Chương 32: Gọi "Nương" 2

Tô Nhị Cẩu đang tắm nước lạnh ở sân sau, đây là do Tô Thừa dạy thằng nhóc. Tô Thừa nói rằng tắm nước lạnh vào mùa đông có thể cải thiện thể chất.

Từ năm mười tám tuổi đến giờ, Tô Nhị Cẩu đã không tắm nước nóng nữa, cơ thể quả nhiên khỏe lên hẳn!

— Tô Tiểu Tiểu vô cùng nghi ngờ Tô Thừa nói vậy là vì lười biếng, không muốn đun nước tắm cho Tô Nhị Cẩu.

“Nhị Cẩu.”

“Tỷ?”

Tô Nhị Cẩu vừa xối một thùng nước lạnh lên đầu, thì phát hiện Tô Tiểu Tiểu đi đến.

Gió lạnh thổi mạnh qua, thằng nhóc chỉ mặc một chiếc quần đùi ướt sũng.

Tô Tiểu Tiểu nhìn thấy vậy cũng muốn lạnh theo.

“Ta có mua áo bông cho đệ rồi, một lát nữa ta sẽ mang đến phòng cho đệ, đệ tắm xong thì vào mặc thử xem, không vừa thì nói với ta, ta sẽ mang lên trấn sửa lại.”

“Được!”

Tô Nhị Cẩu hào hứng trả lời, rồi lại tiếp tục cầm chậu gỗ lên tắm rửa.



Thằng nhóc thấy Tô Tiểu Tiểu vẫn chưa rời đi, vẫn đang nhìn chằm chằm vào mình, không khỏi thắc mắc: “Tỷ, tỷ còn có chuyện gì nữa không?”

Tô Tiểu Tiểu thận trọng quan sát, nói: “Đệ, đệ có muốn khóc không?”

“Hả?” Tô Nhị Cẩu nghệch ra rồi lắc đầu: “Không muốn đâu, vì sao đệ phải khóc chứ?”

Tô Tiểu Tiểu xua tay: "À không có gì đâu, đệ tắm rửa nhanh lên rồi vào trong, đừng để bị cảm lạnh."

Có vẻ như trong nhà này chỉ có Tô Nhị Cẩu là người không dễ khóc, ngốc nghếch ngờ nghệch cũng đáng yêu.

Tô Tiểu Tiểu đi đến phòng của Tô Nhị Cẩu.

Ba đứa nhỏ đang ngồi xếp bằng trên giường chơi đồ gỗ.

Đây là đồ chơi mà nguyên chủ và Tô Nhị Cẩu từng chơi khi còn nhỏ, hôm nay Tô Thừa đã tốn rất nhiều công sức mới tìm chúng ở trong rương, có hơi giống với trò xếp hình, chỉ là không nhiều quy tắc như vậy.

Mấy đứa nhỏ không khóc không quấy, không có người trông cũng có thể tự chơi, so với con cái của Ngưu Đản ở sát bên thì đã dễ chăm hơn nhiều rồi.

Tô Tiểu Tiểu ôm y phục đi vào phòng.



Ba đứa nhỏ ngước lên nhìn nàng, đôi mắt rất dễ thương, con mang theo chút ngượng ngùng.

Trong lòng của Tô Tiểu Tiểu tràn ngập hạnh phúc.

Mặc dù có một người phụ thân không đáng tin cậy, nhưng ba viên đậu nhỏ này thật là dễ thương!

So với búp bê trưng trong tủ kính mà nàng đã mua trong kiếp trước, đám trẻ này thậm chí còn dễ thương hơn!

Tô Tiểu Tiểu đặt mấy bộ y phục mới nguyên tinh lên đầu giường, lấy ba bộ nhỏ nhất ra để thay cho chúng.

Buổi sáng, nàng đã mặc quần áo cho chúng, nên cũng nắm đại khái được kích thước của chúng, áo bông mà nàng mua đều rất vừa vặn.

"Đứng lên để ta xem xem nào." nàng nói.

Ba đứa nhỏ ngoan ngoãn đứng dậy, nhảy nhảy trên giường.

Quần cũng vừa vặn, không dài qua chân, cũng không bị tuột xuống.

"Được rồi, chơi đến đây thôi, đã đến giờ ngủ rồi."

Tô Tiểu Tiểu thu dọn đồ chơi trên giường, trải chăn ra, cởϊ qυầи áo cho ba đứa nhỏ, rồi nhét từng đứa vào chăn.