Chương 22: Lễ Hỏi

“Thịt khô bán như thế nào vậy?" Nàng hỏi.

Đồ tể là một chàng trai trẻ, hắn nói: "Năm mươi văn một cân, đều là thịt chất lượng tốt!"

"Đắt như vậy à."

"Chỗ ta bán là rẻ nhất rồi! Ngươi thử đi nhà khác hỏi xem, phải bán ít nhất sáu mươi văn!"

"Thịt tươi thì sao?" Tô Tiểu Tiểu hỏi tiếp.

Đồ tể nói: "Buôn bán cuối ngày, nếu ngươi muốn, ta bán cho ngươi mười văn một cân."

Ở cổ đại muối rất quý, chi phí làm thịt khô cao, nên giá tự nhiên cũng cao.

Tô Tiểu Tiểu quyết định mua sườn non với thịt ba chỉ tươi, trở về tự mình làm.

Đồ tể thấy nàng một lúc mua mấy chục cân, cười hỏi: "Cô nương, chỗ này còn có một bộ nội tạng lợn, nếu ngươi không chê thì cứ lấy đi, dù sao ta cũng muốn dọn quán."

Nội tạng lợn ở tương lai là thứ đồ tốt, ở cổ đại lại không thường thấy như vậy, chủ yếu do mọi người không biết làm.

Đương nhiên, cũng không khoa trương đến mức vứt đi cũng không ai mua, dù sao dân chúng nghèo khổ một năm cũng không thể ăn được mấy bữa thịt, nội tạng lợn tốt xấu gì cũng là một chút thức ăn mặn.



"Cảm tạ."

Để làm được thịt khô, không thể thiếu muối ăn và gia vị.

Chờ Tô Tiểu Tiểu mua sắm xong, thì đã mất gần một buổi chiều rồi.

Nhiều đồ vật như vậy, Tô Tiểu Tiểu không thể tự mình mang về hết được.

Cũng may vận khí nàng tốt, vậy mà gặp được Lý lão đầu đánh xe bò ở chợ cửa.

Lý lão đầu mới vừa bán hai gà mái già xong, mua hai cân đường đỏ cho tôn tử và tức phụ đang mang thai, mặt khác mang hộ giúp bà con trong thôn một ít đồ tết.

"Lý đại thúc." Tô Tiểu Tiểu chào hỏi với ông ấy.

Lý lão đầu kéo xe bò tính bỏ chạy!

Tô Tiểu Tiểu ngăn cản đường đi của ông ấy.

"Lý đại thúc, ta phải về thôn, làm phiền ngươi cho ta quá giang một đoạn đường."

Trước kia Tô Béo Nha cũng không khách sáo như vậy, toàn gọi ông ấy là Lý lão đầu, cũng sẽ không chào hỏi gì, trực tiếp đặt mông ngồi trên xe.



Nếu vận khí tốt, Tô Béo Nha sẽ không trả tiền xe mà thôi.

Nếu như vận khí không tốt, Tô Béo Nha còn muốn lừa một ít tiền trên người Lý lão đầu.

Lý lão đầu thầm mắng bản thân thật xui xẻo, ngày hôm qua mới bị lừa một phần tiền, hôm nay lại gặp phải!

Ông ấy cũng sẽ không bởi vì Tô Béo Nha khách sáo hai câu đối với chính mình, liền cảm thấy được Tô Béo Nha sẽ giơ cao đánh khẽ.

Lý lão đầu sắp khóc, nhưng ông ấy còn cách nào khác chứ?

Chẳng may khiến tiểu ác bá mất hứng, Tô gia vẫn có hai ác bá nắm đấm càng cứng hơn!

Lý lão đầu buồn rười rượi, để cả người lẫn hàng hóa của Tô Tiểu Tiểu lên xe bò.

Khi đi được nửa đường về thôn, xe bò bị người chặn lại.

Là ba tên lưu manh vô lại ở trấn trên, người cầm đầu gọi là Đao ca, nhỏ hơn vài tuổi so với Tô Thừa, trước đó không lâu mới được thả ra từ nha môn.

Hắn xoay con dao nhỏ trong tay, liếc nhìn Tô Tiểu Tiểu một cái, ngoài ý muốn cười: "Ồ? Đây không phải là nữ nhi của Tô ca hay sao? Trùng hợp quá."

Vẻ mặt Lý lão đầu thay đổi.