặt, tim đau như bị đâm 1 dao vậy. Bởi vì tiểu cô nương nói những lời đó, chính là đứa con gái mới 12 tuổi của nàng, Tống Tử Ngọc. Lâm Tình Tuyết sắp gả cho phu quân làm bình thê, nàng khó chịu không chịu nổi, con gái lại vui vẻ thay cho Lâm Tình Tuyết. Chẳng lẽ nàng thật đã sai rồi sao?

“Dì Lâm à, ta về sau có phải là nên gọi dù là nhị nương rồi không?”. Bé trai mới cao tới ngực Lâm Tình Tuyết cười hướng nàng ta mà hỏi.



Đứa bé trai nhỏ này cũng không phải người ngoài, chính là đứa con trai mới 9 tuỏi của Trầm Uyển, Tống Tử Lăng. Lời của con giống như 1 cú đấm mạnh, nặng nề nện vào l*иg ngực Trầm Uyển, nàng đau đến không thở nổi. Nàng là 1 người mẹ thất bại, đứa con gái nàng cực khổ nuôi nấng, lại theo người ngoài mà không phải nàng.

Lâm Tình Tuyết đỏ mặt, cắn môi e lệ nhẹ liếc Tống Hằng đang tiễn vị công công ra cửa, gắt giọng:” Còn sớm mà! Thời gian còn chưa định đâu”. Nàng là bình thê, Tử Lăng cùng Tử Ngọc đương nhiên là muốn gọi nàng 1 tiếng Nhị nương. Lưu thị nhìn sắc mặt trắng bệch giống như lúc nào cũng sẽ ngã xuống của con dâu, không khỏi thở dài 1 hơi. Bà lắc đầu nhỏ giọng nói:” Sớm biết sẽ có hôm nay thì sao lúc trước còn như thế chứ!”. Sớm đồng ý chuyện nạp Tình Tuyết vào cửa thì cũng không có những chuyện này rồi.

“ Mẹ...” Trầm Uyển mở to miệng nhưng cổ họng giống như bị 1 khối đá lớn chặn lại, không biết phải nói thế nào.

“Tỷ tỷ...thật xin lỗi” Lâm Tình Tuyết đi tới trước mặt Trầm Uyển, mặt mũi tràn đầy áy náy nhìn nàng.

Trầm Uyển nhếch môi, trong miệng lan tràn 1 sự cay đắng.

Hạ nhân trong phủ tướng quân, chứng kiến Lâm cô nương còn xin lỗi với phu nhân, 1 bộ dáng 10 phần áy náy, đều đang nghĩ, trên đời này sao lại có thể có cô nương hiền lành như thế chứ! Rõ ràng là phu nhân cứng lòng không cho nàng vào cửa, bây giờ hoàng thượng cho cưới, nàng ngược lại còn áy náy, xin lỗi phu nhân. Cách cư xử có học thức lễ nghi thiên kim tiểu thư so với thôn phụ từ nông thôn đi ra rốt cuộc là không giống nhau. Phu nhân và Lâm cô nương đứng chung 1 chỗ, nhất định là khác nhau 1 trời 1 vực.

Cũng khó trách phu nhân không đồng ý để tướng quân nạp Lâm cô nương làm thϊếp! Nàng hẳn là sợ sau khi tướng quân nạp Lâm cô nương trẻ đẹp, có học thức lễ nghi này vào, trong mắt liền sẽ không còn người vợ nghèo hèn ngày xưa là nàng nữa.

“Dì Lâm không làm gì sai, sao lại xin lỗi chứ?”. Tống Tử Ngọc ngước cằm, liếc mắt nhìn mẹ mình 1 cái, rõ ràng người sai chính là mẹ mà. Phụ thân của dì Lâm vì cứu cha mà chết,dì trở thành cô nhi. Phụ thân dì Lâm trước khi qua đời mang dì Lâm phó thác cho cha, để cho cha nạp dì Lâm làm thϊếp. Nhưng mẹ nàng lại sống chết không đồng ý, còn nói mặc kệ dì Lâm gả cho ai cũng được, nhưng không thể làm thϊếp của cha. Còn vì chuyện này mà ầm ĩ với cha đến mấy lần, vài ngày trước, dì Lâm cũng đã quỳ gối trong mưa cầu xin mẹ, nhưng bà chính là cứng lòng không đồng ý. Làm hại dì Lâm ngã bệnh mấy ngày, sau khi khỏi bệnh, còn lén rời phủ tướng quân mà đi. Nếu không phải nàng kịp thời phát hiện thì dì Lâm không có chỗ để đi bây giờ cũng không biết đã đi đâu rồi.

Nhớ tới bộ dáng nằm trên giường bệnh của dì Lâm, nàng liền cảm thấy mẹ nàng không biết tốt xấu.

“Không...” Lâm Tình Tuyét lắc đầu, đôi mắt hạnh đỏ lên:” Là lỗi của ta, nếu không phải bởi vì ta, hoàng thuọng cũng sẽ không.... Ngược lại đều là cái sai của ta...”

“Không” Tống Tử Lăng cắt ngang lời của Lâm Tình Tuyết mà nói, hất cái khuôn mặt tròn trịa lên mà nói:” Dì Lâm không có sai”.

Là lỗi của mẹ hắn, mẹ hắn chính là 1 phụ nữ nhỏ mọn ghen tuông. Cũng bởi vì mẹ hắn, các bạn học trong viện đều cười chê hắn, hắn hiện tại cũng không muốn đi viện học nữa.

Nhìn đôi trai gái đứng 1 bên trái 1 bên phải của Lâm Tình Tuyết, Trầm Uyển chỉ thấy trái tim lạnh giá, lại đau lòng. Nếu không phải tuổi tác Lâm Tình Tuyết nhìn thấy không đủ để có thể sinh 2 đứa con lớn như vậy, người không biết còn tưởng 2 đứa bé này là con ruột của Lâm Tình Tuyết nữa không chừng.

Trầm Uyển nuốt 1 ngụm nước miếng, nhìn Lâm Tình Tuyết nói:” Ngươi không sai”.

Sai là ta, vẫn luôn là ta.

Trầm Uyển không muốn ở chổ này mà đợi, nàng không muốn nhìn thấy đôi trai gái mà giống như con ruột của Lâm Tình Tuyết cùng nàng ta đứng chung 1 chỗ nữa. Nàng cũng không muốn ở đây tiếp nhận những ánh mắt thương hại kia của bọn hạ nhân nữa.

“Con về phòng trước”. Trầm Uyển hướng mẹ chồng Lưu thị nói 1 câu, liền được Thu Cúc đỡ rời đi.



Đưa công công truyền thánh chỉ trở về xong, thấy Trầm Uyển đã rời đi, Tống Hằng liền trực tiếp đi ra Viện nhỏ phía sau.

Về tới phòng mình, Trầm Uyển buông mình ngồi xuống giường

“ Ô..ô...” Nàng ghé vào giường khóc lên.

“Phu nhân...” Thu Cúc đứng ở 1 bên, chân tay luống cuống, không biết nên an ủi phu nhân ra sao.

Nàng sai rồi, nàng thực sự sai rồi, nàng thực sự không nghĩ sự tình lại biến thành cái dạng này. Nàng biết, Lâm phó tướng quân vì cứu phu quân mà chết, hắn lúc qua đời ủy thác để phu quân nạp Lâm Tình Tuyết về làm thϊếp, về tình về lý nàng hẳn nên đồng ý. Thế nhưng nàng là sợ! Nàng chỉ là 1 thôn phụ dân dã, không tài không tướng mạo, tuổi già nhan sắc tàn phai, làm sao so sánh được với Lâm Tình Tuyết trẻ tuổi, dung mạo xinh đẹp chứ? Vốn là sau khi tiến vào hoàng thành, liền có rất nhiều người nói nàng không xứng với phu quân, còn nói nàng giống như tỷ tỷ của phu quân, vì thế nàng cũng không dám ra ngoài nữa. Nàng sợ có Lâm Tình Tuyết, cuối cùng cũng có 1 ngày phu quân sẽ chán ghét mà vứt bỏ nàng, trong lòng chàng cùng bên cạnh chàng cũng bị mất 1 nửa địa vị. Nàng càng sợ, Lâm Tình Tuyết sau này sinh con cái, sẽ tranh cùng con gái của nàng, cướp với con trai của nàng.

Lúc trước khi tiến vào hoàng thành, nàng thường nghe người ta nói, hậu viện của nhà giàu trong tối ngoài sáng tranh đấu nhau, vì con của mình mà hại con của người khác, dùng bất cứ thủ đoạn nào. Chính bởi vì sợ Trấn Bắc tướng quân Tống Hằng sẽ tam thê tứ thϊếp, lúc trước khi tiến vào hoàng thành, nàng liền để hắn cùng nàng hứa hẹn sau này sẽ không nạp thϊếp. Đương nhiên hắn cũng hứa hẹn cùng nàng, còn nói muốn thề, nàng lúc đó không đành lòng để hắn nói lời thề nếu có ngày kia sẽ bị sét đánh, nên đã ngăn không để hắn thề. Sớm biết như vậy, trước đây nàng không nên ngăn hắn, cứ vậy để hắn thề, như vậy hắn cũng có thể mượn cớ 1 cách hợp lý để cự tuyệt chuyện này.

Tống Hằng mới vừa bước vào cửa viện liền nghe tiếng vợ khóc, hắn căn bản nắm tạy lại sau lưng thành quyền, không khỏi siết chặt thêm mấy phần, hướng trong phòng đi tới.

“Tướng quân”. Nhìn thấy Tống Hằng vào phòng, Thu Cúc liền vội vàng cúi đầu hướng hắn chúc phúc.

Tống Hằng khoác tay với nàng ra hiệu nàng ra ngoài, Thu Cúc hiểu ý, nhìn phu nhân vẫn ghé vào giường khóc như cũ, cúi đầu lui ra ngoài.

“Phu nhân”. Tống Hằng ngồi xuống giường khẽ gọi 1 tiếng. Trầm Uyển không để ý tới hắn, cắn môi không để cho mình khóc thành tiếng.

“Đừng có khóc mà” Tống Hằng nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai vợ. “ Ta biết, là ta có lỗi với nàng, nhưng mà việc đã đến nước này, đã không còn biện pháp thay đổi nữa. Ta biết nàng lo lắng cái gì. Nàng yên tâm đi, cho dù Tình Tuyết vào cửa, trong lòng ta nàng mới là người vợ kết tóc của Tống Hằng ta. Kiếp này Tống Hằng ta nhất định sẽ không phụ nàng”

Thời điểm cưới nàng, hắn đã hứa hẹn kiếp này nhất định không phụ nàng, hắn đương nhiên làm được.Ủy thác cuối cùng của Lâm phó tướng lúc qua đời là để hắn nạp Tình Tuyết làm thϊếp, ngay từ đầu hắn chính là cự tuyệt, thế nhưng Lâm phó tướng kia nói nếu hắn không đồng ý thì sẽ chết không nhắm mắt, không còn cách nào hắn đành phải đáp ứng, để cho Lâm phó tướng sắp chết sau đó có thể nhắm mắt.

Chiến sự kết thúc, hắn khải hoàn hồi triều, cũng thuận đường đi đến nhà của Lâm phó tướng. Hắn vốn là muốn để cho Lâm Tình Tuyết chọn 1 binh tướng tốt trong hàng ngũ tướng lãnh của hắn, gả cho người ta làm chính thê. Nhưng Lâm Tình Tuyết này lại nói phải tuân theo di ngôn của phụ thân, muốn làm thϊếp cho hắn. Trong nhà hắn đã có vợ hiền sinh con dưỡng cái cho hắn, cũng không muốn nạp thϊếp, liền thuyết phục Lâm Tình Tuyết mấy lần. Lâm Tình Tuyết thấy hắn không muốn nạp nàng làm thϊếp, đã nói, nếu không thể tuân theo di ngôn của phụ thân, nàng sẽ đến miếu làm ni cô. Không còn cách nào, 1 tháng trước, hắn đành phải mang nàng tiến vào hoàng thành, vào ở trong phủ trấn quốc.

Sẽ không phụ nàng sao? Trầm Uyển ngồi dậy, dùng tay áo lau nước mắt, quay đầu mắt đỏ nhìn Tống Hằng nói:” Ngươi hãy nhớ kỹ lời ngươi nói hôm nay. Thời điểm ta mang thai Tử Lăng, Tống Hằng ngươi liền bị bắt đi quân ngũ, vừa đi chính là 5 năm. Mẹ thân thể không tốt, còn loạn 2 năm thiên tai, toàn bộ trong nhà đều do 1 tay ta chống đỡ. Năm năm kia ta trải qua bao nhiêu cay đắng, ta không nói ngươi cũng biết. Ngươi nếu như cưới Lâm Tình Tuyết liền quên ta, vậy ngươi chính là không có lương tâm”.

Chuyện Lâm Tình Tuyết muốn gả cho Tống Hằng, mặc kệ nàng có tình nguyện hay không, đều phải chấp nhận. Bây giờ nàng chỉ có thể khẩn cầu phu quân của nàng sẽ không vì lấy người mới mà quên người cũ. Nàng muốn phu quân của nàng nhớ kỹ những khổ cực nàng đã từng trải qua, nhớ kỹ cái giá nàng phải trả cho cái nhà này.

Nhớ tới những năm kia vợ mình khổ cực đắng cay, Tống Hằng liền lại đau lòng, vừa xấu hổ day dứt. Lúc đến nhà thầy cầu hôn, hắn đã từng nói, sẽ không để cho nàng chịu nửa phần ủy khuất, nửa chút đắng cay. Thế nhưng, bọn họ thành thân chưa tới 3 năm, phía bắc dấy lên chiến sự, hắn liền bị đưa đi xung quân. Nàng 1 thân con gái, chẳng những phải nuôi dưỡng 2 đứa con, còn phải chăm sóc mẹ già bị bệnh liệt giường. Nàng chịu nhiều đau khổ, nhận hết ủy khuất. Ba năm trước, hắn được làm trấn bắc tướng quân áo gấm về quê, gặp lại người vợ vừa đen vừa gầy, hắn đều không dám nhận. Cũng chỉ đến lúc tiến vào hoàng thành 3 năm này, hắn mới tính để cho nàng trải qua những ngày tháng tốt lành, Tống Hằng hắn cả đời này cũng là nợ nàng.

Tống Hằng đưa tay ra ôm lấy bờ vai gầy yếu của vợ mình, ôn nhu lập lại: “ Ta biết, ta đều biết, ta tuyệt đối sẽ không phụ lòng nàng”.

Sau này Lâm Tình Tuyết vào cửa rồi, hắn càng phải đối tốt với vợ cả, không để cho nàng cảm thấy 1 chút chênh lệch khác biệt nào.