Lòng bàn chân của ông ấy hình như đã giẫm lên thứ gì đó, và ông ấy nhìn xuống, thì thấy đó chính là túi tiền bị thất lạc của mình?
Không đúng, vừa nãy ông ấy vừa tìm nó, và nó rõ ràng không có trên xe bò——
Ông ấy nhìn về cánh cửa đang đóng kín của nhà họ Tô, và ánh mắt trở nên phức tạp.
…
Sau khi Tô Tiểu Tiểu trở về nhà, thì nàng lao vào phòng của mình.
Nàng bị thương.
Kiếp trước nàng từng bị vết thương do dao và đạn bắn, cho nên cũng không có gì là to tát cả.
Nhưng nàng không để ý rằng dây thần kinh đau đớn trong cơ thể này lại cực kỳ phát triển, so sánh với kiếp trước thì cơn đau ít nhất còn nặng hơn gấp mười lần!
Không có ai ở bên cạnh, cuối cùng nàng cũng không thể kiềm chế được nữa.
Nàng nhìn mu bàn tay bị thương của mình, mà khóc lớn: “Đau quá——”
Lúc Lý lão đầu về đến nhà, trời gần tối.
Tiền Thị ngồi ở ngưỡng cửa cho tôn tử ăn cơm, thỉnh thoảng lo lắng quay ra ngoài nhìn.
“Sao gia gia mấy đứa vẫn chưa trở về?”
Tiền Thị nói thầm.
Sáng sớm đã đi, chẳng lẽ là không bán được gà sao?
“Gia gia!”
Tôn tử ba tuổi chỉ vào Lý lão đầu mệt mỏi trong bóng tối nói.
Tiền Thị vội đưa tôn tử vào phòng, dặn dò tức phụ, bản thân thì nện bước nhỏ đi đón Lý lão đầu.
“Sao trở về muộn như vậy? Bán được gà không?” Bà ta nhìn trên xe.
“Đã bán rồi.” Lý lão đầu nói.
“Đồ cho các hương thân đâu rồi?” Bà ta lại hỏi.
“Cũng mua rồi, qua lấy đi.” Lý lão đầu trả lời.
Tiền Thị cổ quái nhìn ông ấy: “Ta thấy ngươi có gì đó không đúng,có chuyện gì vậy?”
Nghĩ đến chuyện xảy ra dọc đường đi, trong lòng Lý lão đầu ngũ vị tạp trần: “Hôm nay ta… cùng Đại Nha trở về.”
Tiền Thị ngược lại nhả ra một luồng khí lạnh: “Nha đầu chết tiệt kia lừa tiền ngươi!”
“Không, nàng không lừa ta.”
“Nàng ta lại ngồi miễn phí xe của ngươi!”
“Cũng không phải!” Lý lão đầu mở túi tiền ra, ông ấy đếm, tiền đồng bên trong không chỉ không ít một đồng mà còn có thêm mười đồng: “Nàng ta trả tiền xe rồi.”
Tiền Thị há miệng.
Lý lão đầu lại nói: “Nàng ta còn đuổi côn đồ trên trấn chạy mất.”
Tiền Thị câm miệng.
…
Tô gia.
Nước mắt Tô Tiểu Tiểu rơi lã chã.
Không phải là nàng muốn khóc mà là bản năng của thân thế này.
Thân thể của dáng vẻ này không chỉ thần kinh cảm giác khác hẳn với người bình thường, ngay cả tuyến lệ cũng rất mạnh, căn bản không khống chế được nước mắt....
Kiếp trước ở bộ đội, thành tích các hạng của nàng rất xuất sắc, thể chất, xạ kích, đối kháng gần như chưa từng chưa lấy hạng nhất.
Nàng vẫn cảm thấy bản thân đủ cố gắng, xem ra trước mắt, nàng cố gắng là thật, nhưng tố chất thân thể và gen lớn mạnh của nàng là trời sinh.
Đợi thân thể này khóc đủ rồi, Tô Tiểu Tiểu lấy Iodophor ra tiêu độc cho mình, sau đó đi vào nhà bếp.