"Trương Đao, lão tử không động đến ngươi, ngươi lại tưởng lão tử sợ ngươi à!"
"Ngươi dám bắt nạt nữ nhi của lão tử! Ngươi thấy mình sống lâu quá rồi phải không!"
Trương Đao bị đánh đến mức hoài nghi nhân sinh.
Ở hậu viện, mấy tên tay chân canh gác đương nhiên đã sớm nghe thấy động tĩnh, chỉ là, bọn họ nghĩ rằng người đang bị đánh là Tô Thừa.
Bọn họ càng nghe càng thấy không ổn, cuối cùng lao vào trong như ong vỡ tổ.
Lúc này, mặt mũi của Trương Đao đã sưng tấy, sắp chết đến nơi.
Cả đám người đều kinh hãi, hung hăng xông về phía Tô Thừa.
Tô Thừa một mình đấu với hai, ba người thì không thành vấn đề, nhưng nếu phải đấu với mười mấy tên lâu la cùng lúc, thì vẫn hơi khó khăn.
Vào lúc tình thế trong phòng đang nghiên về một phía, cửa phòng đột nhiên bị một cái chân béo đạp tung ra!
Tô Tiểu Tiểu và Tô Nhị Cẩu cầm gậy gỗ hung hăng xông vào.
"Thả phụ thân ta ra!"
Tô Nhị Cẩu lao vào trong.
Có câu: "Kẻ mềm yếu thì sợ kẻ cứng rắn, kẻ cứng rắn thì sợ kẻ ngang ngược, kẻ ngang ngược thì sợ kẻ không sợ chết."
Những tên lâu la này đương nhiên là ngang ngược, còn nhà họ Tô vì bảo vệ lẫn nhau, đều là những người không sợ chết.
Sau một hồi đánh đấm, mười mấy tên lâu la nhỏ bé đã bị hạ gục hoàn toàn, không còn ai dám xông tới.
Ba người nhà họ Tô thở hổn hển.
Tô Thừa ném gậy gỗ trong tay xuống chân Trương Đao, nói với giọng thở hổn hển: "Trương Đao, ngươi nhớ cho kỹ, lão tử có thể đánh ngươi lần này, thì cũng có thể đánh ngươi lần thứ hai! Dám động vào nữ nhi của lão tử nữa xem, lão tử sẽ gϊếŧ chết ngươi"
Ba người rời khỏi y quán.
Đánh xong trận này cả na cũng chật vật, tay phải của Tô Thừa tê dại, chân cũng bị bong gân, mặt của Tô Nhị Cẩu bị đấm một cú, chảy chút máu mũi.
Người duy nhất không bị thương là Tô Tiểu Tiểu.
Không phải vì thân thủ của nàng tốt nhất, nàng béo như vậy, nên thực tế là không linh hoạt lắm, là hai nam nhân trong nhà đã thay nàng gánh chịu toàn bộ.
"Các con đến đây làm gì?" Tô Thừa hỏi.
"Nhị Cẩu nói phụ thân bị đám tay chân của Trương Đao gọi lên trấn, con đoán là có chuyện rồi." Tô Tiểu Tiểu nói.
Tô Thừa nói: "Lần sau đừng đến nữa, ta có thể tự xử lý."
Tô Tiểu Tiểu dừng lại một lúc:"Phụ thân không hỏi con, sao lại chọc giận Trương Đao sao?"
Tô Thừa không cần suy nghĩ: "Có gì để hỏi? Dù con có làm gì thì cũng không đến mức chọc giận hắn ta, rõ ràng là hắn ta đang bắt nạt con. Con có bị thiệt thòi gì không?"
Câu trả lời khác xa so với tưởng tượng của Tô Tiểu Tiểu khiến nàng hơi sửng sốt.
"Không có." Nàng nói.
Vết thương ở mu bàn tay không đáng nhắc đến, nàng khóc là do thể chất, vết thương không nghiêm trọng.
"Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, đừng có ở bên ngoài gây tai họa!"
"Phải nghe lời, phải làm một đứa trẻ ngoan, đừng để người trong nhà phải lo lắng nữa."