Chương 13 -1: Về nhà 3500+, thuyết minh về gia đình của nữ chính

Ưu nhã ăn cơm trước mặt , vừa ăn vừa đọc bài tuyển sinh của Học viện quân sự đế quốc, bài đăng hiện đã phủ lên một tầng rất cao, rất nhiều người trẻ tuổi phù hợp đều đăng ký.

Chỉ còn ba ngày nữa là đến ngày 16, trên mạng những ngày này rất sôi động, hầu hết mọi người đều hào hứng như Lâm Điềm Điềm.

Tỷ lệ nam nữ trong đế chế rất mất cân bằng, khoảng 6: 4, vì vậy hầu hết các sinh viên đăng ký là nam giới, không nhiều nữ giới và hầu hết phụ nữ không được gia đình cho nhập ngũ.

Lâm Điềm Điềm dám đăng ký vì trong lòng nắm chắc, trên cô có một người anh trai đã kết hôn và có con, một cô em gái đang học cấp 3 ở phía dưới, là đứa con thứ hai, cô thực sự hết sức khó xử.

Khi anh cả được sinh ra, cha mẹ lần đầu tiên làm cha mẹ nên rất cẩn thận, họ rất tốt với con trai, tất cả thứ tốt đều dành cho con trai. Khi Lâm Điềm Điềm được sinh ra, anh cả đã trưởng thành. Thời gian, cha mẹ Lâm vừa bắt đầu kinh doanh, bận rộn với công việc, Lâm Điềm Điềm vừa đầy tháng đã giao cô cho quản gia trí năng và rất ít khi về nhà.

Khi cô còn nhỏ, Lâm Điềm Điềm không gặp bố mẹ thường xuyên. Anh trai cô học nội trú ở trường, về sau công tác trực tiếp chuyển ra ngoài. Họ hiếm khi nói chuyện và ở chung với nhau. Hai người chỉ duy trì một trạng thái quen thuộc.

Vài năm sau, đứa trẻ nhỏ nhất của nhà họ Lâm ra đời, công việc làm ăn của nhà họ Lâm đã ổn định, bố mẹ có nhiều thời gian chăm sóc con cái hơn.

Con gái út ra đời bù đắp lại áy náy cùng tiếc nuối của cả hai. Con gái thứ hai đã sáu tuổi, tự mình giải quyết các vấn đề và không bao giờ chủ động gọi mẹ, dù có bị thương cũng chỉ nhờ quản gia trí năng hỗ trợ, cá tính độc lập không thân với cha mẹ. Cha mẹ Lâm khổ sở cùng áy náy.

Lâm tiểu muội sinh ra trong tình trạng này, đương nhiên nhận được tất cả tình yêu thương của cha mẹ, họ tay nắm tay chăm Lâm tiểu muội, nâng trong tay cưng nựng, Lâm tiểu muội muốn gì được nấy, cô là bảo bối của cả nhà. gia đình, thậm chí cả anh cả Lâm gia, người luôn luôn nghiêm nghị cũng rất yêu thích cô gái nhỏ dễ thương này.

Lâm Điềm Điềm đã sống trong trường từ khi em gái cô được sinh ra, sau này tốt nghiệp đại học, cô thậm chí còn mua nhà và chuyển thẳng ra ngoài, chỉ về nhà trong những ngày nghỉ.

Vì vậy, gia đình cô có thể không đồng ý với ý tưởng gia nhập quân đội của cô, nhưng họ nhất định sẽ nghe lời cô, bởi vì họ không có tư cách để ngăn cản cô.

Sau khi trả tiền cho bữa sáng, Lâm Điềm Điềm bước ra khỏi nhà hàng đến bãi đậu xe.

Chiếc xe thể thao hệ thống từ Patton c1 màu đỏ cực ngầu, khó có thể tưởng tượng một cô gái với tính cách điềm đạm như Lâm Điềm Điềm lại thực sự thích một chiếc xe bá khí như vậy.

Ngồi vào ghế lái, Lâm Điềm Điềm lái xe về nhà, nhà họ Lâm cách nơi này khoảng mười phút, nhạc xe được bật lên, trong xe vang lên giai điệu êm đềm đẹp đẽ.

Lâm Điềm Điềm, người đang trong tâm trạng vui vẻ khi nghe hát, không hề biết rằng có một người đàn ông vết thương chằng chịt hôn mê nằm ở khoang xe sau.

Thời gian nhoáng cái trôi nhanh, đậu xe trong ga ra gia đình, hôm qua Lâm Điềm Điềm đã liên lạc thông báo trước với bố mẹ mười giờ sáng nay cô sẽ về, bây giờ bọn họ chắc đã có mặt ở nhà.

Sau khi nhập mật khẩu vân tay, Lâm Điềm Điềm mở cửa bước vào, nhà họ Lâm không nhỏ, là một biệt thự hai tầng, bề ngoài rất khí thế, trang trí nội thất rất đẹp.

Nhìn ngôi nhà đã thay đổi rất nhiều, trong lòng Lâm Điềm Điềm không có một chút thay đổi, cô rất xa lạ với ngôi nhà này, mỗi năm cô chỉ về một hai lần, cũng không bao giờ ở lại qua đêm, bởi vì Lâm tiểu muội rất thích phòng ngủ của cô. Ngay từ vài năm trước, phòng ngủ của cô đã được chuyển đổi thành phòng tiện ích của Lâm tiểu muội.

Nghe thấy tiếng mở cửa, cha mẹ Lâm đang ngồi trong phòng khách đều nhìn cô.

Lâm Điềm Điềm cười và nhẹ nhàng nói: "Cha mẹ."

Cha Lâm gật đầu, mẹ Lâm cũng nhanh chóng đứng dậy gọi cô vào ngồi.

"Điềm Điềm về rồi. Mẹ và cha con đã dậy từ sáng sớm. Trưa nay ăn cơm ở nhà nhé? Mẹ sẽ bảo quản gia August nấu vài món mà con thích."

Lâm Điềm Điềm ưu nhã ngồi trên ghế sofa đối diện với hai người họ, mỉm cười đồng ý.

Trong lúc nhất thời không nói chuyện, sự lúng túng lưu chuyển giữa mấy người.

Cha mẹ Lâm và cô con gái này không thân thiết lắm, hoặc giả thiết do từ nhỏ không nuôi dưỡng ở bên cạnh nên không biết làm sao gần gũi, không biết con gái thích gì, con gái từ trước đến nay luôn hiểu chuyện và tự lập. Khi họ muốn quan tâm, con gái đã lớn, đến cùng là thiếu nợ đứa bé này.

"Anh của con, lát nữa sẽ trở lại. Cha đặc biệt gọi anh con về ăn trưa. Đã hơn nửa năm hai người không gặp nhau, vừa vặn có thể trò chuyện."

Phải mất một lúc, mẹ Lâm mới kìm lại được những lời đó.

Lâm Điềm Điềm có chút bất đắc dĩ, anh cả cô luôn đối với cô rất nghiêm túc và lanh lùng, mỗi lần hai người gặp nhau, nhiều nhất trong hai câu đều kết thúc cuộc trò chuyện, nên có gì để nói.

Trong lòng nghĩ vậy, trên mặt nhưng như cũ đúng mực, gật đầu đáp ứng.

Chủ đề lại kết thúc, ba người bưng nước trà hai mặt nhìn nhau.

Đột nhiên tiếng mở cửa vang lên, một giọng nói vui vẻ và ngọt ngào bước vào.

"Cha mẹ có khách tới nhà sao? Xe bên ngoài là của ai vậy? Ngầu quá ~"

Cha Lâm nghe giọng nói của con gái bảo bối thoải mái nở nụ cười, mẹ Lâm vội vàng đi tới cửa, cầm lấy ba lô của cô con gái nhỏ, cười nhẹ mắng một tiếng: “Khách nào, đó là xe của chị con, chị con đến rồi. Nhanh vào chào. "

Lau mồ hôi trên trán cho con gái, đau lòng oán trách: “Mẹ đã bảo con không được chạy, lỡ ngã thì phải làm sao”.

Lâm Kiều Kiều mỉm cười ngọt ngào, nũng nịu mà ôm cánh tay của mẹ Lâm lắc, "Ôi, mẹ, con đã lớn như vậy, làm sao con có thể ngã được."

Mẹ Lâm trừng mắt, dùng ngón tay chọc vào trán con gái nhỏ, "Vậy cũng không được, con đó, con sao không giống con gái vậy,về sau xem con gả ra ngoài thế nào!"

Lâm Kiều Kiều bị chọc ngứa, cười tránh, "Con không thể gả thì mẹ nuôi, ngoài ra còn có cha, phải không cha?"

Cha Lâm nở nụ cười thật tươi gật đầu, "Đúng vậy, cha nuôi con, Kiều Kiều của cha mới mười bảy tuổi, không vội, mới không thể tiện nghi đám nhóc thối bên ngoài kia!"

Lâm Điềm Điềm mỉm cười nhìn xem, bưng nước lên uống một ngụm.

Lâm Kiều Kiều dường như vừa mới nhìn thấy chị gái ngồi trên ghế sô pha, liền kéo mẹ Lâm chạy tới, cười rất đáng yêu.

"Chị, đã lâu không gặp, gần đây chị thế nào rồi!"

Lâm Điềm Điềm cười gật đầu, "Rất tốt."

Mẹ Lâm rất vui khi thấy hai chị em nói chuyện thân thiết, thấy đã hơn mười giờ, bà lại gọi điện cho con trai, câu trả lời chắc chắn một lát sẽ đến đó.

Lâm Kiều Kiều ngồi giữa cha Lâm mẹ Lâm, mỗi tay khoác một người, cười và nói về những điều thú vị ở trường, cả ba trò chuyện sôi nổi.

Lâm Điềm Điềm ngồi đối diện, lặng lẽ uống trà, thỉnh thoảng trả lời một câu hỏi của mẹ Lâm.

"Mẹ, con đã đạt giải nhì cuộc thi vẽ tranh mà con tham gia, có phần thưởng gì không?"

Mẹ Lâm xoa đầu con gái, vừa cảm thấy vừa vui mừng vừa tự hào, "Kiều kiều muốn gì?"