Chương 32: Đồng đội heo

Raymond cười toe toét miệng rộng vừa muốn gào, liền thấy một người đàn ông đẹp trai bước ra từ cửa phòng ngủ.

Người đàn ông mặc một chiếc áo ba lỗ, cánh tay cơ bắp rắn chắc lộ ra, đôi chân dài miên man, trông giống như một con báo hoang dã.

Mười ngàn con ngựa phi nước đại trong lòng Raymond, màn hình đang điên cuồng lóe lên trong tâm trí anh ta.

Cmn cmn cmn! Người mua được sếp là kẻ thù không đội trời chung của sếp, Nguyên Dã? ! ! ! Mẹ của ta ơi, vậy ta mẹ nó còn có thể tốt được sao? Hoa cúc của sếp có phải đã bị làm ra máu hay không! Làm sao sếp có thể xui xẻo như vậy được! ! !

Nếu Tông Vực biết rằng những thuộc hạ ngu ngốc của mình đã phỉ báng anh như thế, anh nhất định sẽ bắn anh ta! Lại nghiền xác mười ngày, băm nhỏ cho chó ăn!

Tạ Vinh nhìn thấy Nguyên Dã cũng rất khϊếp sợ, nhưng may mắn thay, đầu óc của anh ta vẫn hoạt động tốt, anh ta không đoán mò giống như Raymond, dù sao đơn đặt hàng cũng là một nữ nhân, hai người gặp nhau có thể chỉ là trùng hợp, Tạ Vinh chỉ đang tự hỏi Nguyên Dã mất tích làm sao gặp được sếp của mình?

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của hai người, Nguyên Dã nhướng mày, ngồi trên tay vịn ghế sofa đơn chỗ Tông Vực đang ngồi, khoanh tay lại và nhìn Tông Vực.

Raymond nhìn hai người tựa vào nhau thân mật nhìn nhau trìu mến, ánh mắt bị dọa như muốn rơi ra ngoài cửa sổ!

Cmn cmn cmn! Đúng là có gian tình! 555…Sếp là lỗi của chúng tôi không tốt, đã khiến ngài chịu nhục!

Nội tâm lệ rơi đầy mặt, đại hán to lớn não bổ Nội tâm lệ rơi đầy Nguyên Dã, vẻ mặt rất là hối hận.

Nguyên Dã giật giật khóe miệng, dùng cùi chỏ chọc chọc Tông Vực, "Thuộc hạ này của ngươi làm sao vậy? Nếu như bị bệnh thì nhanh cho anh ta đi chữa trị, đừng trì hoãn thời gian chữa trị tốt nhất!"

Miệng tiện hoang dã thường ngày.

Tông Vực lườm anh một cái, đứng dậy quay lại phòng ngủ thay quân phục, "Chờ tôi một chút, lát nữa chúng ta sẽ rời đi,về trước quân bộ xem tình huống."

Nguyên Dã khoanh tay dựa vào sô pha, lười biếng nói: "Được."

Đã đến lúc phải quay lại quân bộ để xem mấy lão gia hỏa kia đang giở trò quỷ gì!

Mười phút sau, bốn người họ đang ngồi trong một một chiếc xe thể thao màu cam. Trong xe, Tạ Vinh lái, Raymond ngồi ở phụ lái, hai vị sếp ngồi ở ghế sau.

Nguyên Dã nhìn lướt qua nội thất của chiếc xe, nhịn không được chửi bậy, "Chiếc xe này thật phong tao, và màu sắc còn rất diễm lệ."

Tạ Vinh nhìn qua gương chiếu hậu nhìn Nguyên Dã, vẻ mặt đại lão tràn đầy hứng thú, trên mặt sáng loáng viết rõ ràng: Nhìn không ra a, ngươi lại là một muộn tao*!

*Muộn Tao là kiểu người bên ngoài thì thanh cao, tao nhã, lạnh lùng nhưng bên trong thì có nội tâm ấm áp, hay tính khí thất thường…

Tạ Vinh do vô tình bại lộ thuộc tính, lau mặt, một mặt huyết địa thu hồi mắt, chăm chú lái xe.

Raymond hứng thú, đĩnh đạc bán đồng đội, "Ngài là không biết, đừng nhìn hàng này bình thường mặc dạng chó hình người bộ dạng tinh anh, kỳ thực tao rất nhiều, có khuôn mặt bí ẩn mê người, trên thực tế, hắn là một tư văn tao từ bên trong bại hoại! "

Khóe miệng Tông Vực co giật, anh thật sự không nhận ra được tên thủ hạ có vẻ ngoài xảo quyệt này thực sự lại có tính cách như vậy.

Tạ Vinh hận không thể xé nát cái miệng lớn của Raymond. Lẩm bẩm thì lẩm bẩm, cái gi đều hướng bên ngoài ba ba.

Nguyên Dã theo sát trò chuyện với Raymond một cách vô cùng thích thú. thân thể Raymond cường tráng chính là đầu óc đơn giản. Nguyên Dã hỏi anh ta một câu anh ta trả lời mười câu. Cuối cùng, đem cả chuyện đồng đội hôm nay mặc qυầи ɭóŧ hồng cũng nói ra.

Nhìn thấy Raymond tiếp tục tìm đường chết, Tông Vực cũng nghe náo nhiệt hồi lâu, lòng từ bi hiếm thấy mà cứu được anh ta một cái.

"Nguyên Dã, ngươi trở thành tướng quân khi nào?"

Đề tài được chuyển hướng thành công, Nguyên Dã cười nói: "Từ khi ở chiến trường về thì được phong là tướng quân."

Raymond vội vàng nói: "Sếp, sếp, ngài cũng là tướng quân!"

Tông Vực ngạc nhiên một chút, Nguyên Dã cười đểu nhìn vào khuôn mặt quan tài lộ vẻ kinh ngạc của anh, "Ta đã được phong làm tướng quân, đương nhiên ngươi cũng là tướng quân. Rốt cuộc chúng ta cùng nhau oanh tạc quân Trùng tộc." . "

Tông Vực gật đầu và không nói gì nữa.

Nguyên Dã đưa hai tay gối sau đầu, giọng nói trầm xuống, "Đám lão già trong đế quốc ngày nào cũng nhìn chằm chằm vào chúng ta, vì sợ ảnh hưởng đến địa vị bọn họ. Sau khi ta tỉnh lại, bọn họ hoảng loạn một hồi, nếu là những lão già kia biết ngươi cũng tỉnh dậy. Bây giờ, bệnh tim có tái phát phải nhập viện không? Ha ha. "

"Trong quân bộ đã sớm mục nát. Những người đó chỉ xem trọng lợi ích của bản thân, không còn là anh hùng ban đầu nữa." Tông Vực có chút tiếc nuối nói.

“Này, quyền lực và danh vọng khiến bộ mặt hoàn toàn thay đổi.” Nguyên Dã chế nhạo một tiếng.

Sáu tháng qua nhìn thấy thủ đoạn bẩn thỉu của mấy lão già kia, anh ta cố gắng chịu đựng, chờ Tông Vực tỉnh lại, khi tỉnh lại có thể đánh lớn một trận!