Chương 15: Người đàn ông trong cốp

Dọc đường đi, Lâm Điềm Điềm lái xe rất nhanh cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm một chút, hôm nay tuy rằng không ghen tị với việc Lâm Kiều Kiều tương tác với gia đình, nhưng cô cũng có chút hâm mộ, đáng tiếc cô sẽ không bao giờ học được nũng nịu hoạt bát không chút kiêng kị với người nhà như Lâm Kiều Kiều.

Nhiều năm như vậy đã thành thói quen của một người, cũng đã qua cái tuổi thiếu thốn tình cảm.

Cô cũng không muốn lớn lên, nhưng khi đó cô không được mọi người yêu thương, người làm bạn nhiều nhất với cô thời thơ ấu chính là quản gia trí năng đã bị nhà họ Lâm đào thải mấy năm trước.

Lâm Điềm Điềm từ từ thở phào nhẹ nhõm, điều chỉnh tâm trạng, chuẩn bị về nhà, tim đập hơi nhanh, cô rất muốn sớm gặp lại bạn trai.

Lúc này, người đàn ông trong cốp xe cuối cùng cũng mở mắt.

Nguyên Dã xoa xoa cái đầu đau nhức của mình, chuyển động cánh tay, khẽ hừ một cái, toàn thân cảm thấy đau đớn.

Phải mất một lúc để bớt chóng mặt.

Trước đó Nguyên Dã đang đi trên đường một mình thì bất ngờ bị một nhóm người lao ra, nhóm người này đeo mặt nạ, không nhìn rõ hình dạng, chưa kịp lên tiếng thì cả nhóm đã cùng nhau lao lên tấn công anh ta.

Nguyên Dã một bên đánh một bên suy xét thân phận đám người này, nơi đó rất hẻo lánh, mục đích của nhóm người này rất rõ ràng, xem ra bọn họ đang ngồi xổm đợi anh ta.

Nguyên Dã đánh nhau rất giỏi, nhưng nhóm người kia cũng không yếu, tổng cộng có sáu người, tất cả thân thủ đều mạnh mẽ, anh ta dần dần rơi vào thế yếu.

Trong lòng biết mình không thể tiếp tục dông dài nữa, Nguyên Dã đột phá một cửa, lao ra ngoài, nhanh chóng chạy vào trong đám người, bảy quặt tám rẽ cắt đuôi đi tới bên cạnh một chiếc xe, lúc đó anh ta đã rất choáng váng rồi, dùng quang não phát một vị trí cho thuộc hạ của mình liền trốn trong cốp xe và bất tỉnh.

Sau nửa giờ, cuối cùng tôi cũng về đến nhà.

Lâm Điềm Điềm đậu xe trong ga ra và nhập mật khẩu vân tay để mở cửa.

Vừa mở cửa sực nhớ ra chiếc ba lô để trên xe, liền quay lại gara lấy.

Nguyên Dã đã theo cô ra khỏi gara trước đó luôn trốn tránh theo sau cô, thấy cô mở cửa và quay trở lại gara, Nguyên Dã cấp tốc bước vào nhà, quét qua một lượt, chạy vào phòng ngủ và trốn trong tủ quần áo.

Động tác Nguyên Dã rất nhanh, quản gia trí năng đang dọn dẹp phòng tắm, nhưng không nhìn thấy anh ta.

Nguyên Dã trốn vào tủ quần áo thì giật mình khi thấy một người đàn ông nằm trên giường không nhìn rõ mặt, sau đó thì phát hiện người đàn ông này bất động. Anh ta nhận ra đó có thể là một con búp bê tìиɧ ɖu͙©, thở phào một cái.

Lâm Điềm Điềm cầm túi xách vào đóng cửa lại, quản gia trí năng thu dọn đồ đạc xong liền đi ra cửa nhận túi xách cảu cô.

“Hoan nghênh trở về, chủ nhân.”

“Cảm ơn, Alger, bạn đã mua thức ăn chưa?” Lâm Điềm Điềm vừa cởi giày vừa hỏi.

"Đã mua đầy đủ cho ngài rồi, có cần giúp ngài xử lý sạch sẽ không?"

"Không cần."

Alger đưa bộ đồ ngủ bằng ren cho chủ nhân, Lâm Điềm Điềm cởi váy, đồ lót của cô ra giao cho anh ta giặt, mặc đồ ngủ vào.

Mở cửa phòng ngủ, người đàn ông vẫn yên lặng nằm trên giường, Lâm Điềm Điềm đi tới bên giường, cúi đầu hôn anh.

"Chồng à, em về rồi, anh có nhớ em không ~ em nhớ anh nhiều lắm ~"

Nguyên Dã bĩu môi khi nhìn thấy cảnh tượng này qua khe hở của tủ quần áo. Người phụ nữ này thực sự rất ưa nhìn, với dáng người tuyệt vời, bộ ngực đầy đặn và cặp mông cong vểnh. Thật tiếc tiện nghi cho một con búp bê tìиɧ ɖu͙©. điều kiện này muốn loại đàn ông nào không được tìm thấy, thực sự không thể hiểu được.

Bây giờ đế quốc đàn ông độc thân rất nhiều, bao nhiêu nam nhân không lấy được nàng dâu, nữ nhân này là đang lãng phí giới tính của mình.

Mặc dù trong lòng chửi bậy, nhưng ánh mắt Nguyên Dã vẫn không ngừng nhìn chằm chằm vào thân hình gợi cảm của người phụ nữ, nhìn cái là nghiền.

Lâm Điềm Điềm muốn lên giường ôm chồng ngủ, nhưng nhớ ra vẫn còn một số việc phải làm, cô liền đi tới phòng khách mở quang não xem qua.

Trong tủ quần áo, Nguyên Dã biệt khuất ôm hai chân, khuôn mặt tuấn tú tựa vào đầu gối.

Trước khi ngất đi, hắn đã phát một định vị cho thủ hạ của mình, nhưng kỳ lạ là sau bao lâu như vậy thuộc hạ cũng không liên lạc với anh ta, cảm thấy có chuyện không bình thường, Nguyên Dã cũng không dám hành động hấp tấp.

Quan sát căn phòng, Nguyên Dã đưa ra kết luận.

Nơi này rất an toàn. Chỉ có một mình cô gái này sống. Đây là nơi tốt nhất để anh ta dưỡng thương, nhà tạm thời không thể trở về, không xác định có người mai phục hay không, bây giờ chỉ có thể ở đây chữa khỏi vết thương trước, sau đó lại kế hoạch những thứ khác.

Đầu lại bắt đầu ẩn ẩn đau nhức, Nguyên Dã siết chặt hai chân, úi đầu gối lên đầu gối nhắm mắt dưỡng thần.