Chương 29: Ký túc xá

Tại quầy tiếp tân dành cho tân học viên, Lâm Điềm Điềm báo số đăng ký của cô, giáo quan tại quầy lễ tân là một người đàn ông rất vui vẻ, người đàn ông nhập số học viên của cô, đọc lên kết quả thi vừa rồi và mỉm cười với cô.

“Lâm Điềm Điềm, phải không?” Giọng người đàn ông thanh thúy cởi mở như vẻ ngoài của anh ta.

Lâm Thiên tráng miệng gật đầu, “Đúng vậy."

"Chúc mừng bạn đã vượt qua bài kiểm tra và trở thành thành viên của Học viện Quân sự Đế quốc. Ký túc xá của bạn ở Phòng 1216, Tòa nhà số 3. Vui lòng mang theo thẻ phòng của bạn."

“Cám ơn, giáo quan.” Lâm Điềm Điềm cười cười, hai tay cầm lấy thẻ phòng, xoay người muốn đi.

Người đàn ông ngăn cô lại, "Lâm Điềm Điềm, thành tích của em rất xuất sắc, ở trường học cố lên a ~"

Lâm Điềm Điềm quay đầu lại, "Vâng! Tốt, cảm tạ giáo quan.”

“Tôi tên là Thời Nham, nếu cô gặp khó khăn gì thì đến tìm tôi số 9 kí túc xá số 1520, tôi sẽ giúp em giải quyết!” Người đàn ông cười lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp đầy soái khí.

“Được, cám ơn, hẹn gặp lại giáo quan.” Lâm Điềm Điềm gật đầu, mỉm cười lễ phép trước khi rời đi.

Một giáo quan khác bên cạnh Thời Nham, người cũng đang tiếp đãi tân học viên, liếc mắt, khinh thường hành vi nhân cơ hội tán gái của anh ta.

Thời Nham thu lại tầm mắt và tiếp tục tiếp đãi tân học viên tiếp theo.

Tìm thấy Tòa nhà số 3. Tòa nhà ký túc xá của trường được trang trí như một khách sạn một sao, khiêm tốn mà xa hoa.

Đi thang máy lên tầng mười hai và tìm phòng 1216. Lâm Điềm Điềm quẹt thẻ phòng và mở cửa.

Vừa vào cửa là một phòng khách, diện tích không lớn, nhưng là đầy đủ tiện nghi, trong cùng có một gian phòng, Lâm Điềm Điềm đi tới, liếc mắt một cái, là phòng ngủ. Phòng ngủ rộng khoảng 12m2, có tủ quần áo, giường đôi, một bộ bàn ghế.

Sát vách là phòng tắm, trong phòng tắm có bồn tắm massage lớn, nhìn thấy bồn tắm, Lâm Điềm Điềm nhớ tới người bạn trai mà cô giấu trong tủ trước khi ra ngoài, khẽ cười một tiếng, trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào.

Bước ra khỏi phòng tắm, đi ngang qua phòng khách, đối diện là một gian bếp nhỏ, có thể do hiện tại ít người nấu ăn, hơn nữa trường đại học có nhà ăn nên mặc dù đồ dùng nhà bếp đều đầy đủ, nhưng phòng bếp tương đối nhỏ, ngược lại bên cạnh có tủ lạnh rất lớn.

Lâm Điềm Điềm quyết định đi xem căn tin rồi nói tiếp, nếu căn tin không đáp ứng được khẩu vị của cô, cô sẽ mua một ít gia vị cùng nguyên liệu rồi tự nấu.

Quang não nhận được một tin nhắn, [Xin chào, học viên thân yêu số 00532, tài liệu học tập và giáo trình đã được gửi đến Quang não của bạn, hãy chú ý kiểm tra và nhận. 】

Mỗi học viên được nhập học sẽ nhận được một mã số học viên của riêng mình. Mã số học viên này phải được cung cấp theo thứ tự nhập học Lâm Điềm Điềm là học viên thứ 532 trúng tuyển.

Với một tiếng ding, Quang não nhận được một tin nhắn khác.

[Xin chào, học sinh thân yêu số 00532, xin vui lòng đến phòng học số 7 của tòa nhà dạy học số 1 trước 8h00 sáng mai, xin vui lòng không đến muộn, xin cảm ơn. 】

Lâm Điềm Điềm mở tài liệu học tập, nhìn lướt qua nó, một phần là 《 Quân sự thường thức 》, một phần là 《 Cơ sở và lý luận cơ giáp 》,vậy thôi.

Lịch học khá kín, lên lớp từ thứ 2 đến thứ 7, nghỉ chủ nhật.

08:00--09:00 : Quân sự thường thức

09:10--10:10 : Cơ sở và lý luận cơ giáp* (* áo giáp bằng máy)

10:20--11:20 : Huấn luyện tinh thần lực ( Phòng khảo thí )

13:00--14:30 : Lý thuyết và thực hành thao tác cơ giáp ( Phòng huấn luyện cơ giáp)

14:50--16:20 : Huấn luyện thể chất ( Phòng huấn luyện thể chất)

Nhớ kỹ thời khóa biểu, Lâm Điềm Điềm quyết định xuống nhà ăn xem xét, trời đã sớm trưa, cô sẽ trở về sau khi ăn một chút và mua một số thứ cần dùng.

Đặt ba lô lên ghế sô pha, mở cửa bước ra,vừa vặn một nữ sinh bước ra từ cửa đối diện.

Lâm Điềm Điềm liếc nhìn là cô đã nhìn thấy ở cổng trường trước đó.

Trình Khê hiển nhiên không hy vọng Lâm Điềm Điềm sống đối diện với cô ta, vừa muốn nói gì phát hiện Lâm Điềm Điềm đã đi.

Trình Khê phồng má, vô cùng tức giận, cho tới bây giờ chỉ có cô ta không để ý tới người khác, lúc nào có người dám không nhìn cô ta!

Trừng mắt vào bóng lưng của Lâm Điềm Điềm một lúc lâu, lúc này cánh cửa sát vách cô ta mở ra, Hạ Khả Khả hơi ngạc nhiên khi thấy Trình Khê thở phì phò.

"Tiểu Khê đã xảy ra chuyện gì vậy? Ai đã làm cho cậu tức giận?"

Trình Khê vừa thở ra một hơi, vừa đi vừa nói: “Không có, đi thôi, đi ăn cơm.”

Hạ Khả Khả đi theo đi bên cạnh kéo cổ tay cô ta, nói nhảm về cảm giác mới lạ hôm nay tới trường học.