Giây tiếp theo, cô không thể cười nổi.
Cô rõ ràng nhìn thấy trong tay mình có thêm một bộ dụng cụ sơ cứu!.
“Con gái! Cha về rồi đây!”Ngoài cửa truyền đến âm thanh sảng khoái sung sướиɠ của Tô Thừa, Tô Tiểu Tiểu nhét bộ dụng cụ cấp cứu vào trong chăn.
Ổn định, không hoảng sợ.
Tô Tiểu Tiểu mỉm cười, thong dong bình tĩnh rời khỏi phòng.
Tô Thừa và Tô Nhị Cẩu cướp bóc từ chỗ bà con trở về, thuận tiện lên trấn một chuyến, mua điểm tâm mà Tô Đại Nha thích ăn.
Ba bé con bị áp bức kiếm lời cả ngày, trên đường trở về mệt đến ngủ thϊếp đi, Tô Nhị Cẩu mỗi tay một đứa, cha Tô cũng ôm một bé.
Tô Tiểu Tiểu lúc trước choáng váng quá nhanh, không thấy rõ dung mạo mấy đứa nhỏ, trước mắt cẩn thận nhìn, nhịn không được phát ra một tiếng sợ hãi than trong lòng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa, ngũ quan tinh xảo, phấn điêu ngọc mài, lông mi dày đặc, là đứa nhỏ đẹp nhất cô từng gặp qua, hơn nữa sau khi ngủ dáng vẻ yên tĩnh ngon ngoãn, nhìn thấy trong lòng người ta mềm mại.
Không thể tưởng được người đàn ông kia lại có thể sinh ra bé con ngọc tuyết đáng yêu như vậy.
Tô Tiểu Tiểu chọc chọc vào mặt bé con kia.
Ui chao.
Thật mềm mại.
Ba bé con bỗng mở mắt ra, dường như bị Tô Tiểu Tiểu đánh thức.
“Ý? Cha? Có phải mấy đứa này dậy rồi không!” Tô Nhị Cẩu sắp khóc: “Cuối cùng cũng tỉnh, mệt chết con rồi!”Ôm đi được mấy dặm, cánh tay của cậu ta sắp gãy đến nơi!Tô Tiểu Tiểu cổ quái nhìn ba anh em song sinh kia một cái.
Có phải là ảo giác không?Tại sao cảm thấy mấy đứa này không giống như vừa thức dậy nhỉ?Không phải dọc theo đường đi giả bộ ngủ, để cha Tô và Tô Nhị Cẩu bế chúng nó đi đường chứ?—— Hẳn là mình suy nghĩ nhiều rồi.
Trẻ con hai, ba tuổi sẽ không gian xảo như thế đâu!Ba bé con vô cùng ngoan ngoãn nhảy xuống đất, ánh mắt đáng yêu, vừa nhìn đã biết là đứa nhỏ không có tâm cơ gì.
“Mấy đứa tên là gì?” Tô Tiểu Tiểu hỏi.
Ba bé con vòng ra phía sau Tô Nhị Cẩu, thẹn thùng giấu cái đầu nhỏ, cực kỳ giống ba ngọn cỏ đang ngượng ngùng trước gió.
.