“Ngươi!”“Ngươi cái gì mà ngươi? Ta cảnh cáo ngươi, đừng lôi kéo ta với những thứ kia có được hay không, lên chốn ăn chơi tìm kẻ vui đứa còn phải sờ hai cái mới đưa bạc, ta một không bái đường với ngươi, hai là không động phòng với ngươi, ngươi cũng đừng nghĩ đến thanh toán một đồng là xong!”Thư sinh Hà tức giận run rẩy!Người phụ nữ mập mạp này! Lại so sánh hắn ta với đám mua vui cho người khác kia!Đáng ghét đến cực điểm!Hết lần này tới lần khác, hắn ta còn tiêu một phần trong đống bạc kia rồi!Tô Tiểu Tiểu hờ hững nói: “Nếu ngươi không trả, vậy chỉ có thể đến nha môn.
”Thư sinh Hà cắn răng nói: “Vì loại chuyện này ầm ĩ đến tận nha môn, ngươi không sợ mất mặt sao?”Tô Tiểu Tiểu hỏi: “Mặt là cái gì, có thể ăn thay cơm à? Hơn nữa, người mất mặt chẳng lẽ không phải là ngươi sao? Lễ vật là ngươi nhận, hôn sự là ngươi đồng ý.
”Thư sinh Hà đỏ mặt: “Ta bị bà mối lừa——”Tô Tiểu Tiểu lạnh lùng nhìn hắn ta.
“Uổng công ngươi đọc sách thánh hiền thư nhiều năm như vậy, mấy thứ đấy đọc xong quăng cho chó sao? Một bà mối nông thôn cũng có thể lừa gạt, ngươi đầu óc phàm không hai lít nước lã, thì đều không mắc vào cái bẫy này đâu!”“Ta thấy hay ngươi đừng học nữa! Về nhà trồng rau đi! Nước trong đầu, có lẽ có thể tưới hai mẫu đất!”Thư sinh Hà tức giận đến bật ngửa!Từ nhỏ đến lớn, hắn ta vẫn là người thông minh kiêu ngạo nhất trong thôn, chưa từng bị người ta đè ép nhục nhã như vậy?Đây vẫn là cô mập chỉ biết cầm đao chém người của nhà họ Tô sao?Từ bao giờ nàng lại trở nên thông minh như vậy?Hai người bạn cùng lớp và dân chúng bốn phía đều ầm ĩ vây quanh, lời nói của Tô Tiểu Tiểu đâm đúng chỗ, trật tự rõ ràng, cho dù trước đó không biết đầu đuôi câu chuyện ra sao, song lúc này cũng hiểu được nguyên nhân hậu quả.
Hóa ra thư sinh này bị bà mối lừa gạt, sau đó ngày đại hôn hắn ta đào hôn, hiện tại còn không trả lại lễ vật của người ta.
“Cô nương, hắn ta nợ cô bao nhiêu tiền lễ vật?”“Hai mươi lượng!”.