Chương 1: THIÊN MỆNH NHÂN DUYÊN

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, trẫm nghe nói nhi nữ Thư Hạm của Thượng thư bộ Hình Thư Vũ, thành thạo hào phóng, ôn lương đôn hậu, tướng mạo xuất chúng, Thái Hậu cùng Trẫm nghe danh đã lâu, nay con trai thừa tướng tuổi đã 27, đã đến lúc lập gia đình, muốn chọn hiền nữ cùng phối, xét thấy khuê nữ Thư Hạm, cùng Bành Châm có thể nói là trời đất tạo nên, vì để tác hợp lương duyên, đem ngươi gả cùng Bành Châm, hết thảy đều giao cho lễ bộ cùng khâm thiên giám xử lý chính, chọn ngày lành tháng tốt tổ chức hôn lễ, bố cáo thiên hạ, cho toàn dân cùng biết, khâm thử!”

Thái giám truyền chỉ tuyên bố xong thánh chỉ liền nịnh nọt nói, “Thái sư đại nhân mau mau tiếp chỉ, đây chính là thánh thượng tự mình chấp bút ban hôn, đây chính là vinh hạnh to lớn đó a!”

Vốn dĩ quỳ trên mặt đất là mặt mũi tràn đầy vui vẻm bây giờ tất cả mọi người lại ngay ra như phỗng, dưới sự nhắc nhở của thái giám truyền chỉ, lớn tiếng nói: “chúng thần tiếp chỉ, tạ chủ long ân.”

Được Thư Vũ đỡ, Thư thái sư lảo đảo đứng lên, từ trên tay nha hoàn cầm tới một cái hồng bao thật dày, đưa cho thái giám tuyên chỉ nói: “còn xin công công nhận lấy chút tâm ý nho nhỏ này.”

Thái giám tuyên chỉ vốn dĩ là mặt mày tràn đầy nếp nhăn, bây giờ cười lên liền như một đoá hoa cúc, đưa tay nhận lấy hồng bao cất vào túi áo, lên tiếng, “là Thái hậu đến ngự thư phòng cùng vạn tuế gia đề nghị, lúc đó vạn tuế gia liền nâng bút hạ chỉ, chủ tử kêu nô tài cáo tri cùng thái sư đại nhân một tiếng, còn xin ngài hãy thoải mái tinh thần, đây chính là một mối lương duyên tốt, xin hãy an lòng chuẩn bị lễ cưới cho tiểu thư.”

Thư thái sư biểu lộ đã hiểu rõ: “thì ra là thế, đa tạ công công chỉ điểm, chỉ là được thánh thượng đột nhiên ban hôn, có chút thụ sủng nhược kinh, không biết nên thế nào.”

Thái giám tuyên chỉ trêu ghẹo: “Thư phủ từ trên xuống dưới đều là trợ thủ đắc lực của vạn tuế gia, lại là trung thành tuyệt đối, vạn tuế gia tự nhiên sẽ nhớ đến hôn sự của tiểu thư, cái này cũng là bình thường, nô tài bây giờ còn phải đi phủ thừa tướng tuyên chỉ, khiến thừa tướng cũng cao hứng một chút.”

Thư thái sư vội vàng nói: “vậy thì không dám giữ công công ở nơi này uống trà, để tránh chậm trễ.”

Thái giám tuyên chỉ cười híp mắt: “thái sư đừng quá lo lắng, nghỉ ngơi thật tốt, nô tài cáo lui.”

Chờ khi nô tài trong phủ tiễn thái giám tuyên chỉ đi, toàn bộ Thư phủ lập tức liền sôi trào: “phụ thân, người nói thánh thượng là ý gì? Nghe nói Bành Châm sớm đã bị huỷ dung, hơn nữa còn quanh năm chinh chiến sa trường ở biên quan, sợ rằng chính là một tên mãng phu, tay chân vụng về, Bảo nhi nếu là gả đi, không chỉ trường kỳ phòng đơn gối chiếc, sợ rằng tên mãng phu kia cũng không biết yêu thương chiếu cố Bảo nhi, Bảo nhi gả đi sợ rằng chính là gặp tội, thái giám tuyên chỉ còn chưa đi xa, nếu không nhi tử liền đuổi theo sau hắn, trước cứ đem hắn ngăn lại, lập tức tiến cung diện thánh, thỉnh cầu hoàng thượng thu hồi thánh chỉ, ngược lại bây giờ chỉ có người của Thư phủ chúng ta biết chuyện.”

Thái sư ngăn con trai lại: “Vũ nhi, không thể! Con có từng nghĩ đến hậu quả chưa? Cái này có thể chính là một cái bẫy! Không thể chui vào trong a!”

“Thế nhưng mà phụ thân, chẳng lẽ liền muốn huỷ đi một đời của Bảo nhi hay sao?” Hai người bắt đầu tranh chấp, Ân Huệ Khuynh quay đầu nhìn về phía Thư Hạm, phát hiện nàng cúi đầu không nhúc nhích, không thấy mặt nàng, cho là nàng không tiếp nhận được đả kích tàn khốc này nên vội vàng đi qua khuyên nhủ: “Bảo nhi, nếu như có chỗ nào khó chịu, con có muốn trở về phòng nghỉ ngơi không? Nương phái người đi mời đại phu.”

Lúc này, Thư Thiệu Uẩn nho nhỏ đi đến trước mặt Thư Hạm ôm nàng nói: “tỷ tỷ, tỷ chẳng lẽ phải xuất giá sao?”

“Cái gì! Bảo nhi, ngươi có biết Bành Châm kia là người như thế nào không? Ngươi có biết nhân phẩm của hắn có chính trực hay không không? Đức hạnh như thế nào? Ngươi nếu như không muốn gả phụ thân có thể tiến cung diện thánh thỉnh cầu hoàng thượng thu hồi lại thánh chỉ!” Thư Vũ mặt đỏ tới mang tai, rõ ràng không tiếp nhận được chuyện nữ nhi nguyện ý gả cho Bành Châm.